Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 33: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 33


Bạn đang đọc Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu – Chương 33: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 33


Không chờ Cố Sâm nói chuyện, Cha Cố liền mang một thứ đến đặt xuống trước mặt hắn: “Trước hết con xem cái này đi”.
Đó là một phần giao dịch chuyển khoản đã ký.
Trên đó đề 100 vạn (~ 3 tỷ hơn), số tiền này đối với một gia đình bình thường mà nói, cũng đủ để sống ổn định.
Ánh mắt thiếu niên không rõ ý tứ dừng trên phần giấy tờ vài giây rồi nâng mặt, ý vị nói: “Con vậy mà lại không biết cậu ta còn nhúng một tay bên này”.
Cha Cố nhìn đứa con trai dù là ngoại hình hay những phương diện khác đều ưu tú, từ trước giờ luôn làm ông cảm thấy vừa lòng.

Ông nghe ra ý trên mặt chữ của Cố Sâm, hỏi: “Nó chủ động nói với con chuyện ta để nó đi giám sát con”?
“Tự cho là thông minh, tuổi còn nhỏ, nhưng tâm cơ cũng thâm sâu lắm.” Ông cũng không tức giận, chỉ quan sát thần sắc của con trai mình.
Cố Sâm thần sắc lãnh đạm, cũng không phủ nhận: “Chơi chơi mà thôi”.

Hắn buông phần giấy tờ chuyển khoản kia xuống, câu môi nói: “Tuy là con trai, nhưng nhìn cậu ta còn mê người hơn nữ”.
Cha Cố lộ ra thần sắc vừa ý: “Con có thể nghĩ vậy ta liền yên tâm rồi, chơi chơi thì được, ta cũng không phải người cổ hủ, dù sao cũng là thứ đồ mới mẻ.

Nhưng loại đồ chơi này cũng không nên để ý, rốt cuộc con vẫn là người thừa kế của Cố gia”.
“Cung tiểu thư muốn cùng con ăn một bữa cơm”.
Thiếu niên trầm thấp tiếng nói: “Được”.
—————————————————-
Lúc Ninh Thư nghe được đoạn ghi âm, trong lòng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, đột nhiên lơ lửng trên không.

Ngón tay cậu hơi gập lên, trầm mặc nhìn người ngồi đối diện.

Cố gia chủ nâng tách trà, lên tiếng nói: “Cậu đừng tưởng giờ A Sâm coi trọng cậu, thì cậu có thể thoải mái rồi.” Ông không nhanh không chậm nói: “Ta hiểu đứa con trai này nhất, nó giống ta, máu lạnh từ trong xương cốt.

Trước giờ nó đều bình tĩnh như vậy, cậu sẽ không cho rằng nó làm vài chuyện nhỏ cho cậu là vì yêu cậu chứ”?
Ninh Thư nói: “Cháu chưa từng nghĩ như vậy, Cố tiên sinh”.
Cậu luôn biết kiểu người như Cố Sâm sẽ không dễ dàng thích người khác.

Đối với cậu, hắn cũng chỉ là dư thời gian tìm trò tiêu khiển thôi.
Cậu biết.
Cậu rất rõ ràng điều đó.
Chỉ là, cảm giác khó chịu vẫn lặng lẽ lan ra khắp lồng ngực.
Cậu không nên hy vọng xa vời quá nhiều, cho rằng Cố Sâm sẽ tiếp tục đối tốt với cậu.

Giống như buổi tối kia, dịu dàng ôm lấy cậu, hôn lên môi, ôn nhu nói: “Tôi tin cậu”.
Vẫn là do cậu có hy vọng…!nên mới thất vọng.
Ninh Thư nghĩ thầm, bài học trước đây vẫn chưa đủ sao? Cậu còn chờ đợi cái gì, sẽ không có ai để ý, trên thế giới còn có một Ninh Thư như vậy.
Cố gia chủ đưa qua một tờ chi phiếu, mở miệng nói: “Đây là cho cậu, ta không có gì ý khác, chỉ là cảm thấy trong khoảng thời gian này cậu chiếu cố A Sâm khá tốt.” Trong giọng nói của ông ẩn chứa một chút nguy hiểm: “Ta chỉ hy vọng đến lúc đó, cậu đừng chạy đến trước mặt Cung tiểu thư nói bậy cái gì”.
“Nếu không, ta tin A Sâm cũng sẽ không vui”.
Ninh Thư nhìn tờ chi phiếu trước mặt, đẩy đi: “Cháu sẽ không nói gì, số tiền này cháu cũng không thể nhận”.
“Cháu sẽ không quấn lấy thiếu gia”.
…..
Cố Sâm đi hẹn hò cùng Cung tiểu thư.
Đây là chuyện Ninh Thư nghe nhóm người làm nói.
Cậu ngồi nghe một hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.
Ninh Thư không biết Cố Sâm khi nào trở về, có lẽ là vào lúc trời chạng vạng tối, y gõ cửa phòng cậu.
Ngay từ đầu cậu không nghe thấy, sau đó khi tiết tấu gõ của đối phương bắt đầu mất kiên nhẫn, Ninh Thư mới có điểm mờ mịt đi xem.
Cậu tưởng là cha Ninh nên liền mở cửa.

