Đọc truyện Bí Danh (Black and White) – Chương 16: Vị khách không mời.
(Kẻ giết người dừng lại ở đuôi xe. Hắn biết mình có thể bắn Siller Hook nếu bước thêm một bước nữa. Nhưng hắn không dám. Thất bại ở Paris khiến hắn hiểu rằng những thành viên trong tổ chức tên gọi SA gì gì đó đều không dễ đùa.)
…
Chuông nhà thờ rền vang.
Đàn bồ câu không còn đậu trên những mái ngói hoen ố rêu phong.
Một lần nữa, Cha Francisco Minh Đạo lại phải làm cái công việc mà ông vẫn hằng sợ hãi, đó là cầu nguyện ột linh hồn siêu thoát. Lần này là người con gái ngoan đạo ông rất yêu quí, Gia Nhi. Thi thể của cô được năm người Mỹ lạ mặt chuyển về. Họ tìm đến gia đình Gia Nhi, đưa cho ông ngoại cô một khoản tiền khá lớn để an táng cho cô gái xấu số. Nhưng khi mọi người hỏi về cái chết của cô thì năm người kia không đưa ra một câu trả lời hợp lí. Họ chỉ nói mình làm việc ở Đại sứ quán rồi nhanh chóng bỏ đi.
…
Tại Weiburgharm Hotel, ngay trong buổi sáng hôm sau.
.Tám…chín…mười…ba mươi chín.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của trụ sở của TẬP ĐOÀN. Jay tiến thẳng đến căn phòng ở phía cuối hành lang, căn phòng có cửa làm bằng plexiglas và dòng chữ nổi PRESIDENT vàng ròng đặt ở độ ột mét tám mươi.
Jay ấn mười đầu ngón tay vào máy kiểm tra vân tay, sau đó nói tên mình vào một chiếc micro đặt kế bên cửa.“Họ tên thành viên?”.
–Jay Johanson. –anh trả lời cái máy.
“Bộ phận công tác?”.
–Phân bộ SA703.
“Thông tin được xác nhận.
Xin báo mật khẩu!”
–Palisade (1).
“Mật khẩu chính xác. Licohn Brown thích uống trà hay cà phê?”
Jay ngạc nhiên. Anh không ngờ lại có thêm câu hỏi kiểm tra an ninh này.
–Ừm…rượu Chabot.
“Mời Jay Johanson vào”.Jay thở phào. Vừa rồi, nếu khai sai, dám chắc hệ thống báo động của cả tòa nhà này sẽ làm ầm lên và các vệ sĩ sẽ ập vào bắt anh ngay lập tức. Mỗi câu hỏi về cá nhân một thành viên sẽ được chính thành viên đó cung cấp thông tin trả lời. Giờ Jay mới nhớ lại lần trước, có người đến khảo sát và hỏi anh rằng anh đã từng chửi thề với đồng nghiệp chưa. Ông ta cũng yêu cầu câu trả lời phải chính xác 100%. Hóa ra là để dùng cho cái máy kiểm tra an ninh này.Nhưng với cá tính của Licohn, Jay biết khi được hỏi về loại đồ uống yêu thích nhất, anh ta chắc chắn sẽ trả lời loại rượu mà mình ghét nhất! Jay đã đoán đúng.
Sau khi âm thanh ở chiếc máy kia tắt hẳn, chữ I mạ vàng xoay đúng 180 độ. Cánh cửa tự động mở trước mặt Jay.
Anh bước vào, trong phòng không có ai. Sẽ có một thang máy đặt sau cửa kép bên trái căn phòng. Nó sẽ đưa anh lên tầng thứ bốn mươi của tòa nhà, nói chỉ có duy nhất một phòng, phòng làm việc thật sự của CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN. Không phải ai làm việc ở Weiburgharm cũng biết đúng cách để tìm ra phòng của CHỦ TỊCH. Weiburgharm được thiết kế sao cho nhìn từ bên ngoài, mọi người đều tưởng nó chỉ có ba mươi chín tầng. Các hệ thống thang máy cũng chỉ hoạt động đến tầng ba mươi chín. Còn tầng bốn mươi, tầng duy nhất không có cửa sổ lộ thiên, tầng duy nhất được ngụy trang an toàn khỏi tầm nhìn của mọi người, một nơi tưởng chừng không hề tồn tại, văn phòng của Người chỉ huy tối cao nằm ở đó.
