Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 32: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 32


Bạn đang đọc Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu – Chương 32: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 32


Không nghĩ tới Cố Sâm chỉ lộ ra biểu tình cười như không cười, hắn nói: “Rốt cuộc em ngốc đến bao nhiêu vậy”?
Ninh Thư không nói lời nào, cúi đầu, nghĩ thầm, cậu đúng thật rất ngu xuẩn, bằng không sao lại bị em ruột hại chết.
Giây tiếp theo, một bàn tay thon dài nắm lấy cằm cậu.

Vành tai cậu lại bị cắn mạnh một chút, thiếu niên mang theo dục vọng chiếm hữu, xoa nắn eo cậu, trầm giọng nói: “Mặc kệ, dù sao em cũng sẽ là của tôi”.
Hơi thở nóng bỏng kia như khiến Ninh Thư cảm giác như một con rắn độc, dính nhớp đang quấn lấy cậu.
Ninh Thư không rõ lời thiếu niên nói là có ý tứ gì, nhưng trong lòng cậu có loại cảm giác ớn lạnh.
….
Mấy ngày nay, Ninh Thư đều phải ăn mặc kín kẽ, quần dài, áo cao cổ.

Cũng may thời tiết đã vào lạnh nên thoạt nhìn sẽ không quá quái dị.
Linh Linh nói: “Thật tốt quá ký chủ! Anh đã xoát được 80 điểm hảo cảm rồi đó”!
Ninh Thư kinh ngạc, đã nhiều như vậy sao?
Linh Linh lại nói: “Không lâu nữa, ký chủ đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi! Tuyệt vời tuyệt vời”!
Trong lòng Ninh Thư cũng có loại cảm giác không tưởng tượng được, rõ ràng lúc trước, cậu còn buồn rầu vì không biết phải làm sao để xoát Cố Sâm.
Lý Hoành ở trong lúc lơ đãng nhìn thấy dấu hôn sau cổ nam sinh, cơ mặt hơi giật một chút.

Hắn không nghĩ tới Cố Sâm ở trên giường chiếm hữu dục lại mạnh như vậy.
Tiểu tử này còn có sức lực xuống giường, xem ra là y đã xem thường cậu.
“Cậu nghiêm túc hả”?

Lý Hoành vẫn là không tin bạn tốt lâu năm nói cong là cong.

Nhưng y nhớ tới thủ đoạn trả thù của Cố Sâm với mấy người kia thì nói thật, dù là bản thân y, cũng có chút cảm giác kinh hồn táng đảm.
Cố Sâm nhìn thoáng qua vị trí nam sinh ngồi, đối phương giống như đem mình thành đà điểu* nằm dài trên mặt bàn.

Như thể cho rằng chỉ cần làm vậy cậu sẽ né tránh được mọi chuyện.
Hắn hơi câu môi, nhìn thoáng qua Lý Hoành, nói: “Ít nhất hiện tại rất thích”.
Lý Hoành nghĩ nghĩ nói: “Cậu nói mới nhớ, Ninh Thư này da trắng lại mềm…” Vốn dĩ y muốn hỏi một chút cảm giác với như thế nào, nhưng lại đối diện với gương mặt cười như không cười, biểu tình lạnh băng.

Trong lòng y lộp bộp một chút, cười gượng nói: “Đùa thôi, ha ha! Cậu cũng biết tôi không có hứng thú với con trai”.
“Tôi mặc kệ cậu có hứng thú hay không.” Thiếu niên không nhanh không chậm, trong giọng nói lại mang theo chiếm hữu ghê người: “Tôi không thích người khác chạm vào đồ của mình, nhìn vài lần cũng không được”.
Lý Hoành nuốt nuốt nước miếng.
Mẹ nó.
Trước kia nghe mọi người nói Cố Sâm vừa ưu nhã lại cấm dục, hắn mẹ nó còn tin sái cổ.

Gia hỏa này rõ ràng là một tên có dục vọng khống chế và chiếm hữu mạnh tới biến thái.
————————-
Từ đêm đó về sau.
Thiếu niên càng thêm không kiêng nể gì, Ninh Thư bị hắn thân mật ở khắp mọi nơi.

Bị đè ở trên cửa, thậm chí là trong phòng vệ sinh trường học, còn có trên xe…
Cậu chỉ có thể thở dốc, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Ninh Thư có điểm mờ mịt, cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Cố Sâm như thế nào.
Kỳ lạ không?
Cậu cũng không rõ.
Lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác muốn làm bạn bè với một người, người bạn đầu tiên của cả 2 đời, thế nhưng…
Linh Linh kỳ quái hỏi: “Ký chủ, vì sao anh cứ luôn muốn làm bạn với Cố Sâm dạ”?
Ninh Thư cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Có thể là bởi vì, y là người đầu tiên lựa chọn tin tưởng anh”.
Nhưng Cố Sâm khinh thường làm bạn với cậu.

Hắn chỉ đem cậu thành đồ chơi.
Ninh Thư nghĩ thầm.

