Đọc truyện Bí Danh (Black and White) – Chương 17: Phép thử của Siller Hook.
(Phong chợt cảm thấy mình đúng là một thằng ngu. Những chuyện vừa qua, Siller Hook không phải là một kẻ đáng thương đang gặp nguy hiểm và cần sự giúp đỡ. Ông ta chỉ đang thử Phong mà thôi!)
…
Chiếc xe vẫn lao đi như một quả tên lửa rời bệ phóng. Phong cảm nhận được sự rung động của không khí hai bên thái dương, buồng phổi anh căng ra. Bên đường, cây cối lùi lại như người ta tua một đoạn video. Phong liếc nhìn tốc kế. 145km/h. Gần chín mươi dặm một giờ, Chúa ôi, Người giết con đi thì hơn!
Anh quay lại phía sau, chiếc xe bảy chỗ vẫn chạy với tốc độ tỉ lệ nghịch với cơ thể của nó. Hai bánh xe quay tít những vòng quay bất tận.
Một cuộc đua trên đoạn đường vắng.
Nhưng đây là một cuộc đua sinh tử.
Kẻ nhanh hơn sẽ đạt được mục đích của mình.
Hoặc thoát chết, hoặc khiến cho kẻ kia phải chết.
…
Quán bar chết tiệt này sao đông thế, Rose Monili thầm nghĩ. Hắn vừa đảo mắt tìm Siller Hook, vừa nắm chặt khẩu súng trong tay. Ánh đèn không thể làm hắn chói mắt, tiếng ồn không thể làm hắn phân tâm. Mục tiêu đã xác định. Chỉ có một. Hắn liên tiếp va vào những người khách ở quán bar đông đúc này. Hắn mặc kệ lời ì xèo và xua đuổi họ bằng bộ mặt gớm ghiếc vốn có.
–Siller Hook, ra đây nào. –hắn thì thầm với giọng điệu của một con báo sắp vồ mồi. –Siller Hook.
Hắn kín đáo di chuyển qua những dãy bàn. Những mái đầu nhấp nhô cản trở tầm nhìn của hắn. Con chuột SA đã lẻn vào đây, kéo theo cả cái thằng ranh trong xe. Đám đông luôn là một bức màn ngụy trang tuyệt hảo, lí thuyết này có vẻ luôn đúng.
Hắn đột nhiên quay người lại, có bóng người vừa thoáng qua sau lưng. Vạt áo hắn hơi động đậy. Giây thần kinh cảnh giác của hắn căng lên trong vòng một phần nghìn giây.
Không phải, đó không phải là Siller Hook.
Nhưng hắn hiểu rằng quán bar rẻ tiền kiểu này không có cửa thoát hiểm, đồng nghĩa với việc con mồi của hắn vẫn còn ở trong này.
–Thôi nào, chúng ta vờn nhau như thế là đủ rồi.
Rose Monili vẫn tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Không một cái gì thoát khỏi cặp mắt chó sói của hắn. Vẫn chưa thấy bóng dáng con mồi.Không cần biết lão ta là ai, chỉ cần biết lão không có súng. Mang theo một khẩu súng hết đạn thì còn tồi tệ hơn là không có súng.
Thận trọng xoay một vòng, hắn không cho phép mình bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Tiếng nhạc vẫn ầm ĩ. Tựa hồ không khí bị xé làm đôi, có cái gì đó lao vút đi trước khi liệng trên đầu hắn. Sợi dây xích treo đền chùm bị cắt làm đôi. Sức nặng làm móc sắt bật ra kéo theo cả chiếc đèn đồ sộ lao thẳng xuống bên dưới. Rose Monili rạp mình xuống sàn nhà. Hắn dùng hai chân móc hai chiếc ghế nhựa bên cạnh lại che chắn ình. Cùng lúc đó, chiếc đèn đổ ụp lên hai chiếc ghế. Một quả ô liu thủy tinh đong đưa ngay mũi hắn. Khi hắn lăn mình sang bên cạnh thì cũng là lúc hai chiếc ghế bị vỡ ra dưới sức nặng của chiếc đèn chùm.
Hắn lồm cồm bò dậy. Bên cạnh hắn là một con dao găm đã cắt ngọt sợi xích sắt treo đèn. Không phải Siller Hook thì là ai?