Lúc này, Jay đang đứng trong một căn phòng rộng bằng cả một tầng với những trang bị và tiện nghi mà anh ít gặp trong đời. Ngoài hai nhân viên SA khác được trang bị vũ khí từ đầu đến chân đứng ở ngay cầu thang làm nhiệm vụ bảo vệ, trong phòng lúc này chỉ còn một người nữa. Trái với suy nghĩ của Jay về một CHỦ TỊCH uy nghi, đường bệ, mặc veston, thắt cà vạt, phong thái lịch lãm nhưng tràn đầy quyền uy, người đứng quay lưng với anh lúc này mặc quần bò và áo phông Levis.
–Cậu là Johanson phải không? –CHỦ TỊCH cất tiếng ngay khi Jay bước vào.
–Vâng, thưa CHỦ TỊCH.
–Câu trả lời của cậu là gì?
Hình ảnh Gia Nhi trước lúc ra đi vẫn ám ảnh tâm trí anh. Anh nói:
–Xin lỗi vì đã gây ra tổn thất cho TẬP ĐOÀN…
CHỦ TỊCH hơi nghiêng đầu ra phía sau:
–Hãy nói về kế hoạch ấy.
–Thưa ngài, tôi chấp nhận!
Sau đó là một thoáng im lặng. Vô vàn sự việc bắt đầu hiện về trong tâm trí Jay. Nhưng chúng không còn là một cuộn chỉ rối, chúng đã được sắp xếp thành lớp lang trật tự.
–Tôi biết cậu sẽ nhận lời. Tạm thời tôi không muốn truy cứu chuyện cũ. Nhiệm vụ lần này chính là cách duy nhất để cậu cứu vớt lại mọi chuyện. Cho dù có khó đối mặt, nhưng đừng làm tôi thất vọng.
Bằng một cử chỉ cúi chào kính trọng, Jay từ từ quay trở lại thang máy.
Chữ I trong dòng chữ mạ vàng lại một lần nữa xoay 180 độ. Licohn bước vào trong phòng CHỦ TỊCH mà không phải trải qua sự khám xét của hai vệ sĩ. Anh ta ngồi xuống cạnh CHỦ TỊCH.
–Koradas chết rồi. –anh ta nói.
–Do Santos?
Nghe CHỦ TỊCH hỏi vậy, Licohn chỉ trả lời bằng một cái gật đầu. Đến Siller Hook cũng ít khi dám có thái độ như vậy.
–Cũng nhờ sự việc Koradas chết, tôi mới biết chiếc usb ấy chứa những gì.
–Những bí mật về kho ma túy, danh sách đen, công thức nguy hiểm và một phần quan trọng đã bị mã hóa. –CHỦ TỊCH nói tiếp. –Đó là tất cả những gì chúng ta cần.
–Đúng vậy, thật không ngờ sau bao nhiêu cố gắng điều tra của ta, câu trả lời lại đến dễ dàng như vậy. Chỉ tiếc là Koradas đã không còn.
–Cậu thương tiếc hắn?
–Tôi hận hắn còn chưa đủ.
–Đó là kết cục mà những kẻ như Koradas đáng phải nhận. Hắn đã sai lầm khi thờ hai chủ.
–Hắn không có lòng trung thành. –Licohn cắt ngang, sau đó anh ta nói thêm –thưa CHỦ TỊCH.
CHỦ TỊCH cũng không có vẻ giận dữ khi nhân viên dưới quyền của mình dám phản đối như vậy.
–Licohn, cậu lầm rồi. Koradas có lòng trung thành. Hắng trung thành với chính bản thân hắn. Bất cứ ai cho hắn tiền hay một món hời, hắn sẽ phục vụ người đó. Nhưng chúng ta cũng phải cảm ơn Koradas, nhờ có hắn, chúng ta mới biết được về chiếc usb.
Licohn bấu chặt tay vào cạnh bàn như thể muốn bẻ nó ra thành từng mảnh vụn.
–Chiếc usb ấy đã rơi vào tay Santos. Hắn đã đi trước chúng ta một bước. –Tôi biết điều này hoàn toàn có thể xảy ra bởi một gã si tình. –CHỦ TỊCH mỉm cười. –Cứ để hắn xuất phát trước. Chúng ta sẽ cán đích trước hắn.
Licohn tỏ vẻ ngạc nhiên:
–Tôi không hiểu.
–Cậu quên Jay Johanson sao?
