Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 2 – Ngọc Ốc
Đáy biển phát hỏa không phải chuyện bình thường, nhưng không phải không có.
Nhất là dưới biển sâu, dưới đáy biển phong phú tài nguyên khoáng sán còn có các loại khí thiên nhiên, đến lúc nhiệt độ cùng dưỡng khí trong nước thỏa mãn một số điều kiện nhất định, thì sẽ bốc cháy. Đây cũng chính là hiện tượng “Hải Hỏa” như lời người dân xuống biển tìm ngọc trai thời cổ, ngư dân đối với hiện tượng Hải Hỏa đặc biệt sùng kính, thông thường nhìn thấy hải hỏa cũng không sao cả.
Bất quá hải hỏa trước mắt thực sự cháy quá mãnh liệt, khiến các loại cổ sinh vật dưới đáy biển đều sợ đến trốn chạy. Sư Thanh Y nhìn một chút, lúc đầu tưởng rằng đây là điềm báo đáy biển sẽ phun trào nham thạch, vội vàng tổ chức đội ngũ tị nạn.
Sinh vật trong nước đều có thiên tính chạy về nơi an toàn trốn tránh nguy hiểm, đội ngũ dĩ nhiên cũng bơi theo đàn cá về phía mênh mông đáy nước, bầy cá tầng tầng bơi lội như mây đen trên đầu, bọn họ thì lặn ở bên dưới.
Chỉ là tốc độ con người khi di chuyển trong nước làm sao so được với cá, rất nhanh đã bị bỏ lại một khoảng xa, hải hỏa ở phía sau lại đang hừng hực lan đến.
Lạc Thần điều chỉnh sức nổi, bơi thẳng lên trên, đèn pha chiếu vào đàn cá khổng lồ, cuối cùng phát hiện một con Nghiễm Kỳ Ngư.
Con cá này lớn đến đáng sợ, hơi dẹp, lúc bơi trong nước đại khái lớn bằng một căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách, đồng thời con cá này có một đặc điểm, phần xương phía sau của nó lộ ra ngoài, đan xen ngang dọc, thô thì giống như đại thụ, nhỏ thì bằng cánh tay người, trên xương bao phủ một lớp vật chất lam sắc gì đó, vô cùng rắn chắc.
Lạc Thần một tay bám vào chiếc xương của nó, một tay kia kéo dây thừng, quấn vài vòng vào xương cá, sau đó nắm lấy đầu kia của sợi dây nhảy xuống.
Trên người nàng mang theo đèn pha, trong một mảnh hắc ám ngưng tụ thành ánh thủy nguyệt chói mắt.
Sư Thanh Y là người đầu tiên nhìn thất nàng, biết dự định tiếp theo của nàng, lập tức nói: “Đều nhanh chóng lấy dây thừng ra, lên trên đó cùng Lạc Thần.”
Mọi người đều bơi lên trên.
Lúc con cá kia di chuyển giống như phi điểu ngự phong, Lạc Thần nắm chặt dây thừng, được con cá này kéo về phía trước, Sư Thanh Y liều mạng ra sức bơi đứng trong đáy nước mênh mông, cuối cùng nắm lấy bàn tay Lạc Thần đang vươn về phía nàng.
Lúc hai người nắm lấy tay nhau, đồng thời Sư Thanh Y cũng dùng sức ném dây thừng trong tay ra, để Trường Sinh theo sát phía sau đón lấy.
Trường Sinh một tay kéo dây thừng của Sư Thanh Y, một tay lập tức kéo lấy Thiên Thiên ở phía sau, Thiên Thiên lại kéo Sư Khinh Hàn, Sư Khinh Hàn nắm tay Vũ Lâm Hanh. Vũ Lâm Hanh gắt gao ôm lấy thắt lưng Âm Ca, Âm Ca ở trong nước yên lặng liếc nhìn nàng , hai tay trống không, thuận tiện kéo theo Phong Sanh cùng Tô Diệc hai người đang vội vàng đến bảo vệ Vũ Lâm Hanh.
