Đọc truyện Bí Mật Của Nữ Thần – Chương 38
Một hồi sau ở nhà hàng, cậu ngồi đối diện Tiểu Mai tọc mạch hỏi:
“Ăn gì?”
Cô ngượng cúi mặt trả lời:
“Gì cũng được ạ, em không biết mình nên ăn gì cả”
Rồi cậu liếc mắt nhìn anh phục vụ bên cạnh nói:
“Lấy tất cả món nào ngon nhất là ra đây”
Anh phục vụ nghe vậy liền cúi đầu đáp: “Vâng, có ngay thưa quý khách”
Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi:
“Sao anh lại gọi nhiều như vậy? Lỡ như mang ra nhiều quá thì có ăn hết không?”
Cậu bật cười nhạt trả lời:
“Ăn hết hay không thì tùy cô, bỏ cũng được, mang về cũng được”
Tiểu Mai khó hiểu hỏi tiếp:
“Ý anh là sao? Em không ăn nhiều thế đâu, chắc là anh muốn ăn mấy món này nhỉ?”
Cậu không trả lời thì cô đành im lặng.
Một hồi sau, phục vụ đã đặt nhiều món ngon lên bàn thì cậu đứng dậy nói:
“Được rồi, món cũng đã có thì tôi thanh toán đây”
Cậu đưa thẻ cho phục vụ rồi liếc mắt nhìn Tiểu Mai cũng đang bỡ ngỡ nhìn cậu thì cậu tiếp lời:
“Cô cứ ăn tùy ý, đây đều là những món ngon nếu không thích thì cứ gọi thêm cũng được, tôi trả tiền rồi giờ thì ăn ngon miệng đi”
Tiểu Mai chợt thắc mắc hỏi:
“Nhưng mà…anh nói vậy là sao? Chẳng phải anh cũng sẽ ăn cùng em đúng không?”
Cậu bật cười nhạt trả lời:
“Đến nhà hàng thì tôi cũng đã đưa cô đến rồi, muốn ăn gì thì tôi cũng đã gọi và thanh toán cho cô, việc của cô là cứ ngồi đây ăn thoải mái còn tiền taxi tự về tôi sẽ cho cô một ít đây”
Rồi cậu đặt tiền lên bàn trước mặt Tiểu Mai tiếp lời:
“Bây giờ tôi còn có việc phải đi trước”
Nói xong Thiên Dịch nghoảnh lưng đi để lại Tiểu Mai ngồi một mình tủi thân ở bàn ăn, cô buồn lòng nghĩ:
( Thì ra anh ấy đưa mình đến đây chỉ để cho mình ăn một mình, mình đã biết trước anh ấy không hề thích mình mà, sao có thể ăn cơm cùng mình được chứ?)
Một lúc sau, cậu vừa lái xe trên đường vừa nhăn mặt tức tối:
“Thật là khó chịu, dám lừa mình để mình đi ăn với Tiểu Mai làm cái gì chứ? Muốn thì mình cũng đã đưa cô ta đến nhà hàng rồi, còn bây giờ phải tìm cho bằng được Băng Băng để nói chuyện cho rõ ràng”
7:00 tối
Lúc này trên đường, Thiên Băng vừa mua sắm xong rồi bước ra khỏi cửa hàng, hai tay cô cầm lấy rất nhiều túi đồ cười nhẹ lẩm bẩm:
“Lâu lắm rồi mới được đi một mình mua sắm thế này, chắc bây giờ Tiểu Mai và Tiểu Dịch đang ăn cơm ở nhà hàng nhỉ?”
Bỗng điện thoại cô reo lên liên hồi, cô thò tay vào túi xách mình rồi lấy ra xem ngạc nhiên tự hỏi:
“Sao Tiểu Dịch lại gọi mình?”
Cô bắt máy rồi lên tiếng:
“Alo, Tiểu Dịch à? Em làm gì gọi chị vậy?”
Lúc này Thiên Dịch vừa lái xe vừa nhăn mặt cầm điện thoại nói lớn với một giọng khó chịu:
“Chị đang ở đâu? Sao dám để em và Tiểu Mai đi ăn riêng hả? Chẳng phải chị đã mời em đi ăn cơm sao?”
