Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 193 – Dụ Ca
(Ca khúc dụ dỗ)
Editor: Culi.
Ngư Thiển bị Trạc Xuyên hỏi đến ngẩn người, lúc này mới ý thức được bản thân vừa nói vài từ ngữ mà ngay cả chính nàng cũng thấy kỳ lạ.
Mới đầu còn ổn, thỉnh thoảng từ trong miệng bật ra một hai từ ngữ không thuộc thời đại hiện nay, tuy rằng nàng sẽ nghi hoặc, nhưng bối rối qua đi, chỉ cho rằng lúc đó bên môi đột nhiên lướt qua vài lời vô nghĩa, cũng không có truy cứu đến cùng. Nhưng thời gian trôi qua, khi nàng nói ra những từ ngữ này càng ngày càng thường xuyên, người cũng càng ngày càng trở nên hoảng hốt, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy có điểm không thích hợp.
Tạm thời Ngư Thiển không giải thích với Trạc Xuyên, mà hỏi lại Trạc Xuyên: “A Xuyên, nàng có nghĩ rằng ta đã thay đổi?”
“Thay đổi?” Trạc Xuyên nói: “Chưa từng, nàng vẫn luôn như vậy. Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Trạc Xuyên vừa mới nói đến đây, lại nghĩ tới cái gì, hỏi tiếp: “Ý nàng là chỉ cách thức nói chuyện?”
Ngư Thiển liên tục gật đầu: “Chính xác, dường như ta nói mê sảng không ít.”
Sư Thanh Y ngồi ở một bên, rũ mi trầm mặc, Lạc Thần cũng không lên tiếng.
Hiện tại kẻ bố mộng đã bị Lạc Thần bắt được, không thể tự do hành động, chỉ có thể thành thành thật thật theo sát Lạc Thần, thậm chí ngay cả lời nói cũng tạm thời không nói được, cũng nghe không thấy âm thanh nào.
Trong trường hợp này, tuy rằng mộng tràng vẫn có thể tiếp tục duy trì như cũ, nhưng ảnh hưởng che giấu của mộng tràng đối với mộng chủ sẽ càng ngày càng suy yếu. Còn những tràng khác, kẻ bố mộng khẳng định đã phái ra bóng ảnh, thời điểm mộng linh vang lên bóng ảnh quan sát một lúc cũng không sao, nhưng nếu muốn trong thời gian dài hoàn mỹ mà nắm những tràng khác trong tay, chuyện này đối với bóng ảnh là không có khả năng.
Điều này có nghĩa những tràng khác cũng suy yếu giống nhau, những ký ức đè nén của mộng chủ có thể vô tình từ đáy lòng tán dật ra. Trí nhớ và thời đại không khớp nhau, sẽ làm cho mộng chủ bắt đầu cảm giác ý thức hỗn loạn, mà những ký ức hỗn độn này lẫn lộn với nhau, rất có thể sẽ khiến cho mộng chủ hoài nghi.
Sư Thanh Y cũng không biết những tràng khác cuối cùng sẽ thành dạng gì, đối với tình huống Trường Sinh, Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, Âm Ca các nàng thức tỉnh hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nàng có thể chính mắt chứng kiến Ngư Thiển thay đổi.
Lúc trước Ngư Thiển cũng đã có dấu hiệu thức tỉnh, hiện tại năng lực của kẻ bố mộng bị hạn chế, tốc độ Ngư Thiển tỉnh lại sẽ chỉ càng lúc càng nhanh.
Sư Thanh Y không có cách nào ngăn cản loại thức tỉnh này của Ngư Thiển. Hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm, chính là mau chóng giải quyết vật ẩn náu nguy hiểm kia trong mộng tràng, cũng hoàn thành tốt những chuyện nàng nên làm.
Như vậy ít nhất có thể dành ra đủ thời gian an toàn, lưu lại cho Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên cười nói: “Tối nay quả thật nàng nói nhiều lời ta nghe không hiểu, nhưng ta cũng không cảm thấy đó là mê sảng, ngược lại rất mới lạ đáng yêu, đều là lần đầu tiên ta nghe thấy.”
“Nàng cảm thấy đáng yêu sao?” Hai tròng mắt Ngư Thiển chợt sáng.
