Bí Danh (Black and White)

Chương 3: Chuyên án kết thúc.


Đọc truyện Bí Danh (Black and White) – Chương 3: Chuyên án kết thúc.

(Jay muốn trở về Việt Nam. Dù ít dù nhiều, giữa anh và đất nước ấy cũng từng có không ít duyên nợ.)

Santa Ana (1),California, năm 2008.
Đó là một ngôi biệt thự tọa lạc ở khu nhà giàu thuộc Asian Grill. Nó chiếm trọn một khoảng đất rộng lớn với khuôn viên rộng gần bằng một sân bóng chày và những phiến đá granite hình lục giác, dẫn lối lên thảm cỏ bốn mùa xanh mướt. Ngôi biệt thự mang phong cách kiến trúc baroque (2) phô trương, vương giả. Nhưng ít ai dám lui tới nơi đó, người ta đồn rằng nó có ma. Ở cửa sổ tầng ba chỗ nhìn ra một nhà máy đã bỏ hoang từ lâu, thi thoảng lại xuất hiện vài ba bóng trắng lượn lờ và những âm thanh quái đản. Những tin đồn, dù đúng hay sai, vẫn lan truyền với tốc độ đáng khâm phục. Người dân ở đây cho rằng tránh xa ngôi biệt thự là một ý nghĩ khôn ngoan hơn so với việc cố tình lai vãng và khám phá về nó.
Chủ nhân ngôi biệt thự kì quái này, một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi, cao khoảng mét tám, tướng tá dữ dằn như một vị tướng hải quân Seal đã về hưu. Fredman Brocment là giám đốc điều hành một công ty tư nhân chuyên nhập khẩu hải sản đông lạnh từ khắp nơi trên thế giới về phân phối cho các nhà hàng, khách sạn ở khu vực. Như một điển hình của mẫu doanh nhân thành đạt nhiều như sao sa ở California, Brocment sống khá kín đáo và hầu như không giao thiệp với hàng xóm. Ngày ngày, hắn ta lái chiếc xe bentley màu trắng ra khỏi nhà, chỉ trở về khi đã tối muộn. Cũng không ai quan tâm tới điều đó, họ chỉ biết rằng Fredman Brocment có một cuộc sống giàu sang (như mặt tiền ngôi biệt thự mà hắn ta sở hữu) với cả một công ty đồ sộ.
Một buổi sáng, garage ô tô mở, Brocment lại bắt đầu một ngày như thường lệ, nhưng hắn không đến công ty mà lại cho xe rẽ vào đường Wilson. Sau một hồi dò đường chậm chạp, Brocment dừng xe bên một máy bán hàng tự động. Vị trí này khá khuất so với góc nhìn của camera giao thông. Chừng chưa đầy một phút sau, một chiếc xe khác tiến tới, áp sát vào xe hắn. Hai cửa kính xe song song hạ xuống để hai người ngồi bên trong trao đổi cho nhau hai chiếc cặp màu đen. Nhận được cặp rồi, hắn ấn nhanh mã số để kiểm tra thứ được đựng bên trong. Khi hai bên đều hài lòng với thứ đựng bên trong chiếc cặp, chúng trao cho nhau lời chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi nơi giao dịch. Tuy nhiên, Brocment chưa vội đi ngay, hắn vẫn ngồi yên trong xe, mắt dõi theo chiếc xe phía trước và chờ đợi một điều gì đó.
Một tiếng nổ vang lên, xé toang chiếc xe và cả người phụ nữ bên trong. Đến lúc này, Brocment mới hoàn toàn hài lòng về quả bom giấu dưới ngăn thứ hai của chiếc cặp đựng tiền. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ, đem lại sự im lặng vĩnh viễn cho bất cứ kẻ nào dám dùng một gã thượng nghị sĩ quèn để uy hiếp hắn. Lúc đi ngang qua chiếc xe vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt, Brocment còn hờ hững đặt một nụ cười nhạt trên môi. Rồi chiếc bentley nhanh chóng tìm chỗ quay xe trước khi cảnh sát kịp có mặt.

