Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 1 – Biển Lửa
Đáy nước cái gì cũng không có, Vũ Lâm Hanh cũng thấy nhưng không thể trách, bất quá vẫn tư duy theo quán tính nói một câu: “Chờ một chút, nhìn thứ gì đó trắng như lòng trắng trứng, đó chính là con của Bạch Giao rồi, .”
Nàng lòng hiếu kỳ nổi lên, nhẹ giọng nói thầm: “Nói thật là dọc đường tớ đều chỉ nhìn thấy Hắc Giao, xấu đến không chịu nổi, vẫn chưa gặp qua Bạch Giao, đều nói Bạch Giao mỹ mạo, cũng không biết mỹ được đến đâu.”
Sư Thanh Y cười nói: “Vậy nhất định không đẹp bằng cậu.”
Vũ Lâm Hanh tâm hoa nộ phóng: “Nói ngọt! Đáng ban thưởng!”
“Cậu mới vừa cầm cây xiên cá là nhìn đẹp nhất.”
Vũ Lâm Hanh: “….”
Nàng nói: “Vậy hay là ban thưởng cậu tội chết được không.”
Lạc Thần bơi đến, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn bốn phía quan sát một phen, nói: “Gà lông trắng đẻ trước màu gì?”
Vũ Lâm Hanh thu hồi cây xiên cá, vô thức trả lời: “Trứng màu trắng.”
“Gà lông đen để trứng màu gì?”
“Không phải là màu trắng sao? Tớ nói chị họ cậu cậu có bệnh không.”
Sư Thanh Y lay động chân vịt, dáng người doanh động bới trước nhất, đồng thời Vũ Lâm Hanh từ trong thiết bị truyền tín hiệu nghe được tiếng cười của nàng.
Lạc Thần nói: “Tớ hỏi cậu một vấn đề nữa, nếu lông đen lông trắng đều có thể sinh trứng màu trắng, vì sao cậu lại khẳng định trứng màu trắng là của bạch giao?”
Vũ Lâm Hanh vừa nghe so sánh này, vậy không phải là đang nói nàng nghĩ sai rồi sao, lại nói: “Vậy thì ra đây là trứng của Hắc Giao?”
“Trứng Bạch Giao.” Lạc Thần đạm nhạt nói.
Vũ Lâm Hanh: “…….”
Đột nhiên cả đời không muốn ăn trứng nữa.
Sư Thanh Y ở phía trước nói: “Nếu như nơi này là Man Hoang Nam Hải, vậy xuất hiện trứng Bạch Giao là việc bình thường đến không thể bình thường hơn, trước đó chúng ta gặp phải Hắc Giao, tất nhiên là những kẻ trước đây xâm lấn còn sót lại. Nếu như lát nữa trực tiếp gặp phải Hắc Giao, không đợi chúng có cơ hội động thủ với chúng ta, trực tiếp đánh chết. Bạch Giao sẽ không động thủ, thấy trứng của Bạch Giao tốt nhất là bắt sống, nó có thể dẫn đường.”
Rừng Cùng Tang cự mộc đã xa dần, bị bỏ lại phía sau, chỉ có thể nhìn thấy đáy nước một mảnh bóng đen cứng nhắc ngưng đọng. Mọi người ở phía trước đợi các nàng một lúc, ba người cùng đội ngũ tiếp tục bơi về phía trước.
Phía dưới dần dần hiện ra một dốc nghiêng, cuối cùng đã đến đáy biển, từ trong ánh sáng u lam tham chiếu vào có thể thấy rất nhiều thực vật, những thực vật này hẳn là đều đã sống trăm nghìn năm dưới hải vực này, sinh trưởng rất rậm rạp, sau khi nơi này phong bế không bị nữa điểm ngoại giới ảnh hưởng, vì vậy vẫn duy trì được hệ sinh thái viễn cổ kỳ lạ của nó. Thậm chí có một số nơi giống như cự tháp, hoặc đen, hoặc trắng, hoặc xám, tuy rằng trải rộng nhưng so ra lại kém xinh đẹp so với những rạng san hô muôn hồng nghìn tía. Cành nhánh như thịt tản trong nước, thỉnh thoảng có một số loài cá hình thù kỳ quái bơi lội trong khe.
Dần dần, trong vòng vây thực vật dưới hải vực, thỉnh thoảng có thể thấy vài khối vật chất lớn , góc cạnh rõ ràng màu trắng, có chút đơn độc nằm trên cát đá dưới đáy nước.
Những thứ đó đều đổ nát thê lương.
Thạch trụ gãy đổ, cự thạch khuynh đảo, yên lặng nói lên đáy biển đã từng có một hồi biến cố nghiêng trời lệch đất không thể vãn hồi.
