Đọc truyện Bí Mật Của Nữ Thần – Chương 37
Ngày hôm sau tại công ty.
Tiểu Mai đứng phía sau chỉnh sửa lại trang phục cho Thiên Băng.
Sau một hồi thì cô mỉm cười nói:
“Băng tỷ, xong rồi”
Thiên Băng mỉm cười nhẹ nhìn vào chiếc gương lớn bên cạnh ngắm vóc dáng mình rồi bật cười:
“Tiểu Mai, trang phục em chuẩn bị luôn rất phù hợp với chị”
Tiểu Mai mỉm cười tiếp rồi đáp:
“Em thường ghi nhớ vóc dáng chị rất kĩ càng, việc quần áo đi quay phim hay chụp ảnh em đều giúp chị chuẩn bị bộ đẹp nhất.”
“Đúng rồi, em đã chuẩn bị gì chưa?”
Thiên Băng hỏi thì Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi ngược lại:
“Ý chị là chuẩn bị gì ạ?”
Thiên Băng chợt nhìn Tiểu Mai với ánh mắt đầy ẩn ý rồi bật cười nhẹ nói:
“Chẳng hạn như…việc tìm hiểu người mình thích đấy?”
Tiểu Mai bật ngượng đỏ mặt lấp mấp hỏi:
“Sao…sao chị lại hỏi vậy? Em…làm gì có người mình thích chứ?”
Thiên Băng bật cười nhẹ tiếp lời:
“Không phải em thích Tiểu Dịch sao? Chị cảm thấy em là một cô gái tốt cho nên rất phù hợp với Tiểu Dịch nhà chị”
Bỗng Tiểu Mai chợt buồn nói:
“Nhưng mà…anh Thiên Dịch anh ấy đã có người mình thích rồi, em nghĩ em không có cơ hội đâu”
Thiên Băng ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Dịch có người mình thích rồi, sao chị lại không biết nhỉ?”
Tiểu Mai chợt cười nhẹ nói:
“Đó là chuyện tốt mà đúng không? Em cũng dự định sẽ từ bỏ việc thích anh ấy, bây giờ em sẽ xem anh ấy như một người bạn vậy”
Bỗng Thiên Băng nheo mày không vui đáp:
“Không được, sao em lại từ bỏ nhanh như vậy? Nếu có sự trợ giúp của chị thì em có muốn từ bỏ không?”
“Ý chị là…”
Tiểu Mai ngạc nhiên nói thì Thiên Băng lướt qua cô tiếp lời:
“Chiều nay ở nhà hàng, chị sẽ giúp em có buổi ăn tối với Tiểu Dịch”
Tiểu Mai chợt ngượng rồi hỏi:
“Như vậy cũng được sao?”
Thiên Băng mỉm cười rồi nháy mắt nói:
“Yên tâm, chị sẽ giúp em mà”
…!
Phía bên kia
“Ý ông là cái cô Selena cô ta từng cùng chị tôi tham gia cuộc thi tuyển chọn nữ thần hồi ba năm trước à?”
Thiên Dịch hỏi thì ông chủ đứng đối diện cậu trả lời:
“Phải, năm ấy là do công ty tôi đào tạo, lúc đó có rất nhiều người đăng kí tham gia cuộc thi tuyển chọn nữ thần, đương nhiên cũng có Thiên Băng và Selena khi ấy chỉ là thiếu nữ mới 19 tuổi.
Hai người họ cũng được xem là hai người có khuôn mặt đẹp và khí chất nhất trong các số thí sinh đăng kí tham gia, khi ấy vừa mới vào công ty thì hai người vốn rất thân thiết, nhưng chỉ vì cuộc thi năm đó Thiên Băng là người đạt giải nên Selena mới sinh ra tức giận và thù nghịch với cô ấy.
Cậu biết đấy, ngay cả khi tới bây giờ hai người họ vẫn còn cạnh tranh nhau để được đứng top nhất trong làng giải trí, đúng là đau đầu mà”
Lúc này Thiên Dịch chợt ngẫm nghĩ nhớ lại hồi ức ba năm trước.
Khi cậu vừa trở về và mở cửa bước vào nhà trong bộ đồng phục nam sinh cấp ba.