Trong một chiếc xe đỗ cách hiện trường vụ nổ không xa, một người thanh niên đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối.
–Licohn đây. –anh ta thực hiện một cuộc gọi trực tiếp trên đường dây riêng đến Los Angeles. –Brocment đã tiến hành xong vụ giao dịch tiếp theo. Hắn đã khử đối tác của mình bằng một quả bom đủ tinh vi giấu dưới đáy vali. Xem ra lão già thượng nghị sĩ Clark chọc nhầm tổ kiến lửa rồi.
–Tôi hiểu. –ở đầu dây bên kia là một giọng nói trẻ hơn, mang âm điệu miền đông–Kế hoạch tác chiến cũng đã được cấp trên phê duyệt, giờ chỉ chờ tin tức từ phía Johanson, chúng ta có thể tiêu diệt bọn chúng.
–Đã mười hai tiếng chưa thấy tín hiệu gì từ anh ta.
Người ở bên kia đầu dây, tên là Dennis, khẽ cười:
–Chắc cậu chàng đang đi tắm nắng với cô bồ nhí của Brocment.
–Đừng có đùa, Dennis. Báo cho tôi ngay khi thấy cậu ta liên lạc lại với trung tâm.

Dennis hơi tỏ vẻ chưng hửng.
–Không cần nữa đâu, Licohn, anh có thể trở về Los Angeles rồi. Việc của gã người Ý này không cần đến chúng ta nữa.
–Lệnh rút vào phút chót à? Cho tôi một lý do hợp lý đi.
Dennis hiểu rõ Licohn sẽ phản đối, nhưng dù sao, mệnh lệnh từ cấp trên vẫn là mệnh lệnh:
–Cố Vấn nói chỉ cần để một mình Johanson ở lại hiện trường, dù sao thì chuyên án này cũng đã đến hồi kết. Giờ phòng chúng ta cần tập trung cho công tác khác quan trọng hơn ở New York.
–Là lệnh của Cố Vấn à? –một lát sau, Licohn miễn cưỡng –Được thôi, tôi rút. Hẹn gặp lại cậu ở Weiburgharm, Dennis.
Liên lạc kết thúc, người tên Licohn thoáng chút đắn đo. Fredman Brocment là một con cáo già không quá khôn ngoan nhưng thừa liều lĩnh và ác độc. Jay Johanson à? Để xem anh sẽ chứng tỏ mình như thế nào đây.

“Jay Johanson, giờ chỉ còn mình cậu chỉ huy tác chiến trong chuyên án của Fredman Brocment. Chúng tôi cho cậu bảy mươi hai giờ. Hãy đem tin tốt lành về Weiburgharm.”
Hòa trong đám thuộc hạ của Brocment đang bàn về kế hoạch giao hàng tuần tới, có một kẻ đang đeo đuổi trong đầu một suy nghĩ khác…

Ba ngày sau.
–Johanson gọi đội alpha, đã dẫn dụ đàn em của Brocment thành công. Chuẩn bị xuất kích!
Nói xong, người thanh niên trẻ chỉ tầm hai mươi lăm tuổi quan sát sự di chuyển của một chấm nhỏ trên màn hình định vị. Tên đàn em ngu ngốc không biết rằng chiếc cặp bên cạnh hắn là tín hiệu và bằng chứng để tổ chức tìm ra cơ sở tàng trữ ma túy trên địa bàn Santa Ana. Chiếc máy định vị kết nối vệ tinh quân sự vẫn luôn làm việc hiệu quả.

Khi năm chiếc xe của FBI ập vào khu liên hợp của công ty do Fredman Brocment làm giám đốc, tìm ra cơ sở sản xuất ma túy nằm sâu dưới lòng đất, hắn mới biết mình đã thất bại.

–Anh Johanson, Brocment trốn thoát qua cửa sau rồi. Tôi sẽ dẫn đội alpha truy kích hắn ngay bây giờ.
Một nhân viên trang bị vũ khí đến tận răng khẩn cấp thông báo cho Jay khi anh vừa bước vào sảnh chính của khu liên hợp đen. Hầu như toàn bộ bộ sậu của Brocment đã bị bắt giữ, tang chứng và thiết bị phi pháp đã bị tịch thu nhưng vẫn chưa tìm thấy bóng dáng kẻ đứng đầu. Đó chính là điều Jay không hài lòng cách đó một phút.
–Không cần, cậu để anh em ở lại cùng với FBI dọn dẹp hiện trường đi. –Jay lắc đầu –Kết nối vệ tinh để xác định lộ trình chiếc xe ấy cho tôi. Vòng ngoài có hai chốt chặn, hắn chưa thể rời khỏi đây quá một dặm đâu. Đích thân tôi sẽ đem hắn về.

Chiếc bentley màu trắng đang phóng như bay trên đại lộ Costa Mesa với tốc độ kinh hồn. Nó đã sẵn sàng gạt phăng mọi chướng ngại vật trên đường. Phía sau nó, Jay Johanson cũng không bỏ cuộc. Đường đây kia đã bị triệt phá, nhưng nếu không bắt được Brocment, anh sẽ là người thất bại. Nghĩ thế, Jay tăng đến tốc độ tối đa. Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày một gần hơn.

Brocment đột ngột giảm hẳn tốc độ, hắn mặc kệ chiếc xe vẫn đang đi với tốc độ hơn 30km/h, nhảy ra khỏi xe và đóng mạnh cửa lại. Chiếc xe không ai hãm phanh vẫn tiếp tục chạy chầm chậm trên đường. Khi hắn lồm cồm bò dậy, ôm cánh tay xây xước thì Jay cũng đã tiến tới.
Hắn chịu bỏ cuộc thật rồi sao?
Jay thầm nghĩ và bước xuống.
–Fredman Brocment! –anh cất tiếng gọi.
–Là mày? –Fredman nheo nheo mắt lại để nhìn cho rõ gương mặt thật quen thuộc đang đứng trước mặt hắn –Andy, con chó phản chủ hóa ra là mày sao?
–Ông bạn già ạ, ông nhầm rồi. Tôi không phải Andy trung thành của ông. Gã đã nằm trong tù được nửa năm rồi.

Tuy nhiên, Brocment nở một nụ cười hiểm độc. Hắn biết rất rõ chiếc xe của mình đã bị đối phương theo dõi. Giờ phút này, cho dù có ra sân bay hay cảng tàu hay, hắn cũng đã như con cá nằm trong lưới. Biết không còn đường lui, hắn thử tới phương án cuối cùng.
Brocment giơ cao bàn tay lên quá đầu, không phải động tác đầu hàng, mà để cho Jay nhìn rõ vật màu đen hắn đang cầm trong tay.
–Mày đủ bản lĩnh bắt tao sao? –hắn quát –Mày có biết tao đang cầm thứ gì không? Chỉ cần tao ấn nút, chiếc xe của tao sẽ nổ tung, một vụ nổ đủ đẹp để lên trang nhất tờ Times đấy.
Hắn nói thế, vì hắn biết trên đường truy đuổi hắn, chỉ có mình Jay Johanson. Chỉ cần anh bị phân tâm, hắn sẽ có cơ hội tẩu thoát trên chiếc xe khác.
“Brocment là một kẻ thích đùa với bom mìn”, lời cảnh báo của Licohn đã có hiệu lực. Jay nhìn ra phía xa. Giờ chiếc ô tô không người lái của Brocment chỉ còn là một vật nhỏ như bao thuốc lá. Và gần đó, có một đám trẻ con đang đi thong dong trên mấy chiếc xe đạp địa hình.

Ông trùm ma túy cùng đường đặt sẵn ngón tay trỏ trên chiếc nút màu đỏ. Hắn rít qua kẽ răng, dọa dẫm:
–Nếu ép tao, lũ FBI chúng mày sẽ phải hối hận.
Nằm ngoài toan tính của Brocment, Jay lạnh lùng bóp cò. Nhưng không bắn vào tim, anh nhằm thẳng vị trí dưới mắt 10mm. Chỉ có như vậy, hắn mới không kịp có phản ứng co cơ ngón tay trước khi chết. Cả thân hình đồ sộ của Brocment đổ ụp xuống đất. Jay hạ súng xuống, nhìn cái xác người trước mặt mình. Tôi không phải là FBI, ông bạn ạ. Rồi sau đó, anh vội lái xe đến chỗ có đám trẻ con và chiếc xe nguy hiểm đang trôi sát ngay cạnh.

