[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Chương 122 - Báo Cáo Thắng Lợi


Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 122 – Báo Cáo Thắng Lợi

Lạc Thần trở lại trước cửa phòng của nàng và Sư Thanh Y, để Nhất Thủy chờ ở bên ngoài, nàng vào trong cầm một chiếc bình nhỏ bằng cổ ngọc đi ra, sau đó cùng Nhất Thủy xuống phòng khách.

Nhất Thủy cầm hương bình suy nghĩ một lúc, cũng không thấy có động tĩnh gì: “Tôi chỉ biết cách mở cơ quan, nhưng không biết làm cách nào để lấy hương cao ra, vậy tôi nên chia như thế nào?”

“Cậu chờ ở đây.” Lạc Thần nói: “Tôi đi lấy một vài thứ, lát nữa sẽ cho cậu biết nên lấy ra như thế nào.”

Nhất Thủy gật đầu, ngồi trên sô pha chờ đợi.

Lạc Thần đi vào phòng tạp vật, cẩn thận tìm kiếm một phen. Lưỡi dao không tìm được, nhưng tìm được một hộp kim thêu, trong hộp có vài cây kim thêu, mặt khác còn tìm được một bộ chơi xếp gỗ đã cũ, hẳn là đồ chơi của con trai lão bản lúc còn nhỏ.

Những miếng xếp gỗ này thể tích nhỏ, chỉ dùng để ghép một mô hình đơn giản hình lập phương, hình hộp và hình chóp là chủ yếu, mỗi một mảnh đều có trọng lượng nhất định.

Lạc Thần đem kim thêu và miếng xếp gỗ cất vào trong hộp giấy, đặt ở trên bàn trà.

Nhất Thủy chăm chú nhìn đống tạp vật, nghi hoặc nói: “Đây là thứ chị nói có thể khắc chế lang quân? Tôi nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ, kim thêu, mảnh gỗ, có thể dùng làm gì?”

Lạc Thần chỉ nói: “Đưa hương bình cho tôi.”

Nhất Thủy đầy bụng hồ nghi, bất quá vẫn đưa hương bình của hắn cho Lạc Thần, Lạc Thần lấy một cây kim ra, chỉ vào một vị trí gần phía trên hương bình, nói: “Nơi này có một chỗ lõm xuống, cậu dùng kim đâm ba lần, mở nó ra, sau đó y theo trình tự lúc trước ấn chốt mở, nắp bình sẽ mở ra.”

Nhất Thủy đặc biệt chồm đến, nhìn kỹ, lúc này mới đại khai nhãn giới: “Thật sự có chỗ lõm? Lâu như vậy tôi cũng chưa từng phát hiện, tôi còn tưởng rằng chỗ này chỉ là một loại hoa văn bất động.”

Lạc Thần làm mẫu cho hắn, vốn dĩ cả chiếc bình này là một khối, là nhìn không ra sự khác biệt giữa nắp và thân, ở vị trí một phần ba phía trên, có một cái khe rất nhỏ. Nàng nhẹ nhàng xoay tròn, giống như một phần ẩn giấu bị ấn xuống, lộ ra khe hở giữa miệng bình và thân bình, mùi hương nhất thời tỏa ra bốn phía.

Nhất Thủy nhìn đến ngây người, Lạc Thần nhanh chóng lấy ra một chút hương cao, thả vào bình cổ ngọc của mình, một lần nữa cho Nhất Thủy thấy phương thức đóng bình nhỏ, bình nhỏ cuối cùng khôi phục nguyên trạng.

Lạc Thần nói: “Chỗ lõm này dùng để mở nắp bình, để điều hương sư thêm hương cao. Cậu cũng không phải là điều hương sư, chỉ dựa vào vật này trừ tà, xưa nay chỉ cần mở cơ quan, phóng thích hoặc thu liễm hương khí, không cần dùng đến chỗ lõm này.”

“Tôi hiểu rồi.” Nhất Thủy lại học được tri thức mới, vô cùng cảm kích.

Lạc Thần đem bình cổ ngọc của mình đưa đến trước mặt Nhất Thủy, nói: “Tôi chỉ lấy một chút, cậu có thể nhìn xem.”

Nhất Thủy hiện tại vô cùng hài lòng: “Không cần cho tôi xem, tôi còn có thể không tin chị sao?”

Lạc Thần nói lời cảm ơn hắn, thu hồi bình cổ ngọc, cầm hộp giấy trên bàn đi lên lầu, Nhất Thủy sợ ở lại một mình, vội vã đi theo.