–Jay Johanson? –Licohn cười nhạt. –Sao lại là anh ta? Chẳng phải chiếc usb ấy vào tay Santos là do lỗi của anh ta sao? Thực sự tôi đang muốn bóp nát anh ta ra.
Một hồi chuông báo hiệu từ tít bên dưới Weiburgharm vọng lên. Một trong hai vệ sĩ đứng canh cửa thang máy xem đồng hồ. Đã đến giờ ăn. Hồi chuông chấm dứt. CHỦ TỊCH vui vẻ nháy mắt:
–Đừng làm bộ với tôi! Chẳng phải cậu cũng không hoàn toàn ngăn cản Johanson trong chuyện của Harenna Benler còn gì?
–Không lẽ CHỦ TỊCH cũng định…
–Ý tôi cũng giống ý cậu.
–Tương kế tựu kế.
Licohn tiếp lời còn CHỦ TỊCH thì mỉm cười. Ngài vỗ vai Licohn.
–Đúng là chúng ta rất hiểu ý nhau. Hai ta, à không, cả ba người chứ, Cố Vấn Hook cũng tham gia vào vụ này.
Nhưng một lần nữa Licohn lại cắt ngang:
–Nên tính cả Jay Johanson. Thủ phạm chính đâu được phép khước từ lượt chơi thứ hai.
–Cậu tin Johanson sẽ thành công?
Lần đầu tiên Licohn cất bộ mặt lạnh lùng của mình đi. Những cử chỉ đó không qua nổi con mắt tinh tường của CHỦ TỊCH. Ngài biết anh ta đang cười, mặc dù đó chỉ là một nụ cười rất khẽ.
–Bởi vì Ngài đã tin,
CHỦ TỊCH cũng mỉm cười:
–Tôi không ưa nịnh đâu, Licohn.
–Tôi chưa bao giờ nịnh Ngài.
Licohn trở lại chất giọng như xưa, rõ ràng anh ta muốn chấm dứt cuộc trò chuyện ngay lúc này. CHỦ TỊCH hiểu điều ấy, ít ai trong SA biết rằng hai người họ hiểu nhau đến mức nhiều khi không cần phải nói ra.
–Giờ cậu có rảnh không?
Licohn gật đầu.
–Vậy thì tôi sẽ làm cho cậu phải bận rộn.
–Ngài lúc nào cũng thế. Tôi sẽ chờ ở bên dưới.
…
Lạc Dương, năm 2002.
Bản tin thời sự buổi sáng đã kết thúc mà không đọng lại chút gì trong chiếc xe bán tải màu xanh. Xe cứ lăn bánh trên đoạn đường vắng tanh, đây là đoạn đường đi tắt qua trang trại rau của hợp tác xã huyện, vòng qua bệnh viện rồi trở về nhà họ Huỳnh nhanh gấp đôi đi bằng đường quốc lộ. Cây cối hai bên đường cứ lùi lại một cách chậm chạp. Đôi khi, một cái gì đấy quá phẳng lặng, yên ắng cũng có thể khiến lòng người bất an. Phong ao ước có thêm nhiều chiếc xe khác xuất hiện để anh biết ít ra còn có sự sống tồn tại xung quanh mình.
Phong biết chiếc xe vẫn chạy với tốc độ 45km/h.
Dù thế nào…cũng tốt…
–Siller Hook, cái huyện nhỏ này chứa được ông sao?
Tiếng trò chuyện văng vẳng bên tai khiến Phong ngước nhìn lên, tay phải cầm lại vô lăng. Sau động tác chậm chạp ấy, anh vội vàng đạp phanh xe. Một người đàn ông mặc áo mưa đang đứng cạnh chiếc BMW màu đen, thêm vào đó là một chiếc ô tô bảy chỗ khác chắn ngang đường. Động tác phanh gấp khiến chiếc xe bán tải của Phong dừng lại đột ngột như va phải một tấm gương vô hình. Phong một lần nữa tông đầu vào vô lăng. Rồi theo quán tính, nửa sau chiếc xe trượt về phía trước khiến cả chiếc xe xoay ngang thân giữa mặt đường. Hai người đàn ông ở trước mặt Phong đều giật mình quay sang.
Chỉ chờ có thế, Siller Hook nhanh chóng trườn sang bên cạnh và lao ra khỏi xe. Phát súng trượt mục tiêu làm kính xe vỡ tung. Kẻ mặc áo mưa bắn liên tiếp hai phát nữa. Nhưng Siller Hook, ở đầu xe phía bên kia, đã kịp tránh cả ba phát đạn ấy của kẻ thù.