Chợt thấy Thiên Băng đứng nói chuyện và khoe thành tích đạt giải của mình với Dực Phàm ở phòng khách, sau đó cô quay lại nhìn cậu rồi cười nói:
“Tiểu Dịch, chị đạt giải rồi đấy, từ nay chị sắp được làm người nổi tiếng rồi”
Cậu bước lại bật cười xoa đầu cô đáp:
“Em biết chị sẽ làm được mà, chúc mừng chị nhé”
Cô gật đầu mỉm cười rồi nói tiếp:
“Ừm, Dực Phàm ca và Tiểu Dịch làm fan đầu tiên của em nhé, em muốn sau này khi được nhiều người biết đến, em sẽ khoe hai người cho mọi người đều biết luôn”
Thiên Dịch bật cười nhẹ nói:
“Nhị tỷ, chị khoe khắp nơi như vậy nhỡ người khác biết chị có đứa em đẹp trai như em thì sẽ rất phiền phức đấy”
Cô bật cười trả lời:
“Tiểu Dịch, em bị mắc bệnh tự luyến à? Có ai mà tự khen mình đẹp trai chứ?”
Trên ghế phòng khách, Dực Phàm lúc này đã 21 tuổi, nét mặt đã từ lâu mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng vẫn mỉm cười trước cô gái 19 trước mặt mình, anh lên tiếng:
“Băng Băng, nếu em đạt giải thì chúng ta ăn mừng nhé”
Cô quay sang nhìn anh trả lời:
“Được a, tối nay ba chúng ta uống rượu nhé, em sẽ uống cho thật say luôn”
Thiên Dịch nheo mày không vui lên tiếng:
“Ai cho phép chị uống rượu hả? Chỉ là một bữa ăn mừng không cần đến mức phải dùng rượu đâu”
Cô nhăn mặt nhíp mắt nói:
“Em lại thích quản chị rồi, nhưng chị chỉ muốn uống rượu thôi”
Bỗng Dực Phàm cũng tiếp lời:
“Thiên Dịch nói đúng đấy, em không nên uống rượu thì hơn, anh sẽ pha cho em nước trái cây nhé”
Nghe vậy Thiên Băng chợt xịu mặt nói:
“Được rồi, không uống thì không uống, có hai người anh trai với em trai quan tâm phiền phức quá à”
Quay lại thực tại, sau một hồi nhớ lại hồi ức, Thiên Dịch chợt gác tay lên môi mỉm cười nhẹ nghĩ:
( Nhớ lại hồi ba năm trước, khi cô ấy vừa về nhà và khoe thành tích mình đã đạt giải và mang danh hiệu nữ thần, khi ấy nét mặt cô ấy vui biết bao)
Bỗng ông chủ thắc mắc lên tiếng:
“Cậu Thiên Dịch, sao cậu lại muốn biết chuyện về cô Selena và Thiên Băng vậy?”
Thiên Dịch cười nhẹ đáp:
“À không có gì, chỉ là có chút tò mò vì tại sao họ lại căm ghét nhau thôi”
Rồi cậu chuyển mắt sang nhìn Thiên Băng đang đứng từ xa, cô đang được nhân viên chỉnh lại mái tóc sau một hồi chụp ảnh rồi tự mình âm thầm mỉm cười nghĩ tiếp:
( Mình không thể tưởng tượng được rằng bây giờ mình lại được ở cạnh cô ấy lâu thế này, chỉ hi vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi, được ngắm em từ xa mỗi khi làm việc, mỗi khi em cười, mỗi lần em bắt đầu mệt mỏi vì phải đứng tạo dáng trước máy ảnh một thời gian dài…như thế đã là tốt lắm rồi)
Cậu vừa nghĩ vừa tiến chân lại gần cô hơn, lên tiếng hỏi:
“Nhị tỷ, cần em giúp gì không?”
Cô đang ngồi nhìn vào tấm gương trước mặt soi lại mái tóc vừa được búi lên cao của mình, rồi chuyển mắt sang nhìn cậu nói:
“Tiểu Dịch em xem, tóc chị thế này…đã đẹp chưa?”
Cậu bước lại gần, tay giơ đến bàn trang điểm lấy lên một chiếc ruy băng màu đỏ, nhẹ nhàng thắt lên xung quanh những lọn tóc búi của cô thật gọn gàng, thao tác thắc dây cũng hài hòa không kém, rồi kéo sợi dây ruy băng xuống tạo thành một chiếc nơ tuyệt đẹp.
Cậu lại mỉm cười nói:
“Xong rồi, như vậy sẽ dễ thương hơn”
Thiên Băng ngạc nhiên rồi nhìn mái tóc mình qua gương hỏi:
“Em cũng biết thắc ruy băng à? Chị cứ tưởng em trước giờ còn không biết mấy thứ này chứ?”