Hắn đã biết tác dụng của kim thêu, lại không rõ công dụng của miếng xếp gỗ, hỏi: “Miếng xếp gỗ này có ích lợi gì?”


Lạc Thần trả lời hắn: “Sau này sẽ biết được.”

Lần thứ hai trở lại trước cửa phòng Nhất Thủy, Lạc Thần từ trong hộp kim chỉ ra một đầu chỉ, giao cho Nhất Thủy, cũng thấp giọng căn dặn: “Cậu cầm đầu chỉ ở đây chờ chốc lát, tôi vào trong phòng bố trí, nhất thiết đừng buông tay.”

Nhất Thủy không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nếu Lạc Thần nói muốn dạy hắn một ít biện pháp đề phòng Vô Thường Lang Quân, hắn là thâm tín không nghi ngờ.

Lạc Thần vừa thả dài sợ chỉ trong tay, vừa nói: “Sau khi tôi vào phòng, sẽ đóng cửa một lúc, làm như vậy là bởi vì mô phỏng tình trạng lúc Vô Thường Lang Quân đến, cậu ở ngoài cửa không cần sợ hãi.”

Một đầu khác của sợi chỉ được Lạc Thần nắm lấy, cho dù cho dù Lạc Thần vào phòng, Nhất Thủy có bất luận động tĩnh gì, Lạc Thần đều có thể biết được. Nhất Thủy không hiểu sao cảm thấy yên tâm, nói một tiếng được, nắm chặt đầu sợi chỉ chờ ở ngoài cửa.

Lạc Thần lại cầm theo hộp giấy đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Trước đó Sư Thanh Y vẫn trốn ở dưới giường, chỉ là nàng vừa say vừa buồn ngủ, vốn dĩ chờ đợi đã có chút buồn ngủ, bất quá trong tiềm thức nàng vẫn rất cảnh giác, trong ảm đạm cảm giác được có người đi vào, lập tức mở mắt ra.

Kết quả lại phát hiện Lạc Thần đang quỳ một gối xuống ngồi ở bên giường, đang khom người, mỉm cười nhìn nàng.

Sư Thanh Y duy trì tư thế nằm sấp, nhìn chằm chằm chốc lát, lòng tràn đầy vui sướng, bò về phía trước một chút, dang hai cánh tay ôm lấy Lạc Thần. Nàng say đặc biệt dính người, lúc này rốt cuộc chờ được Lạc Thần trở về, không nhịn được muốn ôm nàng.

“Lấy được rồi sao?” Sư Thanh Y dán sát bên tai Lạc Thần, dùng giọng cực nhẹ nói.

“Lấy được kim thêu, còn có vài mảnh gỗ, em tự mình phán đoán tổ hợp phối trọng.” Lạc Thần biết nàng đợi lâu, xoa nhẹ mái tóc của nàng, cũng kề tai nói khẽ: “Chỉ là Nhất Thủy còn đang ở bên ngoài, chị phải chuẩn bị một phen, em ở đây phá giải cơ quan, sau khi làm xong, đem mảnh gỗ cùng kim thêu giao lại cho chị.”

Sư Thanh Y mặc dù không rõ chân tướng, nhưng cũng có thể đoán được Lạc Thần nhất định lại là gạt Nhất Thủy gì đó, mới có thể khiến Nhất Thủy ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa. Nàng không hề chậm trễ, buông Lạc Thần ra, bắt đầu tiến hành dịch chuyển toán châu trên toán bàn.

Có kim, cho dù là châu phiến nhỏ bé cũng có thể dễ dàng dịch chuyển.

Lạc Thần lại lấy vài mảnh gỗ, đến cạnh tủ đầu giường hơi chếch cửa sổ, bắt đầu xếp.

Sư Thanh Y bằng vào trình tự tiến thối đối với hai bốn cung toán châu bắt đầu dịch chuyển, cẩn cẩn dực dực tiến hành hóa giải cơ quan, chỉ có một lần cơ hội, nàng một bước cũng không thể tính sai.

Nín thở ngưng thần dịch chuyển một lúc, rốt cuộc nghe thấy âm thanh rắc cực nhỏ, toán bàn bát quái phân làm hai nửa.

Nàng nhất thời căng thẳng, ánh mắt dừng ở đáy hộp, chỉ thấy bên trong đặt một quả cầu nhỏ màu sắc giống như đàn mộc.