Mặc kệ những âm thanh ồn ã và hốt hoảng của đám đông xung quanh, hắn nhặt con dao găm lên và tiến về phía bức tượng trang trí bằng thạch cao ở góc quán. Hắn dám chắc đây là nữ thần Athena nhưng điều này chẳng liên quan gì lắm. Thứ hắn cần là kẻ đang nấp sau bức tượng.“Mình không ngu như thằng khốn Francois”, hắn nghĩ. Và cảm nhận được sự run rẩy của con mồi. “Ông dùng dao, nghĩa là ông không có súng”.
–Ra đây! –hắn quát lên. –Ra đây Hook!
Nói rồi, hắn dùng bàn tay to như hộ pháp của mình tóm lấy kẻ đang nấp sau bức tượng vị nữ thần nọ. Người này trông nhợt nhạt và ngơ ngác như một con nai tơ.Không phải Siller Hook.
Tức giận, hắn đẩy người kia vào bức tượng rồi quay ngoắt lại. Năm giây, hắn đã bỏ lỡ năm giây quí giá mà không chú ý tới đám đông.
Hắn lao vút ra ngoài. Màu xám của chiếc áo choàng xám dẫn tới một con hẻm nhỏ phía sau quán bar. Hắn bước dồn, một tay cầm dao găm, tay kia lăm lăm khẩu súng. Ở đây không có ai, hắn không cần phải giấu diếm mấy thứ này.…
–Kết thúc rồi, Siller Hook.
Rose Monili hoan hỉ ngắm khẩu súng của mình. Hắn đã dồn được con mồi của mình vào chân tường. Không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như thế.
–Ông sẽ phải chết. –hắn nói rồi từ từ giương súng lên.
Siller Hook hơi loạng choạng nhưng vẫn cố đứng vững. Đây đâu phải lần đầu tiên Cố Vấn của TẬP ĐOÀN bị thương.
Hiển nhiên là Rose Monili khoái hành hạ con mồi của mình. Hắn muốn nhìn thấy Siller Hook đau đớn, quằn quại rồi gục dần.
Tiến thêm một bước, hắn lại giương súng lên. “Lần này sẽ là bả vai, ta phải đòi lại chút vốn liếng vụ chiếc đèn chùm vừa rồi”.
Một tiếng phịch vang lên phía sau hắn. Tiếp đó, hắn cảm thấy đau nhói ở gáy, có ai đó đã đập mạnh vào gáy hắn. Dù hơi choáng, hắn vẫn kịp nhận ra khẩu súng trong tay mình đã bị cướp mất.
Rose Monili quay lại, đứng cạnh hắn chính là người ban nãy ở sau bức tượng thạch cao. Giờ đây, hắn mới nhìn kĩ và nhận ra cậu ta chính là kẻ vô duyên xuất hiện tại hiện trường.
Phong vội vứt thanh gỗ đang cầm trên tay xuống đất. Lần đầu tiên trong gần hai mươi năm, anh đối mặt với một kẻ giết người.
Hệt như một con sư tử háu đói, Rose Monili lao về phía Phong. Anh lóng ngóng, không biết nên làm gì với khẩu súng trong tay. Hắn chém anh hụt một phát, anh tránh kịp. Hắn dồn anh vào sát chân tường. Phong thấy hối hận vì đã liều lĩnh nhảy qua tường để mong cứu Siller Hook. Anh còn không biết có cứu nổi mạng mình không.
–Mày chết đi!
Lưỡi dao sáng quắc vung lên đều với nhịp thở của tên giết người. Phong giơ tay ra cản, anh ghì chặt cổ tay Rose Monili để lưỡi dao đang chờn vờn gần cuống họng anh không thể đâm sâu thêm một phân nào. Biết không thể làm gì hơn, anh huých mạnh đầu gối vào bộ hạ của đối phương. Rose Monili nhăn mặt lên vì đau đơn. Nhưng không sao, hắn đã đoạt lại được khẩu súng.
Nở một nụ cười nham hiểm, hắn hướng về phía Phong.
Lạch tạch.
Lạch tạch.
Rose Monili điên cuồng bóp cò. Lúc này, mồm hắn đã không thể há to hơn được nữa.
Súng không có đạn!
–Ở đây này. –Phong vừa nói vừa rút ra một khẩu súng khác. Không quá khó để Rose Monili nhận ra rằng đó mới là súng của hắn.
Vậy thì cái của nợ hết đạn này chắc chắn là của Siller Hook. Hắn chỉ không hiểu thằng ôn con kia đã tráo hai khẩu súng từ lúc nào.
Khi con dao găm trên tay hắn xé gió phóng về phía Phong, một luồng sáng cũng nhá lên từ họng súng anh đang cầm trên tay. Dù đã kịp né sang một bên, nhát dao điêu luyện của Rose Monili vẫn kịp xé toạc áo Phong và cắt sâu vào tay phải của anh. Còn phát súng lóng ngóng nhưng ở cự li gần của Phong cũng đủ làm đối phương ôm bụng ngã xuống.