Đội ngũ bắt đầu phân nhánh tại đây, bên này Tô Diệc lôi kéo nam nhân mặt quỷ, nam nhân mặt quỷ xách Trữ Ngưng như xách một con gà, khuôn mặt Trữ Ngưng đều nghẹn đến xanh bật người mắng một câu, sau đó là một chuỗi người. Bên kia Phong Sanh dắt Chúc Hòa Bình, Chúc Hòa Bình bình thường giống như một khúc gỗ không nói một câu, hiện tại đang ôm Chúc Cẩm Vân giống như ôm bảo bối, nên không rãnh đưa tay núi kéo ai nữa, còn lại những người phía sau đơn giản là phải ôm lấy chân Chúc Hòa Bình.
Vì vậy nhiều người cứ như châu chấu dưới nước, buộc cùng một chỗ, để tiết kiệm thể lực sau đó mỗi người đều sử dụng dây thừng buộc trên thắt lưng của mình, như vậy mặc dù không dùng tay nhưng dây thừng vẫn có thể mang đến hiệu quả tương tự, hơn nữa còn thuận tiện.
Cự ngư lay động vây cá một cái, rẽ sóng giống như hai cánh, chuỗi người bên dưới giống như hạt châu xỏ thành một chuỗi dài, cứ như vậy được nó mang theo phiêu phiêu trong nước.
Sư Thanh Y được Lạc Thần kéo ở phía trước nhất, quan sát một chuỗi người ở phía sau Trường Sinh, lại ngẩng đầu nhìn cự ngư kéo bọn họ ở phía trước, trong hốt hoảng lại có một loại cảm giác bằng tường vượt biển như bay trên bầu trời. Ở đây không phải bầu trời, nhưng đáy biển sâu thẳm tựa hồ còn rông hơn cả bầu trời, vô số đàn cá vây bên người, rồi lại phân tán, thực vật dưới đáy nước, tường đá đổ nát thê lương, đều cùng hải hảo hừng hực lui về phía sau.
Mọi người rốt cục thoát khỏi số kiếp bị hải hỏa nấu thành cá luộc.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Vũ Lâm Hanh cũng bắt đầu bơi loạn như cá sống trên chảo sắt: “Tài xế này rất giỏi à, dưới đáy biển tối đen bơi một cái liền bơi xa trăm dặm, không uổng -“
Vừa dứt lời, không biết từ nơi nào phóng đến một đạo ánh sáng lam sắc, sắc lạnh như lưỡi dao bổ vào đá ngầm, đá ngầm chợt nát vụn.
Vũ Lâm Hanh: “…….”
Bầy cá vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên lại hoảng loạn, chạy loạn bốn phía.
Có thể thấy được một điều, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, nói lung bậy bị trời đánh, đến đáy biển cũng có thể đánh xuống.
Cự ngữ kéo bọn họ rõ ràng cũng trở nên khẩn trương, thân thể lay động, dây thừng Lạc Thần buộc trên thân nó cũng theo đó không ngừng rung động.
Lại một đạo lam quang đánh xuống, lúc này là lướt ngang bọn họ mà qua, Sư Thanh Y ra một thân mồ hôi lạnh ngẩng đầu nhìn Lạc Thần, lại thoáng nhìn xung quanh, muốn nhìn rõ lam điện này rốt cục là từ đâu mà đến.
Bốn phía u ám, chỉ có duy nhất chùm sáng đèn pha phát ra từ chỗ bọn họ, lam điện kia tựa như đến từ hư vô, không thể nào nắm bắt.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, kéo sợi dây phía dưới xương cá, dùng đèn pha chiếu ra xa, thấy xa xa trong u ám là một cái bóng cao cao.
Cái bóng này giống như kim châm, cắm đến dày đặc, rồi lại hình như theo quy luật nào đó mà bài bố, đứng sừng sững như cự tháp, mơ hồ phiếm ra lam quang.
Lạc Thần nhíu mày, tháo dây thừng ra.
Cự ngư thoát khỏi ràng buộc, trong lúc hỗn loạn vẫy đuôi bơi đi.
Sư Thanh Y cầm lấy đầu dây, Lạc Thần nắm dây thừng trở về, nói: “Đều mở dây thừng ra đi.”
Mỗi người trong đội ngủ đều mở dây, từ trước đó buộc chặt một lần nữa trở lại tự do, Sư Thanh Y một mặt hỏi nàng ở trên đó đã nghìn thấy gì , một mặt cảnh giác đề phòng lam điện có thể đánh đến bất cứ lúc nào.
Lạc Thần nhất quán bình tĩnh trong thanh âm có chút phập phồng: “Sợ rằng chúng ta đã đến ranh giới cấm hải rồi, bên kia có hải trận.”
Sư Thanh Y lập tức ra hiệu, nói với Lạc Thần: “Hải trận? Trước kia kết giới Ngư Uyên Nam Hải gần như không ai có thể phá được, hải trận này lẽ nào là di tích khi đó còn lưu lại?”
“Ân.”
Lúc này không biết có phải đàn cá gặp phải điều cấm kỵ gì hay không, xa xa trụ ảnh cao cao trong hải trận lam quang đột nhiên đại thịnh, nhất thời từ trên đỉnh trụ tán dật ra một tia lam điện, những tia sáng này thoạt nhìn vô cùng mờ mịt, nhưng đánh vào đâu thì chỗ đó chính là một mảnh phế tích, đàn cá bị những tia lam điện bổ ra một đạo lại một đạo, rất nhiều cổ ngư cỡ lớn lập tức bị đánh cháy, đáy nước vỗ bình lặng nhất thời vẫn đục.
Sư Thanh Y nhìn thấy cảnh tượng như vậy lưng ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng nói thầm đây không phải là nước sôi nấu cá nữa mà là dùng điện nướng cá rồi, vội vã hô: “Nhanh tìm chỗ trốn!”
Nàng cũng là vô thức hô lên, lúc này mênh mông thuỷ vực muốn tìm một chỗ ẩn thân thật đúng là khó hơn lên trời.
Hoàn hảo Sư Thanh Y lúc Sư Thanh Y liếc nhìn xuống chỉ thấy phía sau một mảnh đá ngầm lộ ra thứ gì đó màu ngọc bạch, thứ đó thoạt nhìn giống như một ánh trăng cực đại, nhìn về sau một chút nữa ánh trăng kia hiển nhiên còn có rất nhiều.
Chúng đều là vỏ con trai màu ngọc bạch.
Vỏ trai vô cùng cứng rắn, phần lớn trai biển đều đóng kín nhưng cũng có một phần nhỏ ở trong trạng thái mở, một số loài cá nhỏ không biết có phải bị hù dọa hay không, lập tức oạch chui vào bên trong vỏ trai, có vài đạo lam quang trực tiếp đánh lên vỏ trai, những vỏ trai này lại giống như đã thích ứng với hoàn cảnh, vỏ ngoài cứng chắc, mặc dù bị đánh vào nhưng cũng không tổn hao gì.
Sư Thanh Y nhất thời có cảm giác giống như mây tan nhìn thấy trăng sáng, lập tức nói: “Ẩn núp trong vỏ trai! Nhanh! Nhanh!”
Mọi người đều lặn xuống, lúc bọn họ đến gần có mấy cái vỏ trai chậm rãi khép kín, mắt thấy lam điện đánh loạn xung quanh, bổ ra cát đá xám trắng, Sư Thanh Y lập tức chọn vỏ trai gần nhất, bất quá cũng là nhỏ nhất, chỉ đành đem Trường Sinh cùng Âm Ca đẩy vào trong.
Bên cạnh còn có vài người, thời gian cấp bách càng nhanh cơ hội giữ mạng càng lớn, các nam nhân vô cùng thức thời đi tìm những vỏ trai ở xa hơn một chút, ở gần lưu lại cho các nữ nhân.