–Đồ thỏ đế, lão già, đứng dậy nào! –tên kia vẫn lăm lăm khẩu súng ngắn trong tay. Hắn lặng lẽ quan sát qua hai khung cửa kính trống hoác và toan tính. Siller Hook đang ở cách hắn hai mét, lão già có thể đang chết dần vì sợ hãi. Nhưng hắn không dám bước chân sang bên kia. Hắn là kẻ đi săn nhưng hắn lại không đủ thông minh để biết con mồi của mình là ai. Kẻ có tiền chỉ cần tìm đến căn hộ ọp ẹp, đập vào mặt hắn một cọc tiền đủ sức nặng thì cho dù mục tiêu có là giáo hoàng, hắn cũng không ngần ngại nhận lời.
Siller Hook là thành viên của một tổ chức an ninh ngầm nào đó, đó là điều duy nhất hắn biết.
Mọi bản năng sinh tồn nhanh chóng trở lại, Phong biết rằng mình cần phải nhanh chóng thoát khỏi đám rắc rối này. Ba phát súng vang lên ngay bên tai, anh hấp tấp khởi động lại xe. Vô ích, chiếc xe cũ rích này có lẽ không chịu nổi một cú phanh gấp như vừa rồi. Nó cứ ì ra, mặc cho anh làm đủ mọi trò. Anh vừa đấm như điên vào vô lăng vừa len lén quan sát xung quanh. Liệu kẻ cầm súng kai có thủ tiêu luôn nhân chứng tình cờ là mình không?
Nhưng kẻ cầm súng kia không thèm để tâm đến Phong. Hắn liếc nhìn chiếc xe đã hết đát và cười khẩy. Dù gì thì người ngồi bên trong cũng không thể mang theo bí mật này mà nói với thế giới bên ngoài, hắn sẽ tiễn kẻ kia về với địa ngục sau khi làm điều tương tự đối với Siller Hook.
Hắn đi dần đến cuối xe trong một sự tĩnh lặng nghẹt thở. Không hề thấy con mồi của hắn có phản ứng gì. Lão già liệu đang âm mưu gì đây? Lần trước, ở Champ de Mars, lão ta đã thoát khỏi tay hắn. Nhưng đó chỉ là do may mắn, hắn nghĩ, tháp Eiffel chỉ cứu lão được một lần. Đây là Lạc Dương, và Siller Hook chỉ đến đây một mình.
Chiếc xe bán tải rú lên một hồi inh ỏi, hệt như tiếng kim loại va vào nhau, xong rồi lại tắt ngấm.Tựa lưng vào thành xe, Siller Hook có thể nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình. Ông ta ấn nút điều khiển ột thùng xăng ở đáy xe mở tung nắp, dầu bắt đầu chảy lênh láng ra mà kẻ giết người đang bước đến vẫn không hay biết.
Kẻ giết người dừng lại ở đuôi xe. Hắn biết mình có thể bắn Siller Hook nếu bước thêm một bước nữa. Nhưng hắn không dám. Thất bại ở Paris khiến hắn hiểu rằng những thành viên trong tổ chức tên gọi SA gì gì đó đều không dễ đùa.
Phong mở hé cửa xe. Anh sẽ tự chạy trốn.
Siller Hook chờ kẻ lạ mặt kia bước đến gần. Ông ta cũng nheo mắt nhìn chiếc xe bảy chỗ và tên đồng bọn ngồi trên lái. Chắc chắn hắn có súng, nhưng thứ duy nhất hắn cầm là một điếu thuốc. Có lẽ hai đứa bọn chúng đã thỏa thuận với nhau rằng cái mạng của ông ta chỉ cần giao ột trong hai lấy đi là được, kẻ kia miễn nhúng tay vào. Nghĩ vậy, ông ta cảm thấy hơi buồn cười. Chẳng lẽ các thành viên SA đều dễ đối phó như những đứa trẻ con cầm kẹo mút, bọn chúng chỉ cần gọi “Ê chú mày, lại đây tao bắn ột phát!” là xong hay sao?
–Francois!
Lúc này Siller Hook mới cất giọng. Ông ta dũng cảm đứng dậy. Hai người, mặt đối mặt, một kẻ vẫn lăm lăm khẩu súng, một người thì giơ hai tay sau gáy với nụ cười đầy ẩn ý.
–Lão già! –Francois cười khoái trá. –Lão vứt khẩu súng chết tiệt của lão đi đâu rồi?