Quả cầu này kích thước tương đương một quả trứng ngỗng, mặt trên khắc đầy án văn tinh vi lồi lõm.

Mà dưới quả cầu còn đè một tấm lụa trắng, mặt trên ngũ nhan lục sắc, vẽ rất nhiều đồ án, chẳng qua Sư Thanh Y không kịp nhìn kỹ, nhất thời cũng không nhìn ra là cái gì, nàng lập tức cầm lấy quả cầu và tấm vải lụa nhét vào trong túi áo, tiếp tục kết thúc công việc.


Trọng lượng của tấm lụa có thể không kể đến, hiện tại chỉ cần thêm một trọng lượng tương đương với quả cầu trở lại trong hộp là được.

Sư Thanh Y vừa rồi cầm quả cầu trong tay đã thử ước lượng, tương đối nặng, nàng phỏng đoán, từ trong những mảnh gỗ chọn hai khối hình lập phương cùng một khối hình chữ nhật, bỏ vào trong hộp.

Kích thước của những mảnh gỗ này không lớn, hơn nữa cũng có khối lượng nhất định, có góc cạnh, có thể ghép lại với nhau, rất thích hợp tạo thành một tổ hợp đặt vào trong hộp. Nhất Thủy hoàn toàn không biết gì đối với thứ bên trong hộp, đối với trọng lượng của nó cũng không đến mức nắm bắt tinh chuẩn như thế, chỉ cần ở trong hộp tiến hành phối trọng thay thế, hoàn toàn có thể đánh lừa được hắn.

Sư Thanh Y nắm chặt thời gian trả toán bàn về trạng thái ban đầu, đóng nắp hộp lại, khép kín bốn khóa cơ quan, chiếc hộp đã trải qua một phen khúc chiết, lúc này bề ngoài rốt cuộc khôi phục trạng thái ban đầu.

Nàng đem hộp thả lại trên giường Nhất Thủy, dùng chăn đắp kín, hoàn nguyên trạng thái ban đầu, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Thần cũng thừa dịp nàng trả hộp lại, bố trí xong những mảnh gỗ trên tủ đầu giường.

Sư Thanh Y lại lần nữa nằm sấp dưới sàng, Lạc Thần đem những mảnh gỗ còn lại thu vào trong hộp giấy, gõ vài chữ trên điện thoại, đưa cho Sư Thanh Y xem.

Màn hình điện thoại biểu hiện: “Chị dẫn dụ Nhất Thủy đến gần cửa sổ, em nắm bắt thời cơ thoát thân.”

Sư Thanh Y gật đầu, hai gò má ửng đỏ, có chút kiềm chế không được kích động bởi vì đại công cáo thành.

Lạc Thần mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Nhất Thủy ở bên ngoài đợi một hồi lâu, thấy nàng đi ra, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chị nói bố trí cái gì, đều chuẩn bị xong rồi sao?”

“Ừ.” Lạc Thần trả lời một tiếng, nhận lấy đầu sợi chỉ trong tay Nhất Thủy, lại xếp ở hai bên cửa mỗi bên một mảnh gỗ.

Trước khi nàng vào phòng cũng đã thả một đoạn chỉ dài, hiện tại đúng lúc dùng chỉ nói hai mảnh gỗ hai bên, cứ như vậy, hai mảnh gỗ ở hai bên cửa phòng được nối kết bằng một sợ chỉ, hơn nữa căng thẳng tắp, hình thành một đạo ám tuyến.

Chuẩn bị hoàn tất, Lạc Thần nói với Nhất Thủy: “Nếu có người đến trước cửa phòng, tiến đến gần cửa, sẽ chạm phải sợi chỉ, mà sợi chỉ này nối qua khe cửa, tương liên với những mảnh gỗ xếp trên đầu giường, một khi sợ chỉ rung động, mô hình gỗ bên trong phòng sẽ đỗ xuống. Nếu ban đêm cậu ngủ, nghe thấy động tĩnh rất dễ giật mình tỉnh giấc, sau đó cũng tiện ứng đối, không đến mức bị kẻ khác tập kích.”

Nhất Thủy rốt cuộc cũng hiểu rõ, gật đầu như giã thóc, bất quá rất nhanh nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Mặc dù là như thế, lang quân đến gõ cửa, chạm vào sợ chỉ, đánh thức tôi, nhưng cửa lại không khóa, lang quân nếu như đẩy cửa tiến vào, tôi làm sao có thời giờ chuẩn bị.”

Lạc Thần nói: “Sau này cậu nhớ kỹ nhất định phải khóa cửa.”

Nhất Thủy sững sốt: “Không phải chị bảo tôi đừng khóa cửa sao? Nói cái gì nếu như khóa cửa, lang quân biết bên trong có người, trái lại càng muốn xông vào.”


Lạc Thần trầm giọng nói: “Ngày mai cậu sẽ rời khỏi thôn, đến nơi khác sẽ không có Vô Thường Lang Quân nữa, cậu sau này phải đề phòng chính là những nguy hiểm bên cạnh. Nếu cậu khóa cửa, đối phương đến cạy khóa, chạm vào sợ chỉ, cạy khóa cần một ít thời gian, như vậy cũng đủ để cậu làm đủ chuẩn bị.”

“Thì ra là như thế.” Nhất Thủy lại cảm thấy học được rất nhiều, hôm nay thực sự là một đêm có nhiều thu hoạch, nói: “Đã hiểu, tôi vào xem, chị tỉ mỉ nói cho tôi nghe chỉ này là nối như thế nào, tôi thấy rất hứng thú.”

“Điều kiện hữu hạn, lần này thiết kế vô cùng đơn giản, sau này cậu có thể tự mình thay đổi, cùng một nguyên lý mà thôi.” Lạc Thần vừa nói vừa dẫn Nhất Thủy đi vào phòng, đặc biệt đem những mảnh gỗ trên đầu giường đến trên bàn cạnh cửa sổ, tiếp tục giảng giải cách kéo dây cho Nhất Thủy.

Sư Thanh Y rốt cuộc chờ được thời khắc này.

Chú thỏ bị nhốt dưới giường hồi lâu, rốt cuộc có thể chạy ra khỏi hang trộm rồi.

Sai, là con thỏ say đến đây làm kẻ trộm, rốt cuộc có thể lòng bàn chân bôi dầu mà bỏ trốn.

Sư Thanh Y cũng không dám thật sự bỏ chạy, nàng chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, chậm rãi bò ra cửa, thỉnh thoảng còn phải quay đầu lại nhìn Nhất Thủy một cái. Mặc dù Nhất Thủy hiện tại đang đưa lưng về phía nàng, tập trung tư tưởng nghe Lạc Thần giảng giải, nhưng nàng cũng không thể cam đoan Nhất Thủy sẽ không quay đầu lại.

Tốc độ bò rất chậm động tác lại phải nhẹ, Sư Thanh Y bò rồi lại bò, đã bắt đầu nhớ cảm giác cưỡi xe đạp lao nhanh như chớp lúc ở trên sườn núi.

Nàng trải qua chín lách mười tám cong, từ dưới giường bò ra cửa, chờ lúc bò đến bên cạnh vách tường cách cánh cửa một khoảng dài, cuối cùng cũng triệt để rời khỏi phạm vi tầm mắt của Nhất Thủy.

Toàn thân nàng đổ đầy mồ hôi nóng, bất quá hiện tại cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, nàng lập tức từ trên mặt đất đứng bật dậy, bước chân nhẹ nhàng chạy lên lầu.

Nhanh như chớp chạy vào gian phòng của mình, Sư Thanh Y sờ chiến lợi phẩm trong túi áo, men say xông thẳng lên tiểu não, miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn. Đây là địa bàn của chính nàng, không cần vụng trộm nữa, nàng hận không thể bò quanh giường vài vòng.

Nàng ngay cả ngồi cũng ngồi không yên, đơn giản đứng lên đến trước bàn, lấy quả cầu và mảnh vải lụa ra, cẩn thận nghiên cứu.

Trên mảnh vải lụa dùng rất nhiều loại thuốc màu bất đồng, cổ đại chỉ có khoáng vật nghiền nát tạo thành thuốc màu, tỷ như chu sa, không tước lam các loại, Sư Thanh Y mở rộng mảnh vải lụa, chỉ cảm thấy trên đó giống như ngũ thải ban lan, làm nàng hoa mắt.

Nhưng nàng xem hồi lâu, cũng không nhìn ra những thứ vẽ trên đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Ngược lại cũng không phải hình vẽ trên mảnh vải quá trừu tượng, mà chỉ là nội dung trên đó tựa hồ chỉ là một phần, giống như một góc nhỏ xé ra từ một bức tranh hoàn chỉnh.