Siller Hook tiến đến bên cạnh. Ông ta giằng lấy khẩu súng trên tay Phong, tháo bỏ băng đạn rồi vứt trả lại cho Rose Monili. Sau đó, ông ta cúi xuống, gỡ những ngón tay rắn chắc của hắn ra và lấy lại khẩu súng của mình.
–Cho ta gửi lời chào đến Edward Capvanhor. –ông ta thì thầm với hắn trước khi kéo Phong bỏ đi.
…
Hai người họ đang ngồi trong chiếc xe bán tải. Đến bây giờ, Phong mới cảm thấy đau, vết thương trên cánh tay anh rỉ máu mỗi lúc một nhiều. Sau khi tự cầm máu xong, anh mới nhìn Siller Hook thật kĩ. Bả vai ông ta cũng ướt đẫm máu nhưng việc duy nhất mà ông ta làm là châm lửa hút một điếu thuốc.
–Ông không biết đau à?
Siller Hook cười:
–Có chứ, tôi đâu phải thần thánh mà thoát được cái cảm giác trần tục ấy. Nhưng tôi chịu được, quen rồi. Còn cậu? Tôi nghĩ rằng cậu bị nghiêm trọng hơn tôi.
–Chưa đủ chết.
Siller Hook dúi điếu thuốc vào gạt tàn.
Ông ta vỗ vai Phong.
–Dù gì thì tôi cũng phải cám ơn cậu. Thật tình tôi không nghĩ cậu sẽ đi theo tôi vào con hẻm đó.
“Phải, tôi thật ngu ngốc khi mon men theo ông. Tôi suýt bị gã kia đâm chết, vậy mà ông còn cười được”.
–Lần sau đừng bắt tôi cầm súng hộ ông.
–Làm gì có đạn mà cậu sợ. –Siller Hook bốp lại ngay. –Một khẩu súng không đáng sợ, đáng sợ là ai cầm nó. Nếu không cầm súng của tôi, cậu lấy gì để tráo với súng của Rose Monili?
–Tên gã đó là Rose Monili à? Nghe như người Ý ấy nhỉ?
–Ý là phát tích của mafia thế giới. Mà phải công nhận cậu cũng nhanh tay thật.
Phong định nói rằng đây là Lạc Dương của Việt Nam, nhưng lại nhớ ra rằng Siller Hook từng nói ông ta đến từ California nên thôi. Mấy người này hoàn toàn có thể đuổi nhau từ Mỹ sang đây.
–Sao hắn lại muốn giết ông?
–Một câu hỏi hay đấy! Thế sao cậu lại cứu tôi?
Anh cứng họng. Vì lí do gì nhỉ?
–Vì ít ra ông còn tốt đẹp hơn hắn. –anh cân nhắc từng lời nói của mình. –Vụ cái đèn chùm là nhằm kéo hắn ra ngoài. Nếu hắn tìm thấy ông trong quán bar thì ai dám đảm bảo sự an toàn của những người trong đấy? Dù gì thì đụng độ ngoài hẻm vắng cũng tốt hơn chốn đông người. Một người biết quan tâm tới sự an toàn và tính mạng của người khác thì không hẳn là kẻ xấu.
–Điều này là cậu tự nói ra thôi!
Siller Hook vừa nói vừa nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng dính máu ra. Máu loang ướt đẫm lớp áo lót bên trong. Trong thoáng chốc, Phong thấy mắt ông ta nheo lại, gân cổ giật giật, có lẽ vì cơn đau.
–Ông có chắc là sẽ không chết trong xe tôi không, ông Hook? Từ nãy đến giờ đã đủ rắc rối lắm rồi. Tôi không muốn gặp rắc rối với cảnh sát địa phương.
Dù gì thì Phong cũng thấy mình hơi ác.
–Chẳng có cảnh sát nào làm khó dễ cậu đâu.
–Ông chắc không?
–Sự thật là thế.
Phong lắc đầu:
–Tôi không tin. Một người chết, một người bị thương, thêm cả vụ nổ xe nữa. Đây là Lạc Dương chứ không phải Texas của người Mỹ các ông. Người dân nước chúng tôi không ưa chuyện máu me đâu.
–Cậu khỏi phải lo việc đó, tôi tự biết cách dàn xếp. So với lần trước gặp mặt, lần này cậu vẫn nhợt nhạt không kém.