–Nó hết đạn rồi, đồ ngu ạ.
Siller Hook biết trọng lượng của câu nói này. Francois sẽ không vội bắn một kẻ vô hại như ông ta ngay.
–Lần trước ở Paris, ta đã thua lão một lần. Lần này sẽ khác.
Siller Hook từ từ dịch vài bước sang trái, kéo theo Francois thận trọng di chuyển theo. Giữa những ngón tay khum khum của ông ta là một chiếc bật lửa bằng thiếc sáng bóng.
–Ông có muốn làm một vụ giao dịch nho nhỏ không, Hook? – Francois nói.
–Giao dịch ư? –Siller Hook hỏi lại.
–Đúng, một vụ giao dịch để đổi lấy mạng sống của chính ông. Nếu ông nói cho tôi biết ai mã khóa để tấn công vào điện Elysee, tôi sẽ thả cho ông đi
Nói xong, Francois để cho Siller Hook có thời gian cân nhắc thiệt hơn.
–Không có gì để đảm bảo cho lời hứa của ngươi, Francois ạ. Ai dám chắc ngươi sẽ không bán đứng ta.
Francois trả lời ngay bằng một chất giọng gian xảo:
–Bởi vì ông chỉ là một con tốt của SA, giết ông hay không cũng chẳng có ích lợi gì. Tôi và ông không thù không oán, tôi chỉ làm theo hợp đồng. Nhưng nếu tôi mang về cho chủ của tôi những thông tin mà thị trường đen cần, chắc chắn bản hợp đồng này sẽ còn có giá trị hơn.
Ánh nắng khiến kẻ ngồi trong chiếc xe bán tải nhìn thấy chiếc bật lửa trong tay Siller Hook. Hắn chợt hiểu rằng ông ta muốn bày trò gì.
–Francois, mày ngu quá! Để lão câu giờ mà không biết. –hắn lẩm bẩm rồi rút súng ra. Hắn không thể chần chừ như đồng bọn của mình.
Động tác ấy không qua mặt được Siller Hook. Một đường thẳng, Siller Hook nhích vài bước, ông ta cần một đường thẳng.
Rồi như giả vờ làm vài động tác mờ ám lén lút, người đàn ông tưởng chừng hoàn toàn vô hại đã khiến được kẻ ngồi trong xe bóp cò. Nhưng nhanh hơn cả những gì mọi người có thể tưởng tượng được, Siller Hook nằm rạp xuống đất. Viên đạn xuyên qua chỗ Siller Hook vừa đứng, ghim thẳng vào tim Francois.
Bởi vì ông ta đã khéo léo chỉnh cho ba người họ thành một đường thẳng mà bản thân là điểm chính giữa. Lá chắn biến mất, Francois ngu ngốc sẽ là kẻ thế mạng!
Francois trợn mắt lên, máu từ ngực hắn hòa quyện cùng dầu đang loang ra mỗi lúc một nhiều. Một cách từ từ, hắn nhìn thấy thế giới đang khép lại trước mắt mình.
Một ngọn lửa màu xanh bùng lên từ chiếc bật lửa trên tay Siller Hook. Ông ta đang đứng cạnh vũng dầu chảy ra từ gầm xe, nói lớn:
–Rose Monili, nếu ngươi bóp cò, cả hai ta sẽ cùng chết.
Ngồi trong chiếc xe bảy chỗ, Rose Monili đang dần thấm cái cảm giác hoảng hốt. Hắn hiểu rằng mình mình đang bị con mồi của mình vờn lại. Siller Hook không thích đùa bao giờ.
–Trong chiếc xe này có một quả bom sinh học, lý do khiến ta đích thân tìm đến Việt Nam để mang nó về, nếu nó phát nổ thì tất cả mọi thứ trong phạm vi 100 mét đều trở thành tro bụi trong chỉ trong 0,6 giây. –Siller Hook dứ dứ chiếc bật lửa trước mặt. –Có muốn thử không?
Liệu lão có dám không? Siller Hook có dám cho nổ quả bom để kéo theo kẻ thù chết chung không? Lão cũng phải biết cái mạng lão đáng giá chứ? Rose Monili ngần ngừ, lúc này hắn hoàn toàn có thể kết liễu một lão già trong tay không có súng như Siller Hook. Chỉ có điều hắn không dám đem tính mạng của chính bản thân ra cá cược. Nếu quả bom kia có thật thì sao?
