Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 121 – Toán Bàn
“Cậu nói rất đúng.” Nhìn thấy Sư Thanh Y thành công lấy được chiếc hộp, Lạc Thần thần sắc chính kinh nhìn về phía Nhất Thủy nói: “Tôi không nên nghĩ như vậy.”
Nhất Thủy khoát tay, tuổi còn nhỏ, nhưng ngữ khí lúc này lại trở nên thấm thía: “Điều này chứng tỏ sự yêu thích của chị đối với nữ thần còn chưa đủ thuần túy. Bất quá chuyện này cũng không thể trách chị, chị là nghe tôi kể về nữ thần mới thích nữ thần, dù sao chỉ mới một thời gian ngắn, còn tôi thì từ nhỏ đã theo ông nội tôi, mưa dầm thấm đất, nhất định là không giống nhau.”
Lạc Thần đáp: “Tất nhiên là không so sánh được với cậu.”
Nhất Thủy lúc này mới hài lòng, bô bô ba la càng nói càng nhiều.
Thừa dịp Lạc Thần cùng Nhất Thủy trò chuyện để kéo dài thời gian, Sư Thanh Y cũng thảnh thơi, trốn ở dưới giường bắt đầu nghiên cứu kết cấu của chiếc hộp.
Chiếc hộp này kích thước rất nhỏ, có phần dày, chỉnh thể là một hình vuông, màu sắc giống như đàn mộc.
Nắp cùng thân hộp tương tiếp bốn phía, đều thiết trí khóa cơ quan cực kỳ tinh vi.
Loại khóa cơ quan này không hề cần chìa khóa, chỉ có thể thông qua phương pháp chính xác mới có thể mở ra, quá trình đương nhiên là phức tạp. Hơn nữa mỗi chiếc khóa phương thức hóa giải lại không giống nhau, người bình thường cho dù có thể mở được một trong số đó cũng đã rất khó khăn, một lần phải mở bốn ổ khóa, khó càng thêm khó.
Sư Thanh Y lại rất quen thuộc những loại khóa cơ quan này.
Việc này cũng giống như làm bài thi, có người liều sống liều chết vẫn thất bại, nhưng cũng có người chính là có thể dễ dàng đạt điểm tuyệt đối.
Sư Thanh Y nín thở ngưng thần, cẩn thận giải khóa cơ quan, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, mới có thể không làm cho Nhất Thủy chú ý. Cũng may hiện tại Nhất Thủy chỉ lo kể chuyện về nữ thần, đã sớm ném tất cả chuyện khác lên chín tầng mