Bí Mật Giao Ước Bóng Tối

Chương 29Chương kết


Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 29: Chương kết

Chuông báo trời tối gióng giả vọng từ xa từng hồi.
Ở thành phố biển không nhiều các công trình tôn giáo, chỉ cần gác chuông từ một nhà thờ nhỏ ven bờ nước cũng có thể mượn những cơn gió lộng đem tiếng chuông đến từng góc phố.
Nghe tiếng gọi mình từ tầng hai, tôi đành bỏ lại bữa tối đang nấu dở và chạy lên lầu. Ngôi nhà hai tầng khiêm tốn phù hợp với một gia đình trung lưu là nơi tôi đang giúp việc.
Không có ai khác nên giờ thì không chỉ có mỗi may vá, mọi việc khác trong nhà đều đến tay. Tôi đến trước căn phòng thoáng nắng cuối hành lang, gõ cửa.
“Giúp em với!”
Cô chủ của tôi ở bên trong luống cuống khổ sở gọi với ra.
“Lily! Em bé cứ khóc mãi. Sao thế không biết.”
Người chỉ bé có chừng này mà lớn tiếng thế kia, khóc ngằn ngặt không thôi. Tôi lại gần ẵm nó vào lòng, âu yếm nhìn. Đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp như phản chiếu cả bầu trời xanh ấy thấy tôi thì nín bặt rồi cứ thế nhìn mãi.
“Nín rồi này…”
“Thật nhỉ… Chắc nó gọi Lily đấy.”
Thiếu phụ mái tóc xanh lá nhìn đứa bé rồi lại nhìn tôi, đưa tay che miệng cười, chiếc nhẫn như bông hoa trắng lấp lánh.
“Hai người cứ như mẹ con ấy. Từ tóc đến mắt đều giống nhau.”
“Hả…? Tôi chưa muốn làm mẹ đâu. Cho đến khi tôi có thể khiến cả thế giới phải biết đến tên mình thì…”

“Vậy em có thể nhờ Lily may quần áo cho em bé này không nhỉ. Các nhà mẫu chẳng phải đang bắt đầu chú ý vào quần áo trẻ em sao.”
“V-Vậy sao.”
Tôi liếc nhìn đứa bé, ban nãy mới nín khóc lại đột nhiên nhăn mặt. Sao trông nó lại đang như sợ hãi.
“Lại sắp khóc kìa. Con sợ bị Lily may quần áo cho sao?”
“Cô chủ Miku…!”
Tôi trả lại đứa bé trong lòng cho Miku. Người mẹ trẻ vỗ về tấm lưng bé bỏng như nâng niu ngọc báu. Khuôn mặt phụng phịu lại giãn ra, tươi tỉnh hẳn. Xấu tính thật đấy, mới vừa nãy còn bám lấy người ta không rời.
“Aaa.”
“Sao thế, con muốn nói gì à?”
“Aaa.”
“Lily nhìn này.”
Đứa bé đang híp mắt cười. Khóc rồi cười, bé con thì chỉ bận có thế thôi nhỉ. Thành thật cũng tốt, nhưng đâu thể đơn thuần quá, để khiến nó biết cư xử điềm đạm cao quý, xem chừng còn phải dạy dỗ nhiều.
“A, em bé đang nắm chặt cái gì ấy.”

“Ư ư.”
Bé con cất những tiếng u ơ, nhìn tôi chằm chằm, đôi tay nhỏ vẫy vẫy.
“Con cho dì sao?”
Tôi chạm lên nắm tay bé xíu, thì ra bên trong là một chiếc vỏ sò.
“Ồ… đẹp quá. Chắc là hôm trước ra biển, con đã mang nó về phải không?”
“Cảm ơn con.”
Đứa bé lại mỉm cười. Trong tay là chiếc cánh, một nửa của đôi cánh bằng chiếc vỏ sò ánh vàng. Mới đó, khoé mắt đã cay xè lúc nào. Những người ở thế giới này vẫn than thở người ta trở nên uỷ mị hơn khi già đi, chắc cũng không sai.
Thiên đường hay Nhân giới, thời gian vẫn là thứ qua đi chẳng chần chừ.
Sẽ ổn cả thôi, từ giờ ta sẽ bảo vệ họ,, bảo vệ thế giới mà người yêu quý. Thế nên đừng lo lắng gì nữa.
“Chị ơi, có mùi khét từ tầng dưới.”
“Aaa… Nồi súp của tôi.”
“Lạy Chúa!”
Hai người chúng tôi một chủ một tớ hốt hoảng chạy xuống. Nồi súp kia chắc phải bỏ đi nấu lại rồi.
Tôi bất giác quay người lại, cảm thấy mơ hồ một nụ cười ai đó hướng về Miku và mình.
______________________
Đến đây là hoàn chính truyện, còn 2 phiên ngoại kể về người “anh” mà Rin (Len) hay nhắc tới, khi nào rảnh mình sẽ up nốt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.