Trên mảnh vải này đại khái chỉ có một phần nhỏ nội dung của chỉnh thể.

Đây là có ý gì?

Bên trong ẩn dấu mật mã, ám hiệu, huyền cơ hay là nó vốn dĩ chỉ là một phần nhỏ, nàng còn phải tìm những phần còn lại?

Giữa lúc Sư Thanh Y hết đường xoay xở, cửa phòng bị đóng lại, Sư Thanh Y lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy Lạc Thần đang đổi dép, tiến vào phòng.

“Vật trong hộp, có phát hiện gì không?” Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi nàng.

Sư Thanh Y thất vọng lắc đầu, cho Lạc Thần xem mảnh vải lụa: “Đồ án trên này hẳn chỉ là một phần rất nhỏ, em tạm thời không nhìn ra cái gì, chị… Chị xem?”

Lạc Thần liễm mi, cẩn thận nhìn hồi lâu, cũng lắc đầu.


“Chị xem quả cầu này.” Sư Thanh Y đưa quả cầu kia cho Lạc Thần xem.

Lạc Thần quan sát một lúc, rốt cuộc vẫn lắc đầu.

Sư Thanh Y cúi đầu xuống, ũ rũ nói: “Phí… nhiều công sức như vậy, mới lấy được bí mật trong hộp, lại không phá giải được.”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Vật trong hộp đã nằm trong tay, sau này còn nhiều thời gian suy nghĩ, không vội trong nhất thời. Lúc chị rời đi, Nhất Thủy đã ngủ, sẽ không nghi ngờ, cũng có thể an tâm mang theo chiếc hộp rời khỏi nơi này.”

“Cũng chỉ có thể như thế.”

Sư Thanh Y được Lạc Thần an ủi, không hề quấn quýt nữa, Lạc Thần đứng lên mang mảnh vải, quả cầu, bình ngọc nhỏ thu thập thảo đáng. Sư Thanh Y ngồi trước bàn, hai tay đặt ở trên bàn, cằm tựa lên cánh tay, mị hoặc hỏi Lạc Thần: “Bây giờ là mấy giờ, em buồn ngủ.”

“Bốn giờ một phút.”

“Đã trễ thế này, không được, em phải đi ngủ.” Sư Thanh Y ngoài miệng nói thế nhưng lại lười di chuyển, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em vẫn luôn nấp dưới giường, sau đó một đường bò ra, cả người đều là bụi bẩn, em phải tắm rửa.”

“Chị cũng vậy.” Lạc Thần nói: “Em đi tắm trước đi.”

Sư Thanh Y rũ mi: “Ngô… Lạc Thần.”

“Huh?” Lạc Thần đến gần, cúi đầu nghe nàng nói.

“Muốn chị giúp em tắm.” Sư Thanh Y nói: “Em không muốn di chuyển chút nào, chị… Chị giúp em di chuyển.”

Lạc Thần: “…”

Nhận thấy sự yên tĩnh của Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm thấy kỳ lạ, nàng ngồi trên ghế, từ trên bàn ngẩng đầu lên, vươn hay tay ôm thắt lưng Lạc Thần, nhẹ giọng hỏi nàng: “Chị làm sao vậy, em cảm thấy tối nay chị rất… Kỳ lạ.”

“Có sao?” Lạc Thần bất đắc dĩ.

Người kỳ lạ thật sự, ngược lại không cảm thấy mình kỳ lạ, dù sao thì cũng là mượn rượu tùy hứng.

“Trước đây chị cũng không phải chưa từng giúp em tắm.” Sư Thanh Y đỏ mặt, nói: “Hôm nay lại không cam tâm tình nguyện nữa.”

Trước đây hai người chị tới em đi dày vò hồi lâu, Sư Thanh Y có đôi khi mệt mỏi đến không thể cử động, luôn là Lạc Thần bế nàng vào phòng tắm tẩy rửa, đừng xem nàng khi đó mơ mơ màng màng, nhưng tư vị lại nhớ rất rõ ràng.

Lạc Thần không nói chuyện, mà chỉ nhìn nàng.

Sư Thanh Y bị cảm giác say cùng buồn ngủ ép tới trong lòng phát nhiệt, cũng bớt phần ngượng ngùng, thêm phần ủy khuất, trực tiếp hỏi nàng: “Em cởi quần áo không xinh đẹp sao?”

Lạc Thần: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.