Chúc Cẩm Vân thân thể tương đối suy nhược, đôi mắt Sư Khinh Hàn cũng vừa mới hồi phục, Sư Thanh Y đem nàng cùng Thiên Thiên an bài một chỗ, vạn nhất xảy ra chuyện gì Thiên Thiên cũng có thể bảo vệ nàng, hoàn hảo là vỏ trai đủ lớn, nhận thấy còn có thể nhét thêm một người, Sư Thanh Y nhìn một chút vội hô to: “Lạc Thần vào đi!”
Lạc Thần đang bơi trong nước, cũng không đáp lại, nàng chỉ nắm lấy tay Sư Thanh Y bơi sang bên kia.
Một đạo lam điện bổ vào vị trí vừa rồi của hai người các nàng.
Những vỏ trai khép hồ còn lại không nhiều, cũng không biết có phải nhận thấy nguy hiểm từ những khách ngoại lai hay không, tốc độ khép kín của chúng cũng càng lúc càng nhanh, bên kia Vũ Lâm Hanh cùng Phong Sanh Tô Diệc cũng vào chỗ ẩn nấp, thấy Lạc Thần cùng Sư Thanh Y còn ở bên ngoài, nhất thời gấp đến độ chụp lấy mép vỏ: “Nhanh tìm chỗ chui vào đi a! Nhanh lên a!”
Cái chụp của nàng nhất thời kinh động con trai, khiến nó khép vỏ lại, cũng may tay Vũ Lâm Hanh rút lại nhanh, bằng không sẽ bị kẹp gãy.
Nhìn qua một lượt, vỏ trai cơ bản đều đã đóng hết, chỉ có nam nhân mặt quỷ cùng Trữ Ngưng đứng trước một vỏ trai, Trữ Ngưng bị nam nhân mặt quỷ kéo vào, nàng đây là tình nguyện bị lam điện đánh chết cũng không nguyện cùng nam nhân mặt quỷ đòi mạng này trốn cùng một chỗ, vì vậy thà chết chứ không chịu khuất phục lớn tiếng hét: “Không! Không được! Tôi không muốn!”
Sư Thanh Y căn cứ nguyên tắc của công dân lương thiện lấy việc giúp người làm niềm vui, nhấc chân từ phía sau đạp Trữ Ngưng một cái Trữ Ngưng bị nàng đạp một cái, lập tức cùng nam nhân mặt quỷ lăn vào trong vỏ trai.
Trữ Ngưng quả thực giận điên rồi, trước khi vỏ trai đóng lại vẫn nghe thấy nàng mắng: “Sư Thanh Y ông nội cô.”
Sư Thanh Y không có thời gian tính toán cùng nàng ông nội bà nội gì đó, nàng cùng Lạc Thần bơi đứng một đường nhìn lại, rốt cục tìm được một chiếc vỏ trai đang chậm rãi khép lại. Lạc Thần khẽ chuyển vòng eo tinh tế, giống như Giao Nhân vẫy đuôi bơi trong nước, Cự Khuyết trong tay lưu loát cắm phía trước, chặn đứng vỏ trai khép lại, vừa vặn tạo ra mọt khe hở vừa đủ một người chui vào.
Sư Thanh Y lập tức đuổi kịp, Lạc Thần ôm nàng bơi vào, Lạc Thần nhấc chân móc lấy Cự Khuyết, Cự Khuyết nghiêng đi một chút, được nàng bắt lấy theo đó tiến vào.
Vỏ trai bị Cự Khuyết kinh động, run rẩy một chút, trong nháy mắt khép kín, hơn nữa còn ở trong dòng nước nặng nề lật lại.
Bên trong không gian nhỏ hẹp, trên dưới tả hữu đều là thịt trai mềm mại mang theo mùi vị của biển, Sư Thanh Y vốn bị Lạc Thần đè nặng, nhưng con trai xoay người một cái, Sư Thanh Y cũng theo đó trở mình, hai người vừa chuyển vị trí, nàng liền đè lên người Lạc Thần.