Không nhợt nhạt sao được khi còn cả đống chuyện phải cân nhắc. Thậm chí tôi còn đình tự sát cho xong.
–Đó là chuyện của riêng tôi. –anh gắt. –Nào, giờ thì ông nói đi, ông là cảnh sát hay mafia? Nếu là cái thứ hai thì mời ông xuống xe ngay!
–Nghĩa là tôi nên trả lời theo ý thứ nhất?
Phong nhận ra rằng Siller Hook đang đùa mình.
–Tôi không phải cảnh sát. –ông ta nói tiếp. –cũng chẳng phải mafia. Tôi trả lời vì tôi nợ cậu.
–Hay ông là một chính khách hoặc một tay nhà giàu nào đó?
–Tò mò quá đấy, Phong. Cậu chỉ nên biết tới đây thôi. Hiểu nhiều hơn sẽ đem lại bất lợi cho cậu.
Phong ném cho Siller Hook một cái nhìn đầy tức tối? “Ông ta chẳng coi mình ra cái gì cả”.
–Mời ông xuống xe!
–Cậu đuổi tôi à?
–Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai.
–Cậu nỡ đối xử với một người bị thương tội nghiệp như thế sao?
Phong vẫn cương quyết chỉ tay về phía cửa:
–Ông vừa bảo ông quen với việc này rồi, phải không nào? Giờ thì xuống đi.
Anh dứt lời, Siller bèn ôm bả vai bị thương nặng nhọc nhoài ra ngoài. Ông ta mở cửa và bước xuống xe thật.
–Này! –Phong gọi với theo khi nhìn thấy bóng dáng xiêu vẹo của ông ta. –Ông ổn chứ? Này!
Siller Hook không trả lời. Nhưng sự im lặng ấy có lẽ là do cơn đau chứ anh không nghĩ người như ông ta biết giận dỗi.
–Này, ông Hook! Thôi được rồi, ông lên xe đi!
Chiếc xe bán tải chầm chậm lăn bánh theo sau, Siller Hook quay mặt đi cười rồi giả bộ miễn cưỡng chui tọt vào trong.
–Tôi biết cậu là người tốt, Phong ạ, mặc dù thế gian này không thiếu gì kẻ tốt. Và tôi cũng biết cậu đang bị giày vò, vì lí do gì thì tạm thời tôi không thể đoán ra được.
Phong lặng thinh. Điều duy nhất anh nghĩ mình nên làm lúc này là tiếp tục lắng nghe.
–Lúc nãy tôi thoáng để ý thấy cậu gục đầu vào vô lăng, cậu không hề chú ý đến đường đi nên mới có chuyện phanh gấp như vậy. Có vẻ như cậu muốn buông xuôi mọi thứ. Đó chắc là suy nghĩ nhất thời của cậu. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu rằng điều gì đã đến một lần thì sẽ có thể đến lần thứ hai.
–Đó là chuyện của riêng tôi.
Nhưng khi nghĩ đến bà Việt Hà, anh hiểu rằng Siller Hook cũng có cái đúng của mình. Anh không thể hèn nhát bỏ mặc mẹ mình mà ra đi như thế.
–Tất nhiên đó là chuyện của riêng cậu. –hít một hơi dài, Siller Hook nói tiếp. –Cậu có muốn biết lí do tôi bị truy giết không?
Phong gật đầu, không phải vì anh tò mò.
–Suy nghĩ cho kĩ đi! Sự thật không đem lại may mắn cho cậu đâu.
–Tôi muốn biết ông là người như thế nào.
Siller Hook nhìn ra ngoài. Họ đang đậu xe ở một chỗ vắng và cách khá xe quán bar vừa rồi.
–Cậu đã bao giờ nghe nói đến một tổ chức có tên SA chưa?
Phong lắc đầu.
–Tất nhiên rồi, tôi không ngạc nhiên. Đây là Lâm Đồng chứ không phải là New York, Paris hay Toronto. SA là một tổ chức có thật. Tôi là một thành viên của SA.
–Khoan đã, SA là sao? Một tổ chức từ thiện à? Hay là hiệp hội chống săn bắt cá voi?
Siller Hook không nín được cười, nhưng ông ta cũng chỉ cười rất khẽ.
–Tôi đang nói nghiêm túc đấy, Phong. Mấy con cá voi không phải mối bận tâm của chúng tôi. SA không phải tổ chức từ thiện. Nó là tổ chức an ninh phi chính phủ và đa quốc gia.
Hình như Phong đang nghe nhầm.
–Ông vừa nói gì? Cái gì mà…an ninh?