“Ừ. Nàng nói cái gì cửa tủ, đúng là từ này rồi.” Hai gò má Trạc Xuyên ửng đỏ mà đáp lại, ngón tay trái khoát lên trên lòng bàn tay phải, nói một từ, liền chỉ một lần, giống như đếm của quý của gia đình: “Còn có tần suất, hiện giờ còn nói buổi biểu diễn, đánh… đánh nhịp, đều rất thú vị.”
Tuy rằng nàng nghe không hiểu, nhưng học theo phát âm của Ngư Thiển, đem mỗi một từ đều nói ra hết.
“Nàng còn nhớ rõ?” Nhìn qua Ngư Thiển càng nói càng cao hứng.
“Nàng nói, đương nhiên là phải nhớ rồi.” Trạc Xuyên hòa nhã nói.
Trong mắt Ngư Thiển sóng biển lay động, mỗi một đợt bọt sóng xô vào đều như làm đáy lòng của nàng vui sướng. Nàng nghe xong lời Trạc Xuyên nói, tạm thời đem nội tâm nghi hoặc để qua một bên, cực có hứng thú mà giải thích cùng Trạc Xuyên những từ ngữ nghe cổ cổ quái quái này.
Ngư Thiển nói: “Buổi biểu diễn, là một người hoặc vài người đứng hát ở trên đài, mà rất nhiều người ở dưới đài nghe, thưởng thức, cũng reo hò khen người hát, nói lên sự yêu thích.”
Nàng lại bổ sung một câu: “Loại yêu thích này rất là nóng nực.”
Trạc Xuyên dựa theo những gì Ngư Thiển miêu tả mà tưởng tượng, nói: “Đây không phải là thanh lâu sao?”
Sư Thanh Y: “…”
… Sao lại nghĩ đến cái này?
Có lẽ nhắc tới thanh lâu, Trạc Xuyên có chút ngượng ngùng, nói: “Ngư, lần trước ta đi thanh lâu tìm nàng, gặp các cô nương trong thanh lâu đó cũng hát ở trên đài, những khách nhân ở dưới reo hò khen hay không ngừng, còn ném hoa lên trên đài. Nàng nói buổi biểu diễn, cùng cảnh tượng này có vài phần tương tự.”
Lúc đó, những khách nhân đến thanh lâu đều trông ngóng mong chờ màn biểu diễn của hoa khôi, chờ đợi một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy hoa khôi đi ra. Lúc sau Trạc Xuyên tìm một vòng trong thanh lâu, mới biết được Ngư Thiển vì muốn học nhạc từ hoa khôi, mới ở giữa đường mà chặn hoa khôi kia, mang vào một gian trong phòng, hoa khôi nghĩ mình bị kẻ xấu bắt cóc, run cầm cập đến thiếu chút nữa không thở được.
Lúc ấy Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng cùng Trạc Xuyên đi thanh lâu vớt cá, cũng đã nhìn thấy một cảnh hát trên đài. Hiện tại bị Trạc Xuyên hình dung thế này, mồ hôi lạnh của Sư Thanh Y lại chảy ròng ròng, không biết nên phải giải thích với Trạc Xuyên như thế nào mới ổn, chỉ có thể tiếp tục nhìn.
“Tuy rằng vừa nhìn, là có chút giống, nhưng vẫn là khác nhau.” Ngư Thiển cười nói: “Đi buổi biểu diễn, phải tiêu tiền, rất nhiều tiền bạc. Đôi lúc có tiền bạc cũng vô dụng, chỗ ngồi đầy, nàng sẽ không được vào nữa.”
Trạc Xuyên là người cổ đại, chưa bao giờ trải nghiệm qua cuộc sống hiện đại, trong đầu nàng chỉ có tư duy về cổ đại, còn nghiêm túc nói: “Đi thanh lâu cũng phải tiêu tiền, rất nhiều tiền bạc. Phải dùng tiền bạc mua hoa bài của các cô nương, nếu có vị cô nương nào đó hoa bài đã đầy, liền chỉ có thể dừng lại.”
Sư Thanh Y: “…”
… Nếu ta không biết buổi biểu diễn là cái gì, thật sự sẽ bị ngươi lý giải đến khó hiểu.
Người thành thật như Trạc Xuyên thật ra trước đây không quen thuộc quy tắc của thanh lâu, bất đắc dĩ đi loanh quanh theo Ngư Thiển ở bên trong một lần, từ không hiểu biết cũng thành hiểu rõ ràng.