Cậu bật cười đáp:
“Em biết làm nhiều thứ lắm, so với biệc thắc ruy băng thì em có thể làm được nhiều thứ hơn thế nữa”
Cậu chỉ đang cố mỉm cười nhưng trong thâm tâm thì lại nheo mày khó chịu nghĩ:
( Ngày trước khi đứng trên bang công thấy Dực Phàm anh ta thắc tóc cho Băng Băng là mình đã đi học ngay cái này rồi, tưởng chỉ có anh ta mới thắc được hay sao?)
Bỗng Thiên Băng quay sang nhìn cậu nói tiếp:
“Mà phải rồi, tối nay…chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng nhé”
Thiên Dịch chợt ngạc nhiên không khỏi lập lờ trong suy nghĩ:
( Gì vậy? Đây là lần đầu tiên cô ấy mời mình ăn cơm ở nhà hàng, mình có nghe lầm không?)
Cậu lên tiếng hỏi:
“Ý chị là…hai chúng ta cùng đi ăn cơm à? Chẳng phải trước giờ đều về nhà ăn sao?”
Cô mỉm cười hỏi ngược lại:
“Không được sao?”
Nghe vậy cậu nhanh nhảu đáp:
“Được, hiếm lắm mới được chị mời đi ăn thì lí do gì để từ chối chứ?”
Cô bật cười rồi lướt qua cậu nói tiếp:
“Vậy sau khi tan việc chiều nay, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối”
Cô vừa nói xong lướt đi mất, cậu liền đứng thầm mừng nghĩ:
( Mình đang nằm mơ sao? Cô ấy mời mình đi ăn cùng thật à?)
…!
Buổi chiều, cậu và cô đi cùng nhau trên dãy hành lang hướng tới bãi đậu xe thì cô lên tiếng:
“À phải rồi, chị phải vào nhà vệ sinh hóa trang rồi mới đến nhà hàng được, chị không muốn mang hình dạng thật này mà bước ra ngoài đâu, như thế mọi người sẽ náo loạn lên mất”
Cậu mỉm cười gật đầu:
“Vậy chị đi đi, em xuống bãi đậu xe đợi nhé”
Cô cũng gật đầu rồi đi mất.
Bên trong nhà vệ sinh lúc này, Thiên Băng chợt lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Mai với một dòng tin nhắn:
[Tiểu Mai, em đã xuống bãi đậu xe chưa? Tiểu Dịch đang đứng ở đó đấy?]
Lúc này gần bãi đậu xe, Tiểu Mai chợt đọc tin nhắn rồi cô chuyển mắt nhìn Thiên Dịch đang đứng đợi trước mặt từ xa, liền nhắn tin lại cho Thiên Băng hỏi:
[Em đang ở dưới chỗ đậu xe, Băng tỷ à, chị đâu rồi?]
Bên trong nhà vệ sinh, Thiên Băng vừa đội lên mái tóc giả màu bạch kim để hóa trang, cô thở dài lẩm bẩm:
“Mỗi lần hóa trang thế này làm mình mệt mỏi quá đi mất”
Cô chợt lấy điện thoại lên rồi nhắn tin lại cho Tiểu Mai:
[Em nói với Tiểu Dịch đến nhà hàng trước đi nhé, chị sẽ đến sau]
Cô vừa gửi tin nhắn đi cho Tiểu Mai thì bỗng dưng nghe tiếng nói chuyện gần đến nhà vệ sinh khiến cô giật mình nghĩ:
( Có người đến à? Mình vẫn chưa hóa trang xong mà, nhỡ ai đó thấy mình trong hình dạng khác thường này chẳng phải có tin hot nữa sao?)
Rồi cô nhanh chóng mang khẩu trang che mặt lên thì hai cô gái khác cũng vừa bước vào vừa trò chuyện với nhau, chợt hai cô ta thấy một cô gái có mái tóc bạch kim lạ lẫm đang loay hoay cầm bút kẻ vẽ mắt mình trước gương của bồn rửa tay.
Liền quay sang nhau che miệng thì thầm nói:
“Có ai mà trang điểm lại mang khẩu trang che mặt chứ?”
“Cô ta nhìn lạ quá, có làm trong công ty chúng ta sao? Hình như chưa thấy qua bao giờ”
Thiên Băng vừa kẻ mắt xong cô liền mang túi xách lên người rồi đội chiếc mũ đen lên quay bước đi ra khỏi nhà vệ sinh mất, hai cô gái đó lại thì thầm nhau nói tiếp:
“Cô gái đó kì lạ quá? Mà cô có thấy túi xách cô ta quen lắm không?”