Vũ Lâm Hanh nhìn một chút, có chút đáng tiếc tặc lưỡi: “Nhìn tình trạng này, trước kia ở đây hẳn là có một tòa hải thành a!”
Sư Khinh Hàn tựa hồ do dự, mới lúng túng nói: “Ở đây có thể chính là. . . . Vô Hạn Giao Vực trong truyền thuyết.”
Lạc Thần nghe vậy nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Sư Khinh Hàn.
“Sư tiểu thư từ đâu biết được Vô Hạn Giao Vực?” Lạc Thần nói.
Sư Khinh Hàn khẽ trả lời: “Dì cũng là âm thầm xem, đã từng thấy qua trong phòng sách của mẹ dì. Phòng sách của mẹ dì có rất nhiều sách cổ, nàng có sở thích sưu tầm sách cổ, Lạc tiểu thư nói vậy cô cũng đã nhìn ra, tổ tiên nhà bọn ta khi đó là quan phát khâu, sách cổ của mẹ dì cũng đều là từ trong các cổ mộ lớn thu thập về. Không biết vì sao, nàng đối với việc sưu tầm sách cổ rất có hứng thú, bình thường cũng không cho bọn dì đọc những quyển sách này, khi đó dì cũng là hiếu kỳ mới âm thầm đọc vài bản. Trong đó có một quyển mẹ dì ghe chép đánh dấu rất nhiều chú giải, mặt trên có nhắc đến Vô Hạn Giao Vực, dì thấy trên sách ghi chép chú giải cùng họa đồ, tất cả các thứ tựa hồ rất giống nơi này.”
Sư Thanh Y nhớ đến lúc ở dưới lòng đất nhà họ Sư Lạc Thần cầm đi vài bản sách cổ, trong đó còn có bản chú giải Cơ Thủy, nói vậy cũng là lúc trước lão thái viết ra, mặt khác còn có một quyển trục.
Sau đó Lạc Thần trở về có cho nàng xem qua quyển trục, trên đó là bản đồ, niên đại rất xa xưa. Nhưng tấm bản đồ đó rất kỳ quái, nghiên cứu rất lâu cũng nhìn không ra rốt cục là bản đồ gì, theo kinh nghiệm của Sư Thanh Y, tấm bản đồ đó hẳn là có ẩn giấu bí mật.
…. Bà ngoại.
Đôi mắt của Sư Thanh Y dưới mặt nạ bảo hộ trong suốt nháy mắt trở nên băng lãnh.
Biểu tình của Chúc Cẩm Vân cũng có chút hoảng sợ khác thường, từ sau khi xuống biển, nàng chính là thời gian dài trầm mặc không nói, tâm sự trùng trùng.
Trên cát đá rất nhiều tường bích đổ nát, có một số vẫn chưa đổ đứng thẳng cao vót trong nước, vô cùng cô độc ai lạnh lẽo. Nhìn bố cục này, mơ hồ có thể thấy được đây là một phần kiến trúc ngoại vi, càng đi vào sâu, quy mô nhất định không chỉ có như vậy.
Lạc Thần mang bao tay lặn kéo một cây cột trong đống đổ nát, mặt trên vẫn còn lại đồ án tạo hình đuôi cá, mơ hồ còn có thể nhìn ra trên đuôi cá nâng vật gì đó thoạt nhìn giống như một loại nhạc khí cổ đen huyền.
Nàng nhìn Sư Khinh Hàn một cái, thấp giọng nói: “Như Sư tiểu thư nói, nơi này xác thực là di tích Vô Hạn Giao Vực. Lúc trước nói người đã xin Cùng Tang về ăn, Nam Hải chi chủ chính là chỉ Bạch Giao Giao Chủ, cũng tức là vực chủ Ngư Uyên của Vô Hạn Giao Vực. Ngư Uyên khi đó chúng thần chưa điêu linh, phân chia chấp chưởng các vực, nếu có phân chia liền có mạnh yếu, vì vậy chiến loạn không ngừng, bất quá Nam Hải chi chủ trời sinh tính tình ôn hòa, không thích tranh chấp, lúc này mới xin Tang quả, trồng bốn mặt hải vực làm thành lũy, để tránh ngoại tộc xâm chiếm.”
Vũ Lâm Hanh nói: “Nói cách khác Ngư Uyên này lúc trước xem như là nơi cổ thần quy ẩn?”
“Có thể lý giải như vậy. Ngư Uyên rất mạnh về phòng ngự, Nam Hải kết giới, đã từng là nơi người không thể xâm phạm.
