[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Chương 192 - Tổn Thương


Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 192 – Tổn Thương

Edit: DVLA

“Lúc này còn nói đùa với em, không đứng đắn.” Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Lạc Thần.

Nhưng mà từ “mã cơ khách” này lúc trước từ trong miệng Trường Sinh cùng Ngư Thiển nói ra, vẫn còn tính là bình thường, dù sao hai người các nàng đều là nửa thùng nước, mặc dù dùng một vài từ ngữ làm cho người ta mở rộng tầm mắt, Sư Thanh Y cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng lần này lại từ trong miệng Lạc Thần nói ra, Sư Thanh Y càng nghe, càng cảm thấy buồn cười.

Vì vậy, đến cùng nàng vẫn nhịn không được, phốc phốc cười thành tiếng.

Lạc Thần rũ xuống mi mắt, nhìn bộ dáng nàng cười đến hai mắt cong cong. Có lẽ bị sự vui vẻ của Sư Thanh Y lây nhiễm, sắc mặt Lạc Thần so với vừa rồi hòa hoãn một chút, không tái nhợt như vậy nữa, thâm thúy nơi đáy mắt cũng như đã có ánh sáng.

Bầu không khí khẩn trương bị tan đi, trở nên nhẹ nhõm không ít, Sư Thanh Y cười cười, ở sâu trong lòng lại lo lắng. Nàng có thể cảm giác được, Lạc Thần đã phá thiên hoang địa trả lời rằng dùng mã cơ khách, một nguyên nhân là bởi vì giảm bớt bầu không khí khẩn trương lúc này, còn có một nguyên nhân khác, là vì tạm thời tránh phải trả lời.

Cụ thể về phương pháp bắt được kẻ bố mộng, hiện tại Lạc Thần tựa hồ cũng không muốn nói cho nàng biết.

Nhưng theo kinh nghiệm của nàng từ trước đây đến xem, chuyện mà Lạc Thần lựa chọn giấu diếm, bình thường đều là những việc cực kỳ khó khăn đối với Lạc Thần, để tránh Sư Thanh Y lo lắng, lấy tính tình ẩn nhẫn này của Lạc Thần, thì cho dù có khó hơn nữa, cũng luôn một mình yên lặng gánh nhận. Tuy rằng trải qua các loại cố gắng của Sư Thanh Y, hoặc giả bộ ép hỏi, hoặc mềm giọng cầu khẩn, hay là nâng ra cảm động nóng bỏng nơi tận đáy lòng, Lạc Thần so với trước đây, càng thêm thẳng thắn thành khẩn, nhưng đây đã là một cải biến thật lớn, Sư Thanh Y tự biết không thể cưỡng cầu thêm nữa…, lại càng không nỡ để Lạc Thần có áp lực.

“Phương pháp bắt được, có phải chị không tiện nói ra hay không?” Sư Thanh Y nhìn vào hai mắt Lạc Thần, ôn nhu hỏi.

Nếu như nàng hỏi đến thông thấu rõ ràng như vậy, Lạc Thần cũng sẽ không dấu diếm nàng, sau nửa ngày, nhẹ gật đầu: “Ừ.”

“Em biết ngay.” Sư Thanh Y bất đắc dĩ thở dài, nói: “Lúc trước đem dạ minh châu đều thu lại, không chỉ là vì để cho đối phương ở trong bóng tối khó có thể phát hiện chị, cũng là vì để cho em nhìn không rõ chị dùng phương pháp gì, đúng không?”

“Phải.” Lạc Thần nói.


“Lúc này chị ngược lại rất trung thực.” Tâm tình Sư Thanh Y phức tạp.

“Em thông minh như vậy, lại hết sức cẩn thận.” Bên môi Lạc Thần ngậm một chút ý cười nhợt nhạt, nói: “Cuối cùng chị vẫn rất khó giấu diếm được em.”

“Chị nói ngọt để dỗ em cũng vô dụng.” Sư Thanh Y ngưng mắt nhìn qua nàng, nói: “Nếu như em kiên trì, nhất định phải làm cho chị nói ra phương pháp bắt, chị có cảm thấy rất khó khăn hay không?”

Môi mỏng Lạc Thần giật giật, cũng không trả lời ngay.