–Tổ chức an ninh phi chính phủ và đa quốc gia, Security Alliance, hay còn có tên lóng là TẬP ĐOÀN.
Thật nực cười, cứ cho rằng Siller Hook cũng là một nhân vật vai vế nào đó đi. Nhưng việc bị chuyện như thế này thì thật hoang đường, ông ta tưởng Phong là một thằng ngốc chắc?
–Tôi không thích bị đem ra làm trò đùa.
–Tôi không cần cậu tin. –Siller Hook nói ngay. –Tôi chỉ nói ra sự thật mà cậu muốn nghe. SA có thật, chúng tôi vẫn đang tồn tại như bao con người bằng xương bằng thịt khác trước mặt cậu. Sự hiện diện của SA cũng hiển nhiên như CIA (1), KGB (2) hay MI6 (3) .
–Ý ông muốn nói rằng tổ chức SA là hoàn toàn có thật?
–Thật như tôi đang ngồi cạnh cậu. SA là một tổ chức an ninh ngầm, bởi vậy mà nó chưa bao giờ lên sóng BBC hay CNN (4). Chúng tôi góp phần cùng Intepol và cảnh sát các nước trong phạm vi hoạt động của chúng tôi tiêu diệt bọn buôn ma túy, in tiền giả hoặc khủng bố. Chúng căm ghét SA ngang với cảnh sát. Điều đó lí giải vì sao xung quanh chúng tôi luôn có hàng tá kẻ thù, những kẻ không có khao khát gì hơn là được tự tay bóp chết chúng tôi.
Phong ngả đầu về phía sau. Vết thương ở tay vẫn chưa ăn nhằm gì so với những gì anh vừa nghe thấy, lần đầu tiên anh nghe thấy khái niệm này.
–Hãy nói với tôi là ông đang đùa đi, Siller Hook!
–Tôi không đùa cậu.
Nói rồi, ông ta luồn tay vào chiếc áo choàng vắt ở ghế sau, lấy ra một chiếc thẻ nhỏ, giơ trước mặt Phong.
Thẻ nhân viên SA!
Những kí tự, sự dập nổi, băng từ và những dấu hiệu chứng thực khác…tất cả trên tấm thẻ bé như thẻ ATM đang dần chứng minh bản thân nó là thật.
–Tôi không mất công chế ra vật này để mang đi lừa người khác. Còn thứ này nữa, có lẽ sẽ thuyết phục cậu hơn.
Lần này, ông ta rút ra một chiếc điện thoại di động. Nhưng nếu nhìn kĩ thì nó không giống một chiếc điện thoại bình thường, lại còn có ăng ten có thể xếp lại được.
–Thứ gì đây?
–Điện thoại vệ tinh. Chúng tôi sở hữu vài vệ tinh và vệ tinh quân sự riêng.
Vừa nói, ông ta vừa nhấn nút gọi. Đầu day bên kia lập tức được kết nối.
–Phân bộ SA miền Nam Việt Nam xin nghe. Xin báo mã số thành viên và mã đơn vị.
–Cố Vấn Hook, nhìn lại tần số liên lạc đi anh bạn. –ông ta đáp gọn lỏn.
Giọng nói kia càng vang lên rõ hơn:
–Xin thứ lỗi, Cố Vấn. Có chuyện gì vậy, thưa ngài?
–Trước tiên, các anh hãy liên lạc với các nhân viên thường trực cơ sở ở Lạc Dương bắt giữ một tay người Ý tên Rose Monili. Hắn vừa gây khó dễ cho tôi, tọa độ cách nơi tôi đang liên lạc sáu dặm về hướng bắc. Sau đó, lật lại hồ sơ vụ án Edward Capvanhor và kiểm tra hệ thống an ninh của nơi đang giam giữ hắn. Nếu cần, hãy liên lạc với phân bộ SA701 ở W.H. Họ từng phụ trách vụ này năm 1999.
–Rõ!
Siller Hook quay sang hỏi Phong:
–Thế nào? Cậu đã hết nghi ngờ tôi chưa?
…
Phong mở tròn mắt. Sự thật?
Đâu là sự thật trong cái mớ hỗn độn này? Phải chăng những gì anh vừa nhìn thấy, vừa nghe thấy chỉ là một giấc mơ?
–Lần này thì tôi tin rồi. –anh nói, cố không nhìn vào mắt Siller Hook. Qua cuộc liên lạc trực tiếp bằng điện thoại vệ tinh, anh hiểu rằng cái chức danh Cố Vấn trong tổ chức SA kia không hề nhỏ. –Dù gì thì SA cũng không liên quan đến tôi.