“Cổ thần này, trên sách viết rất lợi hại a, thọ mệnh lâu dài, nhưng không phải cuối cùng tất cả đều điêu linh rồi sao.” Vũ Lâm Hanh vuốt ve Giao Nhân trụ không trọn vẹn, nói: “Côn trùng không có thống khổ, bởi vì sinh mệnh quá ngắn, người cảm giác được thống khổ là vì muốn tránh né nguy hiểm, muốn sống thật tốt, tất cả mọi người muốn sống càng lâu càng tốt. Như vậy thần, không biết có phải cảm giác thống khổ sẽ phóng đại đến cực điểm không, để có thể sống sót, cũng phải tranh đấu giống như con người. Sống lâu như vậy, quyến luyến lâu như vậy, đến lúc phải tiêu vong có phải sẽ rất không cam lòng không, rất sợ, rất hối hận. Loại cảm giác này nhất định so với chết còn đau khổ hơn nghìn vạn lần.”
Sư Thanh Y nâng ảnh mắt, thấp giọng nói: “Thiên đạo luân thường, vĩnh vô chỉ cảnh. Tớ cảm thấy thần cũng tốt, người cũng tốt, chỉ cần đã từng tồn tại, mặc kệ là ngắn, là dài, cũng không hối hận. Bất quá tiếc nuối luôn phải có đi, vậy thì hãy khiến bản thân hảo hảo quý trọng, tận lực giảm thiểu loại tiếc nuối này.”
Cách mặt nạ bảo hộ, trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt của nàng mông lung không thể nắm bắt, rồi lại dường như thanh minh thấu triệt không gì sánh được.
Lạc Thần yên tĩnh ở trong nước nhìn nàng.
Vũ Lâm Hanh cảm thán: “Phù du sinh mệnh quá ngắn, thần nghìn vạn năm sinh mệnh quá dài, mạng người chỉ mấy chục năm, khoái hoạt vui vẻ đến già, tớ cảm thấy rất thỏa mãn rồi, cho nên tớ vẫn muốn là người.”
“Nói nhĩ hảo giống như cậu không phải người vậy.” Sư Thanh Y cười nói.
Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm: “Cậu mới không phải người, cả nhà cậu không phải là người.”
Trường Sinh ở bên cạnh huých nhẹ Lạc Thần, Lạc Thần yên lặng vỗ vai nàng. Đội ngũ dừng lại trước bãi Giao Nhân đoạn trụ, sau đó tiếp tục bơi sau vào trong, không bao lâu dòng nước sóng gợn lay động, rõ ràng có thể cảm giác được dòng nước xa xa bắt đầu chuyển động rất nhanh, hình như thứ đáng sợ gì đó đang chạy đến bên này.
Ban đầu là một tảng lớn thứ phiếm lấy ngân quang gì đó, nhìn về nơi xa tựa như một đàn cá nhỏ, từng tầng sóng lướt qua. Đàn cá rất lớn, mỗi một con cá đều rất to hình thù kỳ quái gần như chưa từng thấy qua, ở xa nhìn cũng không biết loại cá này có lực công kích hay không.
Bất quá nhìn phản ứng này, cho dù có tính công kích thì lúc này tựa hồ cũng không cần phải bận tâm đến — vì tất cả đều chúng đang chạy trốn thục mạng.
“Chúng đang trốn cái gì!” Thấy cục diện đáy nước dị động trên phạm vi lớn này, Sư Thanh Y cũng cảm giác được một loại khẩn trương quá sức.
Việc càng chấn động nhân tâm xuất hiện rồi.
Những thứ chạy đến một đàn lại lớn hơn một đàn, chúng vây quanh một chỗ, giương ra vô số vây cá hình thù kỳ quái, đuôi cá tựa như chiếc quạt lớn huy vũ mà qua, như mây đen bao phủ. Nếu như xem nước biển trên đầu là bầu trời, vậy hiện tại bầu trời đã chật ních thủy điểu rồi, bóng đêm kéo đến.
Nhóm người ở bên dưới đàn cá khổng lồ, bị thủy triền đẩy đi căn bản không khống chế được thân thể của chính mình, mọi người đều lặn xuống tránh trong bãi thạch trụ cùng đá vụn.
Sư Thanh Y cảm giác dòng nước càng lúc càng chảy xiết, cũng càng lúc càng nóng.
Nàng nhìn phía xa xa, đáy biển vốn dĩ hắc ám mỗi một phương vị đột nhiên cháy thành một mảnh hồng sắc. Màu đỏ nóng rực như vậy, từ trong bóng tối một đường lan đến, khiến kẻ khác trở tay không kịp.
Sư Thanh Y lẩm bẩm: “Đáy biển, cháy rồi.”