Cô cười gượng trả lời:
“Chị đang trên đường mua sắm, một lát về nhà gặp em sau”
Nói xong cô liền tắt máy đột ngột khiến cậu tức tối nghiến răng hơn lẩm bẩm:
“Đáng ghét, lại còn dám ngắt điện thoại”
Bên kia đường, cô đang đi chợt thấy một nhóm người áo đen nghiêm ngặt lướt qua mình liền ngạc nhiên nghĩ:
( Gì vậy? Người của hắc bang à? Hình như…là người của tổ chức mình mà)
Cô liền tò mò đi theo xem thử.
Sau một hồi đến một con hẻm vắng lặng thì đám người mặc đồ đen ấy đi vào trong mất, cô đứng ở đầu hẻm nấp vào một bên rồi hướng mắt vào quan sát với ánh mắt thắc mắc đầy nghi ngờ.
( Sao họ lại vào con hẻm đó? Rốt cuộc là định làm gì?)
Bên trong con hẻm tối đen đó, đám người thuộc hạ mặc đồ đen bỗng dừng lại rồi cúi đầu trước một bóng người khác đã đứng chờ sẵn ở đó từ lúc nào, một tên thuộc hạ nói khẽ:
“Lão đại, tìm được người để thí nghiệm rồi, thể chất bình thường và tình trạng sức khỏe không có vấn đề, hiện hắn đang bị giam ở phòng số 7”
Bóng người màu đen ấy quay mặt lại, đôi mắt chứa đầy sự thâm hiểm rồi lạnh nhạt nói:
“Đi thôi”
Hắn lướt qua đám thuộc hạ rồi tiến dần ra đầu hẻm, Thiên Băng thấy vậy liền nấp vào sau thùng rác lớn được đặt gần đó, khi người đó vừa bước ra khỏi hẻm thì cô chợt ngạc nhiên nghĩ:
(Ơ…là Dực Phàm ca mà, sao anh ấy lại ở đây?)
Dực Phàm đi cùng đám thuộc hạ phía sau dần ra xa, cô đứng lên nheo mày nghĩ:
(Anh ấy đang định làm gì vậy? Sao lại dẫn theo nhiều người đến thế?)
Cô liền nghi ngờ rồi bước chân đuổi theo từ phía sau, đi đến một đoạn đường thì Dực Phàm đứng lại, anh quay ra sau quan sát xung quanh một cách cẩn thận rồi quay lưng bước đi tiếp, sau đó cùng thuộc hạ rẽ trái vào một con đường mất.
Thiên Băng chợt đi nhè nhẹ đuổi theo sau lưng đến con đường rẽ ấy, cô cũng vừa bước chân rẽ theo thì đã thấy Dực Phàm đứng bất thình lình sau vách tường ở đó khiến cô giật mình lấp mấp:
“Ơ….Dực…Dực Phàm ca”
Dực Phàm liếc nhìn mấy túi đồ cô đang cầm trên tay thì mỉm cười lên tiếng hỏi:
“Băng Băng, em đi đâu vậy? Mua sắm à?”
Cô trả lời:
“Vâng”
Rồi cô liếc nhìn phía sau anh thì thấy đám người thuộc hạ đã biến mất chỉ còn mỗi anh đứng đây, cô nheo mày hỏi:
“Anh làm gì ở đây? Lúc nãy em đã thấy anh dẫn theo rất nhiều thuộc hạ, họ đâu rồi?”
Dực Phàm vẫn thản nhiên trả lời:
“Không có gì, chỉ là…đi làm một số chuyện thôi”
Cô thắc mắc hỏi:
“Là chuyện gì mà anh lại lén lút và đi với nhiều thuộc hạ như thế?”
Anh khẽ nhẹ giọng, ánh mắt nhu mì chứa sự đau buồn nhìn cô nói:
“Băng Băng, đừng hỏi, em biết anh không thể giấu em mà”
Cô ngạc nhiên trước ánh mắt của anh thì anh lại mỉm cười tiếp lời:
“Được rồi, anh đưa em về được không?”
Cô ngạc nhiên nói tiếp:
“Nhưng mà anh còn chưa trả lời em, anh đang định…”
Cô đang nói thì anh giơ nhẹ ngón tay lên môi mình ra ý im lặng, đôi mắt anh thật lạnh và đen như màn đêm.
Cô trơ mặt thì anh nắm tay cô nói:
“Đừng nói nữa, anh đưa em về”
Anh dẫn tay cô quay đi, rồi quay mặt ra sau liếc mắt ra hiệu nhìn đám thuộc hạ đang nấp phía sau vách tường, sau khi được ra lệnh thì họ hiểu ý nhìn nhau rồi đi mất.
