Bí Mật Giao Ước Bóng Tối

Chương 22: Bến bờ (1)


Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 22: Bến bờ (1)


Calmando thuộc Tarde. Từ Bel Canto đi về phía Đông, vượt qua biển là lục địa Tarde với vô số các tiểu quốc. Calmando núi vây bốn mặt, thiên nhiên phong phú cũng là một trong số những tiểu vương quốc vùng phía Đông. Xứ Tarde khí hậu khắc nghiệt, mùa đông thì lạnh giá còn mùa hè thì nắng gắt, địa hình hiểm trở, núi non trùng điệp. Đất đai tuy rộng lớn nhưng dân số ít ỏi. Có những nơi cả vùng đều làm nông, duy trì cuộc sống tự cung tự cấp có phần lạc hậu. Nhiều người lớn tuổi ở Bel Canto muốn chuyển tới đây sống nốt phần đời còn lại trong sự yên ả.
Lâu đài trong rừng của Len nằm ở phía Đông thủ đô của Calmando. Đó là một toà lâu đài cổ, khuất trong những tán rừng xanh mướt. Tuy không nguy nga tráng lệ như lâu đài Crympt nhưng là một thiết kế tinh tế phù hợp cho cuộc sống sinh hoạt thay đổi bốn mùa. Mỗi chỗ được những người hầu quét dọn sạch sẽ tinh tươm không khi nào bỏ sót.
Tôi đã dần quen với cuộc sống nơi này sau nửa năm kể từ ngày tôi theo Len chạy trốn khỏi lễ cưới của mình. Ở phía bên kia bờ biển, việc tiểu thư gia tộc Crympt danh giá đột nhiên biến mất khỏi lễ cưới trở thành đề tài sôi nổi trên nhật báo trong nhiều ngày liền sau đó. Các tin bài phù phiếm nhằm vào tính hiếu kì của nhiều người, đưa ra đủ những đồn đoán, từ bị bắt cóc, trốn nhà cho đến những câu chuyện kì bí như được thần linh lựa chọn rồi bị dẫn đi. Những chữ in trên mặt báo kia như đang kể câu chuyện của một người nào đó không phải tôi. Tôi vẫn canh cánh trong lòng không biết mẹ bây giờ ra sao, dằn vặt vì tử tước Iceburg và những người đã cất công tới dự đám cưới, và vì sự phản bội của chính tôi. Mọi người hẳn sẽ giận dữ và đau đớn lắm nếu biết được sự thật.
Tôi đã làm sai, nhưng cũng đã không còn hối tiếc về điều ấy nữa. Đôi khi ta phải chịu mất đi một thứ để có được một thứ khác. Thứ tôi có lại được còn hơn cả sự bù đắp cho những gì đã mất.
* * *
“Miku, táo gọt rồi này.”
“Vậy tiếp theo chuẩn bị bơ nhé… nhưng mà? Táo sao lại thế này?”
Thứ mà Len cầm trên tay đúng là táo đã gọt vỏ. Nhìn đến vỏ táo vương vãi khắp trên bàn bếp, dường như có gì không đúng. Lại nhìn sang quả táo Len đã gọt chỉ còn lại nhỏ xíu, tôi hiểu ra tại sao vỏ táo lại dày đến thế. Tôi cầm vỏ táo dày khác thường, nói với Len đang rất hào hứng bên cạnh.
“Thế này thì vỏ táo chắc còn có ích hơn.”
“Hả, cả vỏ cũng dùng được cơ à?”
“Vì không dùng được nên mới nhờ Len gọt vỏ chứ. Nhưng gọt thế này thì…”
Chỉ với chút táo này làm sao nướng đủ bánh, thoả mãn cái dạ dày đang háo hức của người kia.
“Ngoài vườn vân còn táo chín. Phần còn lại em sẽ làm. Len hái thêm hai hay ba trái nữa nhé.”

“Không, em phải để tôi giúp chứ.”
“Được rồi mà. Em biết là Len muốn giúp mà, em vui lắm.”
Hai má Len đỏ ửng, cậu rời khỏi bếp. Cậu làm tốt mọi thứ, chỉ trừ việc nhà là lóng ngóng vụng về. Giống như hôm nay, cậu gọt táo thì gọt ruột nhiều hơn vỏ, hay giống như bữa trước, khi cậu giúp tôi rửa bát vì hôm ấy những người hầu nghỉ phép, đến sau cùng bát đĩa lành lặn chẳng còn lại là bao. Việc nhà đã có người hầu nên chẳng phải làm bao giờ, Len tất nhiên không quen, nhưng ngay cả những sinh hoạt thường ngày cậu cũng tỏ ra bỡ ngỡ. Mà việc này thì hẳn không thể chỉ đổ lỗi cho khác biệt văn hoá giữa Bel Canto và Tarde. Vì Len không có cha mẹ hay anh em, phải sống một mình suốt cho tới giờ nên mới hành động kì lạ như vậy chăng?
“Miku, chừng này đủ chưa?”
Len hai tay ôm đầy táo, tươi cười trở lại.
“Nhiều quá. Em đã nói chỉ cần thêm hai ba quả thôi mà.”
“Càng nhiều càng tốt mà.”
“Len tham ăn thật đấy.”
“Vì bánh táo của Miku ngon nhất.”
Len ôm lấy tôi từ phía sau, tựa cằm lên vai tôi. Cảm giác mái đầu cậu ấy tựa trên vai thật dễ chịu… Nhưng cứ thế này thì sao làm bánh tiếp được?
“Len.”
“Miku, thơm quá.”
“Len đang làm vướng tay em đấy.”