Jay đu người lên, co gối đạp vỡ cửa kính. Khi lôi được quả bom ra, anh bàng hoàng nhận ra nó không phải bom điều khiển từ xa, mà là một quả bom hẹn giờ.
Còn 0 phút 05 giây. Chỉ còn năm giây nữa là Jay chạm tay vào cái chết.
Đám trẻ con nhìn thấy một người thanh niên lao ra khỏi chiếc xe và ném vật gì đó lên không trung. Kế sau tiếng nổ mạnh như người ta nổ mìn phá đá, cả một quầng lửa bung tỏa trên độ cao gần mười lăm mét. Cùng lúc đó, hai chiếc xe cảnh sát khác cũng từ từ tiến tới. Kết thúc!

–Thưa Cố vấn, tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ. Fredman Brocment đã chết.
–Hoàn cảnh lúc đó không cho phép cậu hành động khác. Tôi hiểu sự cân nhắc của cậu, Johanson.
–Nhưng nếu Brocment còn sống, chúng ta sẽ…

–Đừng tự tiếp tục trách mình! Không phải lúc nào chúng ta cũng phải phụ thuộc hoàn toàn vào những nguyên tắc và luật lệ. Chỉ cần hướng tới mục tiêu cuối cùng, Johanson ạ. Tôi không muốn phải nhắc nhở cậu điều này nhiều lần nữa đâu.
Jay hiểu điều mà Cố Vấn muốn nói. Thực thi luật pháp, suy cho cùng cũng chỉ là đem đến an toàn và sự bình yên ọi người. Giữa việc bắt sống Brocment để có một phiên tòa mang tính thủ tục và cứu thoát những người dân vô tội đang ở gần hiện trường lúc đó, anh đã chọn phương án thứ hai. Và anh, cũng như những đồng nghiệp khác, không hối tiếc vì sự lựa chọn của mình. Lấy lại được chút thoải mái, Jay nói:
–Tôi hiểu rồi. Sau khi giải quyết xong hiện trường, tôi sẽ sớm trở về Los Angeles. Licohn và Dennis…
–Họ về rồi. –vị Cố Vấn nào đó tiếp lời ngay. –Thật khó khi bảo hai người họ phải hợp tác với nhau mà không có một trong hai kẻ sinh sự.
Cả Jay và người bên kia đầu dây đều bật cười vì câu nói nửa đùa nửa thật này.
Vậy là đã đến lúc Jay tự thưởng ình một vài ngày nghỉ dưỡng trước khi cùng mọi người khởi động một chuyên án mới. Brocment đã khiến anh hao tâm tổn trí cả nửa năm trời.
–Cậu sẽ về Weburgharm ngay chứ?
–Cố Vấn, tôi xin vắng mặt hai ngày được không?
–Jay, tôi hiểu cậu chịu áp lực từ chuyên án này. Thôi được rồi, cậu có hai ngày để thư giãn trước khi trở về. Cậu có thể đi đâu tùy ý, nhưng nhớ gọi lại báo cáo cho bộ phận kiểm soát.
–Cảm ơn Cố Vấn. Có lẽ tôi sẽ đến Việt Nam.
Việt Nam ư? Câu nói này của Jay không khiến vị Cố Vấn nọ phản ứng nhiều, ông ta chỉ nói:
–Tùy cậu, cẩn thận đó.
Jay hiểu đây là một lời nhắc nhở chứ không phải dặn dò. Dù ít dù nhiều, giữa anh và đất nước đó cũng từng có không ít duyên nợ…

(1) Santa Ana: thành phố ở tiểu bang California, là thành phố ở Mỹ có đông người Việt Nam sinh sống nhất, còn có tên gọi khác là quận Cam.
(2) Baroque: phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ XVII, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu; thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà Thờ và chính quyền chuyên chế


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.