Phong vẫn đang quan sát bên ngoài. Những gì đang diễn ra bên ngoài quá nhanh, quá nguy hiểm. Một xác người nằm sõng soài dưới đất, một người đàn ông đang cho ngọn lửa gas chập chờn gần vũng dầu, một kẻ khác ngồi trong xe tải, đang cầm súng nhưng không dám bắn. Với vốn tiếng Anh rất khá, anh hiểu bọn họ muốn làm gì nhau. Nhưng việc duy nhất anh có thể làm và muốn làm lúc này là chuồn đi một cách êm thấm, cho dù có phải chạy bằng đôi chân của mình.
–Ông sẽ không chọn cách chết đau đớn như vậy đâu.
Siller Hook hơi mỉm cười. Ông ta biết mình sắp thắng.
–Chết kiểu gì mà chẳng như nhau, có muốn thử không?
–Ông… –Rose Monili trừng mắt nhìn. Trong một thoáng, hắn đã định bóp cò nếu không nhớ lại rằng dầu bắt lửa nhanh đến cỡ nào. –Tôi không tin ông dám lái một chiếc xe có chứa bom bên trong.
–Dễ dàng như đang đứng trước mặt ngươi lúc này. Đồ ngu ạ, nó là vũ khí sinh học, chỉ phát nổ khi đạt đến 86 độ F. Mặc dù bình chứa bằng titan vẫn hoạt động tốt, nhưng nếu có vụ nổ bình xăng thì biết đâu đấy. Ngươi có muốn kiểm tra không?
86 độ F? Vậy là tương đương với 30 độ C. Rose Monili bước xuống khỏi xe, tiến lại gần Siller Hook và vẫn giữ thế chủ động nhưng không còn to mồm như trước. Khi hắn cách Siller Hook vài mét, ông ta quát hắn đứng lại. Hắn không dám bước thêm nữa, ngoan ngoãn dừng lại như một con rối.
–Xem chừng ngươi không tin. –Siller Hook thản nhiên. –Đành vậy. Nhưng trước khi chết, ta muốn cầu xin ngươi một ân huệ cuối.
–Nói đi, lão già.
–Hãy nhìn vào mắt ta và thề với linh hồn của chính ngươi là ngươi sẽ tha cho anh chàng ngồi trong chiếc xe kia!
Tất nhiên Rose Monili sẽ không thực hiện lời thề của mình, nhưng hắn nghĩ cứ giả vờ làm theo Siller Hook thì cũng không có hại gì.
“Tốt lắm! Ngoan lắm, đồ ngốc ạ”, Siller Hook thầm nghĩ. Ông ta nhìn xoáy vào cặp mắt đang dần trở lên đờ đẫn của Rose Monili và bắt đầu hỏi.
–Hãy nói cho ta biết, ai phái ngươi đến đây?
–Edward Capvanhor –hắn ngoan ngoãn đáp.
Câu trả lời ấy không khiến Siller Hook bất ngờ. Edward Capvanhor là một bố già khét tiếng ngụ ở phố Manhattan (2). Hắn dạt đến Mỹ từ đầu thập niên chín mươi sau khi không thể giành đất làm ăn ở Sicily (3). Capvanhor là một kẻ không biết điều, hắn ăn hôi từ các vũ trường, sòng bài và có một đội quân ở cảng tàu. Nhưng hắn không biết kiêng nể một ai, kể cả các bố già to như cây đa cây đề, có sản nghiệp trăm năm khắp đất Mỹ. Đó mới là vấn đề. Chính những vụ thanh toán nhau mà hắn khởi xướng đã khiến tên tuổi của hắn được người ta chú ý. Và dĩ nhiên TẬP ĐOÀN không thể không giải quyết cái thế giới ngầm lộn xộn, phức tạp ở New York.
Với sự giúp đỡ của người đồng minh ngoài ánh sáng là FBI, cuộc chiến giữa TẬP ĐOÀN và thế giới ngầm đã diễn ra suốt hai năm. Ban đầu, Edward Capvanhor còn không biết kẻ thù của mình là ai. Hắn nghĩ những bố già khác đang hợp sức chống lại hắn, nhưng xét tình hình chung thì họ cũng te tua không kém gì hắn. Hắn lại quay sang phía cảnh sát hay FBI, nhưng cũng không hề thấy động tĩnh gì. Một cảnh sát nhận lương của hắn trong FBI nói rằng cái tên Edward Capvanhor không hề có trong file của cảnh sát.