“Ừ, ừ nhỉ.”
“Còn ừ nhỉ nữa?”
“A, hạnh phúc quá.”
Hạnh phúc. Giọng nói như chuông của cậu, cái ôm dịu dàng của cậu khiến trái tim tôi tan chảy trong ấm áp yên bình, những cảm giác chưa bao giờ ngừng bao bọc lấy tôi kể từ khi ở bên cậu.
“Em cũng vậy.”
Tôi quay lại nhìn Len thì bắt gặp đôi mắt xanh dương đang nhìn tôi âu yếm vỗ về. Tôi bất giác mỉm cười, cậu mới thành thực và ngây ngô làm sao. Một tay cậu vươn ra chạm lên má tôi. Rồi một nụ hôn phớt, nhẹ dịu, ngọt ngào như táo mới hái.
* * *
Sau bữa sáng muộn, tôi vừa giở xem báo của hôm nay vừa nhấm nháp một tách cà phê. Khi còn là thiên thần, tôi không thích cà phê vì vị đắng của nó, nhưng khi đã là một con người, khẩu vị cũng thay đổi nhiều. Bắt đầu mỗi sáng bằng một tách cà phê đặc trở thành thói quen của tôi. Thứ thay đổi không chỉ có khẩu vị. Trước kia tôi vẫn coi tin tức là chuyện nhất thời và chẳng bao giờ bận tâm thì bây giờ đọc báo trở thành việc không thể kh ông làm mỗi sáng. Hôm nay trên trang nhất cũng có một dòng giật tít lớn “Thảm sát bí ẩn tại nhà thờ, cuộc khủng hoảng tồi tệ của ngành cảnh sát”. Nhà thờ, thảm sát, bí ẩn, chỉ có thể là thứ đó. Là đạo Satan, tôi đâu còn lạ. Cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ làm gì có thứ gọi là bằng chứng mà con người có thể nhìn ra được. Cảnh sát cũng bất lực. Xét đến cùng, những kẻ bị hại không phải thiên thần, cũng không phải ác quỷ mà chính là con người. Thực là một trò hề. Tôi liền uống cạn chỗ cà phê còn lại.
Tối qua Miku nói sẽ có một cô hầu gái mới đến nên từ sáng mọi gia nhân trong lâu đài đã ríu rít. Tôi cũng chưa rõ chuyện, chỉ biết rằng mấy hôm trước khi đi dạo trong thành phố, Miku nhìn thấy thông tin một người từng là hầu gái ở Bel Canto mới đến đây và đang muốn tìm việc. Cuộc trao đổi với người môi giới diễn ra rất nhanh vì cô gái kia là người Ben Canto, lại từng có kinh nghiệm. Miku dù không mấy khi thể hiện ra nhưng tôi biết em vẫn nhớ về Al-fine từng ngày, nếu có một người cùng đến từ Bel Canto ở bên cạnh, nỗi nhớ nhà có lẽ cũng được khoả lấp phần nào. Tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau nên nói chuyện chắc cũng hợp nhau. Tôi thì tò mò không rõ cô hầu mới là người thế nào.
Một cô hầu gái cuống quýt chạy đến khi tôi đang viết thư. Người đó hình như đã tới dù vân chưa đến giờ hẹn. Là chủ nhân lâu đài thì không thể xuất hiện trong bộ dạng thất lễ, tôi chỉnh lại quần áo rồi đi nhanh xuốn cầu thang đến sảnh chính. Ngồi ở ghế sofa cho khách là một cô gái mảnh mai, mái tóc vàng xoã dài. Từ xa cũng có thể nhìn thấy đôi mắt xanh dương sắc sảo và tinh anh, mang lại cảm giác là một cô gái mạnh mẽ có thể áp đảo bất cứ ai đối diện.
… Hình như tôi đã từng gặp cô ấy ở đâu đó. Chắc là tôi tưởng tượng thôi. Dáng hình phía xa cùng cảm giác quen thuộc khiến đầu tôi đau nhức. Tôi lại gần hơn cho đến khi có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy, và tôi biết không phải là “hình như”.
“Lily!”
Từ phía sau, Miku chạy tới ôm chầm lấy Lily.