Lúc này trên xe, Dực Phàm đang lái thì Thiên Băng lên tiếng:
“Dực Phàm ca, anh không phải…đang giấu em chuyện gì chứ?”
Cô vừa dứt câu hỏi thì Dực Phàm giật mình, anh liếc sang nhìn cô thì thấy ánh mắt cô đang tràn ngập khó chịu.
Anh liền dừng xe đột ngột thì cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh to mắt hỏi:
“Anh làm sao vậy?”
Bỗng giọng trầm ấm của anh cất lên mang máng chút ngập ngừng
“Băng Băng, em…xem anh là gì?”
Bỗng cô ngạc nhiên nghĩ
( Sao anh ấy lại hỏi thế?)
Cô liền đáp:
“Tức nhiên…là anh trai, sao anh lại hỏi thế?”
Anh bật cười nhẹ, một nụ cười rũ rượi mang máng dưới ánh mắt buồn rồi lại hỏi:
“Anh biết, anh có câu hỏi này lại muốn hỏi em?”
Cô nhìn anh rồi nói:
“Anh hỏi đi, em sẽ trả lời mà”
Anh ngập ngừng hỏi tiếp:
“Nếu một ngày anh và Thiên Dịch nằm giữa vạch đích của cái chết, trong khi em là người có thể cứu nhưng chỉ cứu được một người, vậy em sẽ…chọn ai?”
Câu hỏi của Dực Phàm khiến Thiên Băng bỗng sửng sờ im lặng một hồi rồi bật cười nói:
“Dực Phàm ca…sao có chuyện đó được đúng không? Anh hỏi em như vậy là ý gì chứ?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc:
“Em trả lời đi”
Cô bỗng bối rối vì không biết trả lời thế nào liền cười gượng:
“Dực Phàm ca, câu hỏi này…có hơi khó với em”
Anh bỗng bật cười nói:
“Anh chỉ đùa thôi, em đừng quan tâm”
“Đùa?”
Thiên Băng nheo mày vì trước giờ anh chưa bao giờ biết đùa là gì, cô có thể hiểu tính cách anh vốn rất trầm tính nên những lời nói trước giờ đều không có mang tính đùa giỡn.
Cô lên tiếng hỏi:
“Anh đang gặp chuyện buồn sao?”
Anh ngạc nhiên thì nắn trán mình trả lời:
“Không, anh cảm thấy hơi mệt, có lẽ…là cần một giấc ngủ”
Cô mỉm cười nói:
“Vậy để em lái xe, còn anh qua ghế em ngủ đi”
Anh khẽ nói:
“Không cần, anh chỉ cần 15 phút, em có thể…cho anh mượn vai một chút không?”
Cô ngạc nhiên tiếp lời:
“Nhưng…chúng ta có thể về nhà mà”
Ánh mắt anh nhìn cô một cách buồn lòng thì cô đành gật đầu vì không thể nói gì nữa rồi miễn cưỡng nói:
“Được rồi, anh dựa vào vai em ngủ đi, chỉ 15 phút thôi đấy”
Anh bắt đầu nghiêng người về vai cô dần, nhẹ nhàng kề đầu vào bờ vai mảnh mai của cô mà nhắm nhẹ hai hàng mi lại để lấy cảm yên bình thì cô ngồi ngẫm nghĩ tự hỏi:
( Dực Phàm ca, anh ấy trông thật mệt mỏi, là do quá nhiều chuyện ở tổ chức sao?)
Cô nhẹ nhàng nhìn nét mặt lạnh giá của anh đang ngủ, rồi mỉm cười nhẹ:
( Hẳn anh ấy rất mệt, thôi thì cho anh kề đầu một tí vậy)
Sau một hồi đột nhiên tiếng điện thoại của cô reo lên khiến cô giật mình lấy ra xem
( Lại là Tiểu Dịch, làm gì mà gọi hoài thế? Chắc là đang lo lắng vì sao tới bây giờ mình vẫn chưa về nhà)
Rồi cô nhìn sang thấy Dực Phàm vẫn đang ngủ thì nhanh chóng tắt máy của Thiên Dịch mất rồi nghĩ:
( Dực Phàm ca đã ngủ hơn 15 phút rồi, nhưng mình lại không nỡ đánh thức anh ấy dậy)
Rồi cô mỉm cười nhẹ
( Hiếm lắm mới thấy anh ngủ ngon thế này, thôi thì đành cho anh ngủ tiếp vậy)
.