Về phần chi phí hoa bài, nàng lại tự mình trải nghiệm qua cảm giác mua hoa bài, bởi vì Ngư Thiển dọa sợ hoa khôi kia, Trạc Xuyên vì muốn xin lỗi hoa khôi, nên chủ động, muốn mua hoa bài cho hoa khôi một ngày, kết quả nhìn đến số ngân lượng trên mặt thẻ hoa bài, thiếu chút nữa không dọa ngất xỉu.
Đáng thương đạo trưởng, đời này cũng chưa thấy qua nhiều bạc như vậy.
Ngư Thiển vốn đã chưa hiểu rõ hết kiến thức hiện đại, hiện tại nghe Trạc Xuyên giải thích như vậy, trong lòng suy nghĩ một hồi, cân nhắc ra kết luận quả nhiên lại cảm thấy Trạc Xuyên nói đúng, nàng nói: “A Xuyên nàng nghĩ như vậy, nhưng thật ra rất có đạo lý.”
Sư Thanh Y: “…”
… Không có đạo lý.
Ngư Thiển lại nói: “Hay buổi biểu diễn đó là một loại phát triển biến hóa ở thanh lâu?”
Sư Thanh Y: “…”
… Không phải.
Trạc Xuyên bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, ta đã hiểu.”
Sư Thanh Y: “…”
… Cô không hiểu.
Trước kia do hơn phân nửa thùng nước Trường Sinh dạy non nửa thùng nước Ngư Thiển, đã nháo ra không ít chuyện cười, hiện tại chính Ngư Thiển tự mình dạy, lại càng kỳ quái hơn .
Dù sao đối với các loại tri thức hiện đại, Trạc Xuyên căn bản là thùng không nước.
Sư Thanh Y nhéo nhéo mi tâm, có chút bất đắc dĩ. Nàng liếc ở Lạc Thần bên cạnh, Lạc Thần từ từ nhắm hai mắt lại, ngồi yên tĩnh như suối nước thăm thẳm, bên môi lại kín đáo có ý cười.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, lại nhìn Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên ở một bên trò chuyện với nhau đến vui vẻ, một cảnh này, tựa như hồi ức đã trôi đi rất xa, một lần nữa trở lại.
Lòng nàng tức khắc bình tĩnh trở lại, cũng cười cười không thành tiếng.
“Vậy đánh nhịp lại là cái gì?” Trạc Xuyên vẫn còn rất hiếu kỳ.
“Đánh nhịp đó là ủng hộ cho người hát trên đài, nàng có thể cho rằng đó là một loại hình thức ủng hộ.” Trước kia đều là Trạc Xuyên dạy Ngư Thiển, hiện tại rốt cuộc có được cơ hội dạy lại Trạc Xuyên, nàng sao có thể không hưng phấn, hận không thể ngay lập tức làm mẫu cho Trạc Xuyên: “Khi đánh nhịp, trong tay chủ yếu là lắc dải phát ánh huỳnh quang, nhưng nơi này cũng không dải huỳnh quang.”
“Thế nào là… dải huỳnh quang?”
“Một loại đồ vật có thể sáng lên.” Ngư Thiển đem dạ minh châu ra, ở trên mạch tinh đài lần lượt sắp xếp: “Giống như dạ minh châu này, đợi khi buổi biểu diễn của ta bắt đầu, các người dùng dạ minh châu đánh nhịp cho ta.”
Trạc Xuyên gật gật đầu, nhìn có vẻ rất hứng thú.
“Sư Sư, em cũng lấy dạ minh châu ra đi.” Ngư Thiển nhìn về phía Sư Thanh Y: “Em biết đánh nhịp như thế nào không?”
Sư Thanh Y trợn mắt nói nói dối: “… Không biết.”
Ngư Thiển lập tức dạy nàng: “Chỉ như vậy.”
Nàng vừa nói, trong tay vừa giơ dạ minh châu, dựa theo tiết tấu từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái, lại nói: “Học được rồi sao?”
Sư Thanh Y: “…”
… Không dám học.
Trạc Xuyên học động tác của Ngư Thiển, lắc dạ minh châu, cười nói: “Ngư, ta đã học xong. Ta nhất định sẽ vì nàng đánh… đánh nhịp.”
Sư Thanh Y trong tay nắm dạ minh châu, nhưng lại không nhúc nhích, ngoan ngoãn mà nói: “… Học xong.”