Đau đầu với những câu hỏi không có câu trả lời, Capvanhor đã có lúc định rời New York về Sicily. Nhưng sau đó vài tháng, vào mùa đông năm 1999, hắn đã biết đến cái tên TẬP ĐOÀN. Một kẻ trung thành dưới trướng hắn, nay đã ở trong tù, đã moi được thông tin từ một tù nhân thụ án hai mươi năm.
“Ít ai biết đến Security Alliance, tổ chức an ninh phi chính phủ và đa quốc gia. Tên viết tắt của nó là SA. Nó không hề đơn giản, chỉ cần một phân bộ thôi cũng có thể hoạt động hiệu quả tương đương với FBI hay CIA. Sự bí mật làm lên sức mạnh. Sức mạnh đến từ những cú đánh bất ngờ. Đến khi ngồi trong đây, tôi mới biết cô thư kí của mình là một nhân viên SA. Cô ta khá xinh đẹp, giỏi giang, thậm chí tôi từng ve vãn cô ả. Sau đó, tôi bị tống vào tù như thế này đây”.
Đó là những gì mà tay giám đốc tham nhũng hàng triệu đô la tiền thuế đã kể lại cho đàn em của Capvanhor. Cũng kể từ đấy, hắn mới dần thấy kẻ thù của mình lộ diện, SA –liên minh an ninh.
Edward Capvanhor nhanh chóng lần ra dấu vết của SA tại Manhattan. Hắn đã tốn cả năm để gài người của mình vào làm một nhân viên trực tổng đài quèn ở một cơ sở cũng quèn không kém của SA. Những thông tin moi được có vẻ rất hữu ích. Hắn đã từng mơ đến việc giáng một đòn chí mạng vào SA, từ đó làm chủ cả thế giới ngầm New York.
Nhưng có một điều mà hắn không hề ngờ tới và đề phòng, mặc dù hắn đã biết rất rõ: những thành viên của SA đều rất bí mật. Khi sào huyệt cuối cùng của mình bị cảnh sát xóa sổ, hắn mới biết mình đã thua đau đớn và dễ dàng đến mức nào. Có cho tiền, hắn cũng không bao giờ biết được tay giám đốc tham nhũng trong tù là ai, SA đã cố tình để lộ thông tin như thế nào chờ mong chờ gián điệp của hắn ra sao? Những thông tin tưởng chừng đáng giá của hắn lại giả đến 95%. SA đã xoay hắn như chong chóng, lợi dụng chính tên gián điệp của hắn để bắt hắn dễ dàng hơn.
Giờ đây, sau mấy năm ngồi tù, không hiểu vì sao Capvanhor có thể tuồn thông tin ra bên ngoài để phái đám đàn em lang bạt còn rơi rớt lại đi báo thù thay mình. Bọn chúng không ngu mà tiếp tục lộ diện, bọn chúng thuê Francois và Rose Monili, hai kẻ giết thuê người Ý. Và mục tiêu đầu tiên trong bộ não âm u của Capvanhor chính là Siller Hook, người đã cài thành công cái bẫy để hắn phải mất công bắt vịt trời suốt hai năm.
Rose Monili rùng mình. Tại sao hắn lại làm như vậy? Dường như trong đầu hắn vừa có tiếng nói thúc giục hắn phải trả lời thành thật.
–Rose Monili, ta cho ngươi ba giây để tự cứu mình. –tiếng nói của Siller Hook khiến hắn bừng tỉnh. Hắn hét lên hoảng hốt khi Siller Hook bắt đầu đếm ngược. “Tôi sẽ tha cho ông lần này, làm ơn đừng vứt cái thứ ấy xuống!”, nhưng những lời nói không thể nào thoát ra khỏi cuống họng hắn. Cùng lúc đó, khi Phong nhón một chân xuống xe, anh sững người lại.
Siller Hook thản nhiên vứt chiếc bật lửa xuống.
Dầu bắt lửa và lưỡi lửa nhanh chóng liếm vào gầm xe. Dù vội lấy tay che mặt, Rose Monili vẫn cảm nhận thấy hơi nóng xộc vào người. Hắn biết chuyện gì đang xảy ra, nếu có thêm một tiếng nổ nữa, đồng nghĩa với việc mọi thứ sẽ kết thúc. Sau ba giây sợ hãi tột độ, hắn mới dám mở mắt ra. Ngoài hình ảnh chiếc BMW đang bốc cháy ngùn ngụt, không hề có thêm một vụ nổ nào khác. Không có quả bom nào như Siller Hook đã nói, ông ta cũng đã biến mất. Vừa rồi chỉ đơn thuần là nổ thùng xăng.