Đáy lòng Sư Thanh Y đã có đáp án, không nỡ bức nàng, huống chi bây giờ nàng có thể thẳng thắn đến mức này, đã là không dễ. Nhưng nếu như không biết rõ ràng, trái tim chính mình làm sao có thể an ổn mà buông xuống.

Đang lúc Sư Thanh Y nhíu mày, tiến thoái lưỡng nan, Lạc Thần nói: “Thanh Y, chị sẽ nói cho em biết.”

Sư Thanh Y khẽ giật mình, ngước mắt nhìn lại.

“Nhưng cũng không phải là giờ khắc này.” Ánh sáng trong mắt Lạc Thần nặng nề, nói: “Chị cần một ít thời gian và một chỗ an toàn. Hiện nay chúng ta còn có sự tình càng gấp gáp hơn phải hoàn thành, quỷ vật phẩm giai màu vàng kia, còn có những quỷ vật ở phụ cận rình mò ẩn nấp, cũng không phải là ảo ảnh tạo nên, chị bắt được người nọ, thì cũng vô lực đi điều khiển chúng. Trước hết chúng ta đem con phẩm giai màu vàng kia giải quyết xong, nó là uy hiếp lớn nhất, chờ chúng ta bắt được nó, mới dễ dàng thu thập tàn cuộc.”

Sư Thanh Y cũng minh bạch những vật kia là thật sự tồn tại, rất nguy hiểm, chúng chỉ là bị con người dùng cách nào đó đưa vào mộng tràng, mà muốn đưa quỷ vật thật từ bên ngoài tiến vào mộng tràng, khẳng định không thể thiếu an bài của kẻ bố mộng.

Lạc Thần nói kẻ bố mộng không thể điều khiển chúng, hơn nữa quỷ vật đã đến phẩm giai màu vàng, cường đại đến tình trạng này, trên cơ bản cũng không cách nào bị khống chế. Thế nhưng những thứ kia ở thời điểm vây đánh các nàng, lại biểu hiện ra được thứ tự phân công rõ ràng, còn có thể cố ý đưa một đoàn người vào thông đạo bên phải mang theo vết máu kia, cẩn thận cân nhắc hết thảy chân tướng phía sau, thật sự là có ý vị sâu xa.

Kẻ bố mộng am hiểu nhất là khống chế đối với mộng tràng, thắng tại điều khiển ảo ảnh, nếu như năng lực kẻ bố mộng không đủ để khống chế những vật tồn tại chân thật kia, mà hành vi của những vật kia lại biểu hiện ra mục đích tràn đầy tính toán, không giống như là vô chủ, đáp án kia không cần nói cũng biết.

Sau lưng kẻ bố mộng, cất giấu thế lực đáng sợ hơn.

Có lẽ kẻ bố mộng an bài hết thảy những thứ này, cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.


“Tốt, vậy trước hết chúng ta liền trở về, đem con phẩm giai màu vàng kia dẫn tới đây.” Bắt được kẻ bố mộng, lúc nói chuyện Sư Thanh Y rốt cuộc không cần che giấu nữa, buông lỏng không ít. Nhưng là xuất phát từ chút tính toán, thanh âm nàng cùng Lạc Thần nói chuyện với nhau vẫn cực kì nhỏ, chỉ có hai người các nàng có thể nghe thấy.

Nàng dừng một chút, mặt mày giãn ra: “Chị nguyện ý nói cho em biết, em thật vui vẻ.”

Thanh âm Lạc Thần êm dịu, nói: “Nếu như chị không nói cho em biết đến tột cùng đã dùng loại phương pháp nào, trong lòng em chắc chắn sẽ luôn nhớ nhung đến nó, âm thầm phân tích đến phân tích đi, càng phân tích, chắc hẳn càng là trăm mối lo.”

Sư Thanh Y bị nói toạc ra, hai má nóng lên, phát nhiệt: “Vậy chị sẽ ở lúc nào nói cho em biết?”

Lạc Thần nói: “Chờ chúng ta cùng mấy người các nàng liên lạc với nhau, cùng một chỗ ly khai nơi này, trở lại trong thôn, chị sẽ kỹ càng báo cho em biết, còn có thể cho em tận mắt nhìn xem, đến tột cùng là chị đã dùng biện pháp gì. Chị đã đồng ý với em, thì sẽ làm được.”

Sư Thanh Y đương nhiên tin tưởng nàng, nàng hoặc là không nói, hoặc đã nói thì sẽ theo lời làm đến cùng.