Ai sẽ làm bạn cùng đồ chơi chứ?
Ninh Thư vốn cho rằng, cậu sẽ cứ như vậy chậm rãi bồi Cố Sâm chơi trò chơi này, đến khi kết thúc.


Nhưng cậu không nghĩ tới, thời gian kết thúc sẽ nhanh đến thế.
Trong lúc thiếu niên vừa xoa nắn bàn tay cậu, vừa tiếp điện thoại, cậu nghe được đầu dây bên kia truyền đến mấy chữ Cung gia tiểu thư.
Ninh Thư cúi đầu, ngây ngốc một hồi lâu.
Cố Sâm chỉ nói nói mấy câu rồi cúp máy.
Lần tiếp theo Ninh Thư nghe được mấy chữ Cung gia tiểu thư, là từ trong miệng người khác: “Tôi nghe nói vị hôn thê ở nước ngoài của Cố thiếu đã trở về”.
“Còn không phải sao? Môn đăng hộ đối, cũng khó trách Cố thiếu không kết giao người con gái nào khác, Cung gia tiểu thư này nhất định rất xinh đẹp”.
Cậu tựa vào cửa, ngồi nghe một lúc lâu.
Nghĩ thầm.
Vị hôn thê của Cố Sâm đã về rồi sao?
Dấu vết trên người Ninh Thư qua một tuần mới lặn xuống, cậu nhận lấy quả cam cha Ninh cho, ngồi ăn.
Lại nghe cha Ninh thở dài một hơi.
Cậu không khỏi hỏi: “Cha ơi, cha làm sao vậy”?
Ninh phụ nói: “Ngày đó ta cha thấy mấy vết đỏ trên người con, là muỗi cắn đúng không”?
Ninh Thư có chút khẩn trương, còn có điểm quẫn bách gật gật đầu, hàm hồ dạ một tiếng.
“Lặn là tốt rồi, cha cũng định mua thuốc cho con nhưng nghĩ lại cũng thấy không cần, rồi cũng hết thôi”.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không…
Cậu cảm thấy lúc cha Ninh nói những lời này, trong nháy mắt giống như đã già đi vài tuổi.
Ninh Thư đột nhiên có một chút tâm trạng như vậy.
—————-
Thời điểm tan học, tài xế đã sớm chờ bọn ho ở bên ngoài.
Lúc nhìn Ninh Thư, ông lại nói: “Bạn nhỏ Ninh này, hôm nay cậu có thể ngồi xe buýt về không”?
Cố Sâm khẽ cười một tiếng: “Chú Lý, chú làm việc ở Cố gia bao lâu rồi”?
Ninh Thư không biết những lời này có hàm nghĩa gì, sắc mặt tài xế lập tức tái nhợt, như là sợ hãi gì, một hồi lâu, cắn răng nói: “Thực xin lỗi thiếu gia, tiên sinh muốn để cậu đi sân bay đón Cung tiểu thư”.
“Cung tiểu thư thì sao?” Cố Sâm ngữ khí lãnh đạm nói.
Tài xế căng da đầu: “Thiếu gia, tôi cũng nghe tiên sinh phân phó thôi”.

Ninh Thư đứng ở một bên, đột nhiên cảm thấy mình thật sự không thích hợp ở chỗ này, cậu khách khí gật đầu với tài xế, nói: “Được, cháu hiểu rồi”.
Chỉ là mới vừa đi ra một bước.
Thanh âm lạnh như kết băng của Cố Sâm truyền đến: “Em dám đi thử xem”?
Ninh Thư không biết chính mình nên đi hay không.
Nhưng thiếu niên đứng đó, cặp mắt thâm thuý nhìn thẳng vào cậu, trong mắt lại không có biểu tình gì.
Ninh Thư bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, cuối cùng vẫn không có can đảm rời đi.
“Lại đây”.
Thiếu niên híp mắt, ra lệnh nói.
Ninh Thư chớp chớp mắt, đi qua.
Cố Sâm lãnh đạm mở miệng, trực tiếp nói: “Lên xe”.
Tài xế há miệng như muốn nói gì, cuối cùng vẫn không dám, thành thật ngồi xuống ghế lái.
Mà Cố Sâm nắm chặt tay Ninh Thư, lực đạo như muốn bẻ gãy, dung nạp vào cơ thể hắn.

Cố gia chủ rất bất mãn đối với việc Cố Sâm không đi đón Cung tiểu thư.
Biểu tình Cố Sâm không thấy chút thấp thỏm cùng hoảng loạn nào, chỉ là bình tĩnh nói: “Về sau Cố gia không cần liên hôn”.
Cố gia chủ tự mình gọi điện thoại đến Cung gia, chào hỏi thay con trai.
Hai ngày sau.
Ông gọi Cố Sâm vào thư phòng, mở miệng nói: “Con thích con trai, người đó chính là tuỳ tùng nhỏ mà ta cho con đúng không”?
Ông chợt ý vị không rõ cười cười: “Vậy con có biết vì sao cậu ta lại ở bên cạnh con hay không”?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.