–Tôi đã giữ lời hứa và không làm cậu thất vọng. Tôi hi vọng cậu cũng…
Phong nhanh chóng ngắt lời ông ta:
–Bí mật của SA sẽ mãi là bí mật. Tôi xin thề có Chúa là sẽ không tiết lộ chuyện của ông và tổ chức của ông cho bất cứ ai.
–Lấy gì để đảm bảo?
Phong không khỏi cảm thấy khó chịu. Chính Siller Hook tự nguyện tiết lộ bí mật kia, giờ lại bắt buộc anh phải giữ bí mật ấy như thể anh là kẻ nài nỉ ông ta nói ra vậy.
–Tính mạng của tôi. –anh nói. –Nếu sợ lộ chuyện, ông cứ giết tôi đi cũng được.
–Coi như tôi tin cậu.
–Lần trước, ông nói mình đến đây tìm một người tên là Jay Johanson. Ông đã tìm thấy anh ta chưa?
Siller Hook lại mỉm cười.
–Vốn chưa tìm thấy. Nhưng giờ có lẽ cũng không cần thiết nữa.
–Vì sao? –Phong thắc mắc. Anh cảm thấy càng nói chuyện với người đàn ông này càng khó hiểu.
–Cậu luôn thích đặt ra những câu hỏi. Tốt thôi! Bởi lẽ ngay từ đầu ở đây đã không có ai tên là Jay Johanson.
Con người này toàn nói những điều kì quặc!
–Đó chỉ là một cái tên do tôi tạo ra, một cái tên đại diện ột người tôi đang tìm kiếm. Bất cứ ai ở Việt Nam cũng có thể trở thành Jay Johanson. SA đang cần tuyển một vài thành viên quốc tịch Đông Nam Á cho khóa đào tạo cao cấp và sau đó về làm việc ở trung tâm. CHỦ TỊCH của tôi lại không yêu cầu tuyển từ các phân bộ bên dưới. Ông ấy muốn thử thách tài đào tạo của tôi chút. Dĩ nhiên đây không phải mục đích chính của tôi ở Việt Nam. SA luôn bận rộn với hàng đống việc. Nhưng nếu tiện đây mà tuyển được người thì cũng tốt thôi. Tiêu chuẩn gia nhập SA rất gắt gao: lòng trắc ẩn, lòng trung thành, tài năng, cách giữ bí mật, óc phán đoán và cả sự hi sinh khi cần thiết.
–Ông nói những điều này với tôi làm gì? –Phong ngắt lời Siller Hook. –Tự ông đang làm lộ bí mật với một kẻ xa lạ như tôi đó.
Vẻ hài lòng lộ rõ trên mặt Siller Hook. Ông ta mệt mỏi ngả đầu vào thành ghế. Máu đã chảy ít đi, nhưng vẫn đủ sức làm ông ta đau đớn.
–Câu hỏi này đủ để quyết định rồi, Phong. Một người như cậu, SA cần có một người như cậu. Sẽ mất ít nhất một năm để trải qua chín giai đoạn huấn luyện và thử thách khác nhau trước khi cấp trên quyết định xem một thực tập sinh có đủ khả năng tiếp tục tham gia SA. Tôi đang tự hỏi cậu có chịu nổi không?
Phong ngạc nhiên hỏi lại:
–Ông…ông vừa nói cái gì?
–Bỏ quách cái giọng ngạc nhiên và chất vấn ấy đi! –thật ngạc nhiên khi một kẻ ngoại đạo như Siller Hook lại am hiểu ngôn ngữ sinh hoạt của Việt Nam đến kì lạ. –Tôi muốn đề nghị cậu gia nhập SA, hiểu chứ?
Không thể…đầu óc Phong như muốn nổ tung. Không thể…một tổ chức mà mình mới biết đến sự tồn tại của nó hai phút trước…làm sao mình có thể gia nhập vào đó?
Tất cả chỉ là một trò đùa?
–Ông đúng là tâm thần, một kẻ tâm thần. –Phong gào to. Anh bắt đầu hoài nghi những gì mình vừa tin tưởng.
–Nếu ở trong hoàn cảnh của cậu bây giờ, có lẽ tôi cũng nói vậy. Nhưng cậu cũng nên hiểu rằng hoàn cảnh này khiến chúng ta không thể đùa cợt nhau thêm một giây nào nữa. Tôi không tạo lên quá khứ cho cậu. Những gì cậu vừa chứng kiến còn chưa đủ rõ ràng và trung thực? Giờ đây, tôi chỉ muốn mở cho cậu một lối thoát. Nếu vào SA, cậu sẽ…
–Tôi không thể! –anh lắc đầu ngay. Vết thương ở tay lại đau nhói.