Mắt thấy cuối cùng cũng có thể hát, tâm tình Ngư Thiển tốt lên, đứng dậy, đi đến khối đá mạch tinh vừa rồi nàng chọn, đội ngũ di chuyển theo nàng, bố trí ổn thỏa ở phía dưới.
Vị trí hiện tại của các nàng là ba khối đá mạch tinh cao thấp nối nhau, Ngư Thiển bước lên khối cao nhất kia, giống như đi lên sân khấu duy nhất thuộc về nàng, nói: “Vậy khi ta bắt đầu hát, các ngươi lắc dạ minh châu, giúp ta đánh nhịp. Như vậy, ánh sáng của dạ minh châu rung chuyển, càng có thể hấp dẫn lực chú ý của quỷ vật kia, nó chắc chắn sẽ theo ca văn cùng ánh sáng đi tới đây.”
Tuy nói chuyện cầm dạ minh châu đánh nhịp quá mức buồn cười, nhưng Sư Thanh Y biết phương pháp này của Ngư Thiển là rất thỏa đáng. Nếu đổi lại là nàng, trong lúc Ngư Thiển ca hát, cũng sẽ ở bên cạnh tô điểm thêm một ít ánh sáng.
Giữa Triệu Mạch tối tăm, nếu vài thứ ẩn giấu kia lại nhìn được nơi nào quá mức sáng sủa, lại bị ca văn mê hoặc, trong đầu càng dễ dàng sinh ra ý niệm muốn tới gần.
Trong tay Sư Thanh Y ngắm nghía dạ minh châu, mắt lại nhanh liếc Lạc Thần bên cạnh một cái.
Nàng đem túi nhỏ chứa dạ minh châu Lạc Thần mang bên người lấy ra, lấy khửu tay huých cánh tay Lạc Thần.
Lạc Thần nâng đôi mắt, liếc nhìn nàng.
Sư Thanh Y đem dạ minh châu đưa cho Lạc Thần: “Nghe thấy rồi sao?”
“Cái gì?” Lạc Thần hỏi.
“Dạ minh châu cho chị.” Sư Thanh Y nghẹn cười, quơ quơ dạ minh châu trong tay: “Giúp Ngư Thiển đánh nhịp.”
Lạc Thần mặt băng bó: “…”
Sư Thanh Y đảo mắt, thanh âm vừa nhẹ lại mềm mại: “Chúng ta đều cầm nó đánh nhịp, chị lại còn muốn ngoại lệ?”
Lạc Thần quay đầu lại thoáng nhìn lên đá mạch tinh, Ngư Thiển đang cực kỳ hứng thú mà chuẩn bị ca hát, lại đem ánh mắt dừng trên dạ minh châu Sư Thanh Y đưa qua, cả người dường như cứng lại, nhận cũng không đúng, không nhận cũng không được.
“Chị nhẫn tâm để Ngư Thiển khổ sở sao?” Sư Thanh Y cười nói.
Mặt Lạc Thần không chút thay đổi mà cầm dạ minh châu.
Mặc dù đang cười đùa, nhưng đối với chuyện dụ bắt Sư Thanh Y có một kế hoạch vô cùng tường tận. Nàng để Triệu Giác, Triệu Nghiễn còn có nhóm thần quan khác đều tụ tập lại đây, hơn nữa phân phó bọn họ núp ở chỗ tối, chờ thời điểm Ngư Thiển ca hát, một mình nàng sẽ thắp sáng ba khối đá mạch tinh kia, ba khối đá mạch tinh này sẽ thành một mục tiêu dễ làm người khác chú ý nhất trong bóng đêm.
Mà rương tróc yêu của Trạc Xuyên, để ở phía sau ba khối đá mạch tinh này.
Mắt thấy mọi thứ chuẩn bị đã sắp xếp ổn thỏa, Sư Thanh Y nói: “Ngư Thiển, có thể bắt đầu rồi.”
Ngư Thiển đứng ở nơi khối đá mạch tinh cao nhất kia nhìn từ trên xuống dưới, nói với Sư Thanh Y: “Sư Sư, có thể nhấp nháy sao?”
“Cái gì nhấp nháy?” Sư Thanh Y khó hiểu.
Ngư Thiển nói: “Lúc trước tôi xem buổi biểu diễn kia, nhấp nháy tới nhấp nháy lui, em có thể nhấp nháy sao?”