“Lily. Em nhớ chị quá.”
“Cô chủ Miku.”
Hai người mừng mừng tủi tủi vì cuối cùng cũng được gặp lại nhau. Không khí lặng xuống bịn rịn, những người hầu khác tinh ý nhận ra đều thôi không xúm xít lại hỏi han chào đón người mới nữa, họ lẳng lặng quay trở lại công việc của mình. Họ đều là những người thật tế nhị và thông minh.
“Chị lo cho em lắm đấy. Nhưng chỉ cần em khoẻ mạnh, bình yên là tốt rồi.”
“Hức, em xin lỗi.”
“Sao lại khóc rồi. Cô chủ Miku trước kia có bao giờ dễ khóc thế này đâu. Em đã thành thực hơn rồi đấy nhỉ.”
“…!”
“Ha ha. Còn nhiều chuyện để kể lắm. Sao ta không ngồi xuống uống trà. Cả quý ngài đây nữa.”
Lily quay về phía tôi mỉm cười. Tôi tất nhiên biết Lily, nhưng với Lily đây là lần đầu tiên cô gặp tôi với thân phận một quý tộc trẻ tuổi được thừa kế chút ít đất đai. Dẫu sao cũng phải cư xử ra dáng một chút. Những kí ức quen thuộc hiện về, tôi mỉm cười, lịch thiệp đưa người giúp việc mới sang phòng chính.
“Khi em bỏ đi, Lily cũng rời khỏi lâu đài luôn sao?”
“Đúng hơn là sau đó một tháng.”
“Mọi người không nghi ngờ chị chứ? Em biến mất sau đó chị lại bỏ đi, lỡ như mọi người nghi ngờ Lily là đồng phạm…”
“Không sao mà. Không cần phải lo cho chị. Đừng chỉ nhìn bề ngoài mà coi thường nắm đấm này.” – Lily gồng tay ra vẻ đắc ý.
“Chắc là không cần lo lắng thât.”
Nhìn cánh tay gồng lên của Lily tôi bất giác thốt ra.

“Dẫu sao chị vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối mà. Giá mà có người biết được chị đã vất vả xoay xở thế nào mới đến được đây. Sau khi tìm em khắp Al-fine không được, chị mới vượt biển, đi qua không biết bao nhiêu cánh rừng mới tìm được nơi này. Nếu là người khác chắc chắn là bỏ cuộc rồi.”
Để không bị tìm thấy, tôi đã lập khế ước với ác quỷ, trốn vào tận rừng sâu. Cô gái tóc vàng chỉ trong có nửa năm tìm ra nơi thần không biết quỷ không hay này, tôi thực sự muốn ai đó chỉ cho người con gái kia rốt cuộc yếu đuối chỗ nào.
“Len! Nếu Lily gặp phải gấu dữ trong rừng thì sẽ ra sao chứ? Thật là quá đáng.”
Miku nổi giận, tôi cũng không dám nói thêm. Có nói gì trước hai người họ bây giờ cũng chỉ giống như thuyền nhỏ ngược sóng dữ trong bão lớn. Im lặng tiếp thu là khôn ngoan hơn hết.
“Xin lỗi hai người. Cô Lily này…”
“Chỉ cần Lily là được rồi cậu Len. Cậu là chủ nhân ở đây mà.”
Lily không nhắc thì tôi quên mất. Đã gần nửa năm nhưng tôi vẫn chưa thể quen được với những quy tắc xã giao phức tạp của con người.
“Vậy từ giờ mong nhận được trợ giúp của cô. Công việc với cô chắc không còn gì khó khăn. Xin hãy chăm sóc cho cả Miku nữa.”
“Cảm ơn cậu. Tôi chỉ là một kẻ kém cỏi nhưng cũng xin được cố gắng hết sức.”
Lily chỉ nói có vậy rồi đi tìm những người hầu khác trong nhà để chào hỏi. Cô ấy vì lo lắng cho Miku mà ngược xuôi như vậy, đến khi tìm được cũng không hề có ý định dẫn Miku trở về Al-fine, trái lại còn tỏ ra háo hức với cuộc sống mới ở một đất nước xa lạ. Nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, tôi trong lòng thầm cảm ơn Lily vì đã không căm ghét kẻ phá hỏng hôn lễ của Miku, khiến Miku phải sống lẩn trốn tại vùng hẻo lánh này.
“Lily! Để tôi dẫn đường cho cô. Ta hãy xem phòng của cô trước.”
Với tôi, Rin không còn tồn tại nữa. Thân phận hiện giờ cũng là tôi tạo ra chứ kì thực chẳng có chủ nhân nào hết, quan hệ chủ tớ này chỉ là giả tạo. Dù thế nào, từ giờ tôi muốn được là Len và đối xử thật tốt với Lily – người bạn quý giá của Miku.
“Tôi được đích thân cậu chủ dẫn đường sao. Không phải ngài đã đắm đuối dung mạo của tôi đấy chứ.”
“Hoàn toàn không.”
Những ngày sắp tới sẽ nhộn nhịp lắm đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.