–Tôi biết cậu đang bế tắc, cậu đang chứa trong mình quá nhiều mâu thuẫn.
Phong cay đắng nhận ra rằng những lời ông ta nói đều quá đúng.
–Nhưng tôi không biết gì về tổ chức của các người.
–Rồi cậu sẽ biết. Ai cũng có những khởi đầu bỡ ngỡ. Thành thật mà nói, tôi muốn giúp cậu. Hãy kể cho tôi nghe cậu đang phải đối diện với những gì. Tôi không hứa sẽ giúp được cậu, nhưng tôi có thể cho cậu lời khuyên.
Liệu đây có phải một con người đáng tin? Phong biết Siller Hook không chỉ đơn thuần là một người đàn ông luống tuổi đến từ Mỹ, nhưng anh cũng không biết nhiều hơn về con người này. Chỉ có điều…ấn tượng về lần gặp mặt đầu tiên luôn rất sâu sắc. Phong hiểu rằng mình nên làm gì?
…
Một giọt nước mắt rơi xuống sàn xe, câu chuyện của Phong kết thúc.
–Không được khóc. –Siller Hook nhìn Phong, nhắc nhở. –Cậu hai mươi tuổi rồi đó.
–Là đàn ông thì không được khóc à? –Phong vặn lại. Anh ghét cái kiểu nói như ra lệnh của Siller Hook.
–Không có ai có quyền cấm cậu khóc. Nhưng bản thân cậu cần biết rằng khi nào mình mới nên khóc. Khóc trước số phận thì cậu sẽ bị chính những giọt nước mắt ấy dìm chết. Trong lúc này, những giọt nước mắt của cậu ngoài việc là mọi việc bi đát hơn thì không có công dụng nào cả.
Không hiểu điều gì đã khiến Phong tỉnh táo trở lại. Trước đây, chưa ai nói với anh điều này, kể cả Cha Francisco Minh Đạo.
–Siller Hook, ông luôn tự cho rằng mình là kẻ thông minh. Nhưng ông không thể hiểu được suy nghĩ của bản thân tôi đâu.
Siller Hook lắc đầu:
–Không một nhà thông thái nào tự xem mình là nhà thông thái, chỉ có người khác đánh giá họ như vậy. Đúng là tôi không hiểu hết về cậu, nhưng tôi có thể đánh giá đúng về cậu.
Cúi xuống nhìn vết thương ở bả vai, ông ta nói tiếp:
–Thật tình mà nói, cha cậu là một lão gàn dở và ngu ngốc, dù cậu là con trai lão thì cũng không nên thả trôi cuộc đời mình theo những suy nghĩ vụn vặt của lão.
–Nhưng tôi…–Phong đã thấy chính bản thân mình đang do dự.
–SA sẽ cho cậu thấy rất nhiều thứ mà cậu chưa bao giờ được thấy. Đừng nghĩ ai cũng có cơ hội biết đến sự tồn tại của nó, việc đặt chân vào đó càng khó hơn. Có thể nói cậu là một ngoại lệ.
–Ông không định đem tôi ra làm trò đùa đấy chứ?
Siller Hook không trả lời mà chỉ nhăn mặt lại. Cái nhìn của ông ta đâm thẳng vào anh.
–Nhưng tôi chỉ là một thẳng nhà quê nghèo nàn lạc hậu…
–Lạc Dương không phải chốn quê mùa. SA không tuyển nhân viên để bước lên sàn catwalk trình diễn thời trang Valentino hay Elie Saab (5). Tất nhiên, cậu có quyền từ chối lời đề nghị này, nếu cậu muốn.
–Nhưng tại sao lại là tôi? Tại sao lại chọn tôi?
Lần này, Siller Hook không còn có vẻ khó chịu như vừa rồi.
–Không thể ngụy biện được, tôi thừa nhận là có cảm tình tốt với cậu. Nhưng con người tôi luôn biết cân bằng giữa việc công với tư.
Tôi đại diện cho SA, tôi chọn cậu, nghĩa là SA chọn cậu. Trước tiên, hãy trả lời tôi, có phải đã có lúc cậu muốn tự sát?
Hai chữ tự sát làm Phong giật mình. Anh gật đầu.