Cô gái kế bên cũng gác tay lên cằm suy nghĩ tiếp lời:
“Hãng túi hàng hiệu đấy, chắc là người giàu có”
Bỗng cô gái kia nhăn mặt nói:
“Không phải, ý tôi là…túi xách cô ta rất giống túi của Băng tỷ”
Cô gái kế bên bật cười đáp:
“Thì sao? Có rất nhiều người mang đồ giống nhau mà”
Sau một hồi ngẫm nghĩ thì cô gái kia cũng tiếp lời:
“Cũng phải, vậy mà tôi cứ tưởng cô gái lúc nãy là Băng tỷ đấy, chắc tôi nhầm rồi”
Lúc này trên đường bước tới bãi đậu xe, Thiên Băng đứng sau cây cột lớn lấp ló nhìn Thiên Dịch và Tiểu Mai đang đứng từ xa tự hỏi:
“Mình đã bảo Tiểu Mai nói với Tiểu Dịch là đến nhà hàng trước rồi mà, sao lại còn ở đây?”
Từ phía xa, Thiên Dịch nheo mày nhìn Tiểu Mai khó hiểu hỏi:
“Cô nói nhị tỷ bảo cô và tôi đến nhà hàng trước à? Làm cái gì chứ?”
Tiểu Mai gật gượng lấp mấp:
“A…là thật mà, chị ấy bảo chúng ta đến đấy trước rồi chị ấy sẽ đến sau, em không có nói dối mà”
Nghe vậy Thiên Dịch liền lấy điện thoại ra vừa gọi cho Thiên Băng vừa nghĩ:
( Rõ ràng là hẹn chỉ cả hai ăn cơm, sao tự dưng có thêm Tiểu Mai chứ? Đúng là không hiểu cô ấy đang nghĩ gì?)
Bỗng tiếng điện thoại của Thiên Băng đứng phía sau thân cột reo lên, cô giật mình nấp vào rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra tắt máy mất, lúc này Thiên Dịch nghe thấy tiếng chuông đâu đó vang lên xung quanh, cậu ngẩn mặt nhìn một bóng dáng đang đứng lấp ló sau thân cột lớn cũng có thể nhận ra đó là cô, liền khó chịu bước chân đi lại gần lên tiếng gọi:
“Nhị tỷ, chị hà cớ gì phải…đứng nấp sau thân cột vậy hả ?”
Thiên Băng chợt quay lại bước ra cười gượng đáp:
“A…chị chỉ đứng đây trang điểm lại một lát, nhưng sao em và Tiểu Mai còn chưa đi?”
Thiên Dịch nheo mày nói:
“Chẳng phải chị chỉ mời mình em ăn cơm thôi sao? Sao lại có cô ta hả?”
Tiểu Mai đứng từ xa cũng ngạc nhiên không kém, cô tiến lại ngơ mặt nhìn Thiên Băng trong bộ dạng lạ lẫm hỏi:
“Anh Thiên Dịch, cô gái này là…”
Thiên Dịch chợt giật mình nghĩ:
( Phải rồi, Băng Băng bây giờ đang hóa trang nên Tiểu Mai cô ta không nhận ra, mình quên mất)
Bỗng Thiên Băng xua tay rồi tiến lại thì thầm vào tai Thiên Dịch nói khẽ:
“Em và Tiểu Mai đi trước đi nhé, chị có công việc nên sẽ đến sau”
Rồi cô lướt ngang qua cậu và Tiểu Mai đi mất.
Tiểu Mai chợt ngạc nhiên tự hỏi:
( Cô gái đó…là ai vậy?)
Rồi cô chuyển mắt nhìn Thiên Dịch lại càng ngạc nhiên hơn, ánh mắt cậu không rời khỏi bóng dáng cô gái đó mặc dù cô ấy đã đi rẽ khuất mất.
Tiểu Mai chợt hỏi:
“Anh Thiên Dịch, cô gái đó là ai?”
Cậu chuyển mắt nhìn Tiểu Mai với nét mặt không vui trả lời:
“Đó là bạn của Băng tỷ, mà cô…thế này là sao hả? Sao tự dưng lại muốn đi ăn cơm cùng tôi?”
Lúc này cậu có thể nhận ra có gì đó khác thường vì Thiên Băng không bao giờ mời cậu ra ngoài ăn cơm riêng mà còn bảo cậu và Tiểu Mai đến nhà hàng trước nữa, cậu nghi ngờ hỏi thì Tiểu Mai lấp mấp:
“A…em…em không biết, chị ấy nói là mời em ăn cơm cùng anh cho nên…”
Nghe vậy cậu quay đi nói:
“Vậy thì lên xe đi, tôi đưa cô đến nhà hàng”
Tiểu Mai chợt ngạc nhiên
(Anh ấy thật sự đưa mình đi ăn cơm sao?)
.