Rose Monili ào ra chỗ chiếc xe bảy chỗ như một cơn lốc. “Lão già chết tiệt, lão muốn chơi mình đây”, hắn cay cú nghĩ rồi lên đạn. Hắn sẽ không kiêng nể bất cứ lời nói nào của Siller Hook nữa.
…
Phong bị đẩy mạnh vào ghế bên cạnh. Khi anh nhăn nhó ôm đầu ngồi dậy thì đã thấy ông già mặc áo choàng xám ngồi ở ghế lái. Chiếc xe bán tải lại ì ạch khởi động. Nó cua mạnh rồi tạt ngang qua chỗ chiếc BMW đang bốc cháy của Siller Hook, tránh được một phát đạn của Rose Monili rồi biến mất sau khúc cua. Phong mất đà ngã chúi về phía trước.
–Chiếc xe này không phải bị chết máy. –Siller Hook coi đó như một lời chào dành cho người thanh niên vừa bị mình cướp ghế lái. –Chẳng qua là nó đã sống quá phần đời cho phép, cậu trẻ ạ. Phanh gấp dẫn đến tắc xăng, cậu nên nhớ điều này. Những thứ già nua này cần phải nhẹ nhàng một chút, nó không ưa đập phá lên người nó đâu. Cậu…
Siller Hook ngừng lại, ông ta và Phong cùng nhìn nhau.
–Ông Sherlock Holmes! –Phong gần như hét lên.
–Cậu ở quán bar hôm nọ phải không?
Đúng là Trái Đất tròn. Đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu, tôi chỉ mượn tạm chiếc xe của cậu thôi.
–Trả xe cho tôi, và mời ông xuống, ông Holmes. –anh quát.
–Siller Hook, không phải Holmes.
–Kệ ông, trả lại chỗ cho tôi. Tôi không bị mù mà không nhìn thấy chúng chỉ muốn đuổi theo mình ông. Tôi không muốn vướng vào rắc rối của mấy người.
Chính Phong cũng không hiểu sao mình lại yêu đời đến như thế, cảm giác buông xuôi lúc trước giờ không còn nữa. Anh nhìn qua gương chiếu hậu và thấy chiếc xe bán tải màu xanh đã đuổi theo bén gót.
–Tôi sẽ trả chỗ ngồi này cho cậu nếu cậu nghĩ rằng mình đủ khả năng đưa cả hai chúng ta thoát khỏi chiếc xe phía sau. Dù muốn hay không, tôi nghĩ cậu cũng nên ngồi im đi thì hơn.
–Nhưng tôi không liên quan tới mấy người. –anh lắp bắp.
Chiếc xe bán tải lao đi ầm ầm, nó tạt qua sát đầu một chiếc xe bus rồi lại rẽ phải nhằm cắt đuôi Rose Monili.
–Bọn sát thủ không biết nói lí lẽ với kẻ rỗi hơi như cậu đâu. Bám cho chắc vào.
Ngay lập tức, Phong hối hận vì đã không nghe lời Siller Hook. Chiếc xe đột ngột tăng đến một tốc độ mà trước đó anh chưa bao giờ trải nghiệm. Cả cơ thể anh như ép chặt vào thành ghế.
–Sát thủ ư?
Siller Hook liếc qua gương chiếu hậu và cười nhạt:
–Tôi tưởng cậu bảo cậu không bị mù chứ?
Trước những lời châm chọc của người đàn ông ngồi bên cạnh, Phong hiểu rằng mình đã vô tình vướng vào một cuộc rượt đuổi thực sự.
–Đừng hỏi nhiều! –Siller Hook nhắc nhở. –Tôi sẽ không giải thích gì thêm cho đến khi chúng ta thoát khỏi thằng ngốc kia.
–Cho tới khi tôi thoát khỏi ông. –Phong đính chính.
–Tôi đang cứu cậu đấy.
–Vì ông đã khiến tôi lâm vào tình cảnh này.
…
(1) Palisade: tên một dòng sông băng ở miền cực nam Hoa Kỳ.
(2) Manhattan: khu trung tâm thương mại, tài chính của Hoa Kỳ, nằm ở thành phố New York.
(3) Sicily: còn gọi là Sicilia, là một đảo phía nam Italia, quê hương của mafia và các bố già khét tiếng thế giới.