Ai biết bên ngoài cửa, thiếu niên đứng đó, trên người còn chưa thay trang phục hôm nay mặc đi hẹn hò.

Nhìn thấy cậu, y còn sắc mặt âm trầm nói: “Không muốn mở cửa cho tôi”?
Ninh Thư nhấp môi: “Thiếu gia, sao cậu lại tới đây”?
“Tôi không thể tới”?
Cố Sâm cười như không cười nói: “Không biết còn tưởng em đang lén tôi giấu đàn ông khác”.
Nét mặt như trêu đùa, nhưng giọng nói lại để lộ chút ý tứ âm trầm.
Ninh Thư bị hắn đẩy lên giường, hôn xuống.


Cẳng chân cuối cùng còn bị cắn một ngụm.
Đôi mắt Ninh Thư ướt át, khóe mắt ửng hồng, nghĩ thầm người này quả nhiên là biến thái.
Cố Sâm vừa sờ vừa miết eo cậu.

Da thịt bị hắn chạm vào liên tục nổi lông tơ, cậu muốn né tránh đôi tay lạnh lẽo này, nhưng lại bị kéo trở về, bị xoa nắn mạnh hơn nữa.
Ninh Thư mang theo khóc nức nở: “Cậu buông tha cho tôi đi, thiếu gia…”
Cậu có chút khó chịu cau mày, hơi hơi thở mạnh.
Cố Sâm yêu chết dáng vẻ này của nam sinh, một bên cúi đầu thân mật, một bên nói: “Tháng sau cậu thành niên”.
Ninh Thư không biết vì sao y đột nhiên nói cái này, biểu tình mơ hồ.
Thiếu niên che lại đôi mắt cậu, hơi rũ mi, nhẹ nhàng cười một chút: “Còn 26 ngày…”
…..
Vài ngày sau đó, Ninh Thư gặp được Cung tiểu thư.
Đúng thật là một thiên kim vô cùng xinh đẹp, vừa tan học cô ấy liền tới tìm Cố Sâm, trực tiếp ngồi trên bàn: “Nữ sinh thích cậu cũng nhiều thật, tôi bị ghen ghét quá luôn”.
Nàng cười duyên nói: “Nhưng cũng may cậu là vị hôn phu của tôi”.
Cố Sâm nhìn cô, lãnh đạm nói: “Chú ý một chút”.
Cung tiểu thư hơi thè lưỡi: “Được rồi.” Cô tò mò nhìn thoáng qua nam sinh bên cạnh, cười khẽ, vươn tay nói: “Cậu chính là Ninh Thư đúng không, tôi có nghe nói về cậu”.
Ninh Thư nhìn cô, khóe môi nhếch một chút, miễn cưỡng tươi cười.
Cậu vươn tay nói: “Xin chào, Cung tiểu thư”.
Lại thấy thiếu niên lạnh băng nhìn cậu một cái.
Ninh Thư đành phải thu tay trở về, cậu vẫn nhớ rõ những lời Cố gia chủ đã nói.
Cố Sâm không nhìn cậu, nói chuyện với nữ sinh: “Có việc”?
Cung tiểu thư biết hắn có ý đuổi người, có điểm không cao hứng bĩu môi: “Tôi chỉ định qua đây xem cậu một chút thôi.” Cô cười nói: “Hôm nay cùng nhau ăn cơm nha, A Sâm”.
Cố Sâm không cự tuyệt.
Ninh Thư trầm mặc mà nghe.

Sau khi Cung tiểu thư rời đi, những nam sinh còn ở lưu luyến mà nhìn.
Cậu nhìn thoáng qua thiếu niên, phát hiện vẻ mặt của hắn rất lạnh nhạt.
Ninh Thư càng thêm trầm mặc.
Từ trước đến giờ Cố Sâm đều trở về Cố gia dùng cơm.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn ở nhà ăn trong trường.

Mà người đưa ra đề nghị cho lần phá lệ này chính là Cung tiểu thư.
Cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Chỉ biết nếu hôm nay thiếu gia không trở về nhà ăn cơm, cậu cũng phải ăn ở trường, chờ đợi.
Ninh Thư đi xếp hàng
Cậu ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện thân ảnh thiếu niên ở cách đó không xa, mà Cung tiểu thư bên cạnh kéo tay y, không biết đang nói chuyện gì lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Ninh Thư thu hồi ánh mắt, đến lượt cậu lấy cơm.
Cậu nói với dì làm bếp: “Cho cháu một phần sườn xào chua ngọt”.
Dì làm bếp cười nói: “Con trai nhỏ may mắn thiệt nha, ở đây còn đúng một phần”
Sau đó, một nữ sinh đứng xếp hàng phía sau Ninh Thư có chút mất mát nói: “A? Chỉ còn một phần thôi sao, cháu rất muốn ăn”.
Ninh Thư quay đầu lại, nhìn cô một cái.
Nữ sinh kia lộ ra một chút thẹn thùng.
Ninh Thư không khỏi mỉm cười nói: “Vậy tôi nhường cho cậu đó”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.