Sư Thanh Y: “…”
“Như vậy sao?” Tâm tư nàng lay chuyển, lập tức liền hiểu được ý tứ của Ngư Thiển, đưa tay chạm vào đá mạch tinh, truyền vào thần tức, đá mạch tinh chợt sáng lên.
Lúc sau nàng lại buông tay, thu lại thần tức, đá mạch tinh lập tức theo động tác của nàng mà tắt, lúc sau nàng lại thắp sáng, lại tắt, cứ thế một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, đá mạch tinh trong quá trình này, nhấp nháy nhấp nháy.
Đôi mắt Ngư Thiển phát sáng, kích động vô cùng: “Đúng là như thế. Lát nữa em giúp tôi nhấp nháy, có thể không?”
Sư Thanh Y nói: “Có… có thể.”
Không phải chứ, nàng chẳng những là giá cắm nến, còn phải phụ trách ánh sáng sân khấu.
Ngư Thiển cười nói: “Vậy bây giờ ta bắt đầu. Chỉ là ta cũng không biết quỷ vật phẩm giai màu vàng kia có thể tiếp thu ca văn ở mức độ nào, nhưng quỷ vật mức độ nguy hiểm càng cao, càng lớn mạnh, có thể mức độ ảnh hưởng của ca văn phải càng cao. Ta sẽ thử từ mức độ cao nhất, nếu quỷ vật kia có thể tiếp thu, gặp ca văn sẽ bị chấn động, có thể xác định được cấp độ ca văn.”
Trong tay Trạc Xuyên nắm dạ minh châu, trông ngóng mong đợi, định bụng bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhịp cho Ngư Thiển.
Lạc Thần thì lại lặng lẽ mà đem dạ minh châu giấu ở sau lưng.
Trạc Xuyên cũng không thu hồi ảnh điệp, ảnh điệp hiện giờ đang xoay quanh ở phía trên đá mạch tinh, Sư Thanh Y không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm nó.
Bốn phía im lặng, đá mạch tinh ánh sáng chói lóa, quay xung quanh bên người Ngư Thiển. Tóc trắng của nàng rải rác, bọc trên tơ lụa dệt của nàng, lại giống như ánh sáng đang thiêu đốt.
Sư Thanh Y không biết Ngư Thiển muốn hát bài gì, đoán có lẽ Ngư Thiển muốn xướng tình khúc lúc trước học của hoa khôi kia, dù sao trước kia đó là bài hát Ngư Thiển thích nhất.
Ngư Thiển đặc biệt đem bốn màu bút lông của Trạc Xuyên gộp cùng một chỗ, kề sát bên môi.
Sư Thanh Y: “…”
… Cho nên đây là microphone của chị?
Trạc Xuyên lại không rõ, hỏi: “Ngư, nàng lại làm gì vậy?”
Ngư Thiển nói: “Là microphone.”
“Thế nào là microphone?”
Rốt cuộc Ngư Thiển chân chính cũng chỉ là nửa thùng nước: “Một vật dùng để hát, ngoài ra ta cũng không biết tường tận, chỉ biết tất cả những người hát đều dùng nó.”
Trạc Xuyên cái hiểu cái không mà gật đầu.
Ngư Thiển nắm “Microphone”, khe khẽ mở môi, cuối cùng cũng bắt đầu thử nghiệm ca văn đầu tiên: “Là ai, tặng nàng đến bên cạnh ta~ là trăng sáng tròn tròn kia, trăng sáng~”
Ca văn có giới hạn tiếp nhận khác nhau, hiện tại ca văn ở cấp độ cao nhất, có thể đã vượt xa phạm vi mê hoặc được người, tuy rằng sẽ không đã bị ca văn của Ngư Thiển ảnh hưởng, nhưng các nàng vẫn có thể nghe thấy giọng hát của Ngư Thiển khi nàng ấy hát.
Dạ minh châu của Sư Thanh Y thiếu chút nữa rớt: “…”
Lạc Thần: “…”
Trạc Xuyên: “???”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
…… Ngư, thực xin lỗi, ta đã bắt đầu muốn nở nụ cười, xem qua ta làm cái MAD kia mọi người bối rối, tranh này mặt biểu cảm
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cấp ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha【.
Ghi chú: Ngư sở xướng thủ ca này xuất ra từ trong một thủ nhạc đệm của tác phẩm kinh điển trên TV Tây Du Ký, vô cùng nổi tiếng.
Các ngươi đánh nhịp, chấm điểm không 【 linh hồn chăm chú nhìn 】