–Cậu đã không nói dối tôi, tôi biết điều đó. Cậu tự sát vì không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Quan trọng hơn, cậu là một người có hoài bão. Cậu biết không? Con người trở lên mạnh mẽ nhất và hèn nhát nhất đều là khi họ cận kề cái chết. Tôi biết cậu thuộc trường hợp thứ nhất. Đến cái chết mà cậu còn dám thử thì có việc gì ngăn cản được cậu? Nếu được hồi sinh, được sống đúng với mơ ước của mình, tôi nghĩ cậu sẽ biết tạo nên một cuộc sống thật sự có ý nghĩa đối với chính mình. Cậu có hiểu tôi định nói gì không?
Có một vệt sáng hiện lên giữa trời đất u tối, một làn gió mang theo hơi hướng trầm ấm của nhựa sống.
–Tôi…tôi có thể gia nhập tổ chức của ông thật ư?
–Điều đó còn phụ thuộc vào giai đoạn tập huấn sau này của cậu. Nhưng tôi tin cậu làm được.
–SA đúng thực như ông kể…nó tốt phải không?
–Phong, nói cậu đừng giận nhưng cậu không có cái gì đáng để tôi lừa vào giờ phút này. Lừa cậu, tôi không được lợi gì ngoài chiếc xe chở phế liệu cũ rích. Mà cậu thấy đấy, đến cả chiếc BMW mà tôi còn dám cho nổ tung.
Mặt Siller Hook thi thoảng co lại.
Ông ta vẫn ôm bả vai. Phong không dám chắc là ông ta có thực sự khỏe như những điều ông ta đã nói không.
–Chỉ có điều, cậu sẽ phải giữ tuyệt đối bí mật này với người thân ở Lạc Dương.
–Kể cả bố mẹ tôi?
Siller Hook gật đầu:
–Không có ngoại lệ. Sự tồn tại của SA, công tác và thân thế của các thành viên phải bí mật. Điều này thì sau này cậu sẽ rõ hơn.
–Nhưng làm sao để che giấu bố mẹ tôi?
–Trước tiên, cậu cần có một thời gian tập huấn ở Mỹ. Ít nhất cũng phải mất gần một năm để một thực tập sinh làm quen với mọi thứ. Trong thời gian này, cậu vẫn là cậu, vẫn có thể trở về thăm gia đình. Nhưng sau đó, khi đã chính được được công nhận, chúng tôi sẽ có cách xóa bỏ sự tồn tại của cậu ở Lạc Dương.
–Xóa bỏ? –Phong nghi ngờ Siller Hook dùng từ không chính xác.
–Có nghĩa là trong mắt mọi người, Phong…
–Huỳnh Nguyễn Thanh Phong, đó là tên đầy đủ của tôi.
–Phải, Huỳnh Nguyễn Thanh Phong phải là một con người đã chết. Cậu sẽ bắt đầu một cuộc sống thứ hai.
Điều này thì Phong không thể hình dung nổi.
Gia nhập SA?
Hay quên tất cả chuyện này và quay trở về ngôi nhà có một người cha tội lỗi đang đợi anh?
–Bắt buộc phải thế sao?
Nhưng lần này Siller Hook không đáp nữa. Phong quay sang, thấy mắt ông ta lim dim, hơi thở nặng nề, hai bàn tay run rẩy ôm lấy bả vai đẫm máu. Anh tự trách mình đã quá vô tâm mà tin tưởng lời một con người kì quặc như ông ta. Dù sao đây cũng là vết thương do súng gây nên.
Anh vội vã lái xe đến bệnh viện địa phương. Do không mang theo tiền, anh đành lục túi áo của Siller Hook để lấy tiền trả viện phí. Và anh đã tìm thấy thứ gì? Một khẩu súng khác trong túi áo, vẫn còn đủ đạn.Vậy mà Siller Hook lại nói rằng súng ông ta không có đạn? Còn nữa, ông ta quẳng cho Phong một khẩu súng không có đạn để anh liều lĩnh đi đối đầu với Rose Monili.
Phong chợt cảm thấy mình là một thằng ngu. Những chuyện vừa qua, đúng Siller Hook không phải là một kẻ đáng thương đang gặp nguy hiểm và cần sự giúp đỡ. Ông ta chỉ đang thử anh mà thôi!
…
(1) CIA: Cục tình báo trung ương Hoa Kỳ
(2) KGB: Ủy ban an ninh quốc gia Nga
(3) MI-6: Cục tình báo mật nước Anh (Secret Intelligence Service-SIS), thường được biết đến là MI6.
(4) BBC, CNN: các kênh truyền hình nổi tiếng của Anh và Mỹ.
(5) Valentino, Elie Saab: các thương hiệu thời trang nổi tiếng.