“Được.” Sư Thanh Y vừa rồi đã kiểm tra thân thể Lạc Thần, cũng không có bất luận dấu vết bị thương gì, lại đạt được lời hứa từ Lạc Thần, rốt cục yên tâm một chút. Nàng nghĩ nghĩ, còn nói: “Nãy giờ nàng kia không nói gì sao? Dù sao chúng ta cũng phải mang theo nàng, nếu như nàng đột nhiên mở miệng nói lung tung, kế hoạch của chúng ta cũng liền đổ bể.”

“Ừ, nàng không cách nào nói chuyện, cũng tạm thời không nghe được chúng ta nói, chỉ có thể theo chị đi đi lại lại.”

“Con mắt vẫn có thể trông thấy chứ?” Sư Thanh Y nghe Lạc Thần hình dung, càng đối với phương pháp của Lạc Thần cảm thấy hiếu kỳ, đến tột cùng Lạc Thần đã làm cái gì, mới có thể để cho kẻ bố mộng biến thành như vậy?

“Hai mắt có thể tự do thấy mọi thứ.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y liếc qua vạt áo Lạc Thần, thấp giọng nói: “Chỗ kia…… Lúc sau em lại kiểm tra vậy, dù sao chị cũng trốn không thoát.”

Lạc Thần nhẹ nhàng cười cười.


“Chúng ta về trước đi, miễn cho các nàng chờ sốt ruột.” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần cất bước, đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, cùng Sư Thanh Y kề vai sát cánh mà đi. Tay phải của nàng dấu tại sau lưng, ngón tay giật giật, lại tách ra, lúc sau sắc mặt bình tĩnh mà cùng Sư Thanh Y trở về.

Sau lưng hai người các nàng không có một bóng người, chỉ có chiếc bóng hai người đổ về phía sau.

“Phương pháp kia, sẽ gây ra tổn thương gì với chị sao?” Trên đường, Sư Thanh Y nhịn không được, tâm thần vẫn bất định mà nhỏ giọng hỏi một câu: “Chị không nên gạt em, được không?”

Dù sao trước kia nàng chưa bao giờ biết Lạc Thần sẽ có loại phương pháp thần bí này, nàng thậm chí đều không thể tưởng tượng cái kia rốt cuộc là cái gì. Dùng phỏng đoán đến xem, nếu như lúc trước Lạc Thần biết phương pháp này, vậy tại sao cho tới tận bây giờ nàng không thấy Lạc Thần sử dụng qua, trừ phi nó có tai họa ngầm gì đó, Lạc Thần ở thời điểm vạn bất đắc dĩ, mới có thể ngẫu nhiên dùng một lần.

Dù sao nếu như mới vừa rồi không có Lạc Thần ra tay, các nàng căn bản không có khả năng bắt lấy kẻ bố mộng.

Lạc Thần nghe thấy câu nói “được không” của nàng, đã trầm mặc một lát, nói: “Chị có chừng mực.”

Sư Thanh Y nghe ra được ý này. Dưới sự khẩn cầu của nàng, Lạc Thần có lẽ không đành lòng lừa gạt, trả lời rất uyển chuyển.

“…… Cho nên, thật đúng là có thương tổn?” viên tâm của Sư Thanh Y chợt cao chợt thấp, nắm lấy tay Lạc Thần.

Ngón tay Lạc Thần mở ra, cầm ngược lại Sư Thanh Y, ngón tay của nàng vẫn lạnh buốt như vậy, nàng nói: “…… Chuyện không đáng ngại. Chẳng qua là sẽ hao phí thể lực của chị, chị sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát liền ổn.”

“Thật sự?” hô hấp Sư Thanh Y đều có chút phiêu hốt.

“…… Thật sự.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y không nói chuyện, nắm tay Lạc Thần đi về phía trước, bất quá bộ pháp vô thức thả chậm một chút. Bất kể như thế nào, nếu như Lạc Thần nói sẽ hao phí thể lực, nàng cũng liền không nói thêm gì nữa, miễn cho lúc Lạc Thần trả lời nàng, lại phải hao tổn đi một ít tinh lực.

Trạc Xuyên cách các nàng gần nhất, thập phần yên tĩnh mà đứng ở nơi đó, dù cho nàng thấy Lạc Thần cùng Sư Thanh Y lấy ra dạ minh châu, hơn nữa ở chỗ đó thấp giọng trao đổi, nàng vẫn y theo dặn dò lúc trước, tạm thời cũng không có di chuyển.

“Không sao, Trạc Xuyên.” Sư Thanh Y vội vàng nói: “Tiếng chuông đã ngừng, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi.”


Nàng nói xong, hướng về Triệu Giác cùng nhóm thần quan đang chờ dặn dò một tiếng, để bọn họ tự mình trở về nghỉ ngơi, lại vẫy tay gọi Ngư Thiển tới đây. Ngư Thiển cũng một mực không nhúc nhích, nghe thấy Sư Thanh Y gọi nàng, nàng mới một lần nữa tụ họp, nói: “Tiếng chuông kia reo một hồi, lại không có, đây là vì sao? Các người còn có phát hiện gì không?”

Sư Thanh Y không thể nói cho nàng biết cái này là mộng linh, chỉ phải nói: “Tạm thời chưa có phát hiện gì, cũng tìm không được nguồn gốc tiếng chuông.”

Nàng sợ Lạc Thần đứng mệt mỏi, dìu Lạc Thần hướng về phía đá mạch tinh bên kia đi đến, bốn người ở bên cạnh một khối đá mạch tinh ngồi xuống, Ngư Thiển nói: “Tiếng chuông này nghe vào đúng là rất kỳ quặc, còn có thể vang lên lần nữa sao?”

“Còn có thể, nhưng là phải đợi.” Sư Thanh Y nhìn Ngư Thiển, nói: “Mới vừa rồi nói dùng ca văn dụ bắt quỷ vật, chị cảm thấy khi nào có thể bắt đầu?”

“Tùy ý.” Ngư Thiển đối với ca hát hứng thú mười phần, vui vẻ đáp: “Hiện tại cũng được.”

Sư Thanh Y cũng hiểu được việc này không thể lại kéo dài, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, hiện tại đã bắt được kẻ bố mộng, vẫn nên nhanh chóng đem những quỷ vật rình mò ở phụ cận kia giải quyết hết cho thỏa đáng.

“Hiện tại chúng tôi cần làm gì để giúp chị chuẩn bị?” Sư Thanh Y hỏi nàng: “Vị trí chị sẽ hát, chị cảm thấy chọn ở nơi nào cho thỏa đáng?”

Ngón tay Ngư Thiển chỉ vào khối đá mạch tinh ở ngay chính giữa, xung quanh chỗ đó đều có những dãy đá mạch tinh liên tiếp nhau, cao thấp chằng chịt, nàng cười nói: “Liền chọn chỗ kia đi, rất là thoáng, Sư Sư em cũng qua ngồi đi, để cho mấy dãy đá mạch tinh kia đều sáng lên, thích hợp làm thành buổi biểu diễn. Về phần các người phải chuẩn bị gì, cũng rất đơn giản, ở bên cạnh đánh nhịp cho ta là được.”

Sư Thanh Y: “……”

…… Nơi này còn có thể tổ chức buổi biểu diễn?

…… Còn muốn đánh nhịp?

…… Đánh nhịp này, cùng mã cơ khách thật sự là không có sai biệt.

Lúc trước khi hạ mạch đã cảm thấy kỳ quái, lúc ấy Ngư Thiển nói những ánh huỳnh quang kia nàng đã từng thấy qua, nói là thấy ở buổi biểu diễn gì đó, sau khi hỏi Vũ Lâm Hanh mới biết được nàng từng đi nghe qua buổi biểu diễn, Ngư Thiển cũng đi theo Vũ Lâm Hanh, từ chỗ đó đã học được từ “buổi biểu diễn”. Xem ra chấp niệm của Ngư Thiển đối với buổi biểu diễn là không nhỏ, cũng không biết rốt cuộc lúc trước nàng đã xem buổi biểu diễn của ai, lại nhớ mãi không quên đến thế, bản thân đang ở bên trong mộng tràng, dưới trạng huống tất cả trí nhớ hiện đại đều bị áp chế, còn có thể vô thức nói ra khỏi miệng như vậy.

Nàng liếc mắt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần đang nhắm mắt dưỡng thần, bên môi hơi cong lên vài phần ý cười.

Trạc Xuyên lại có chút bối rối, học cách phát âm của Ngư Thiển, hỏi: “Ngư, cái gì gọi là…. buổi biểu diễn? Cái gì gọi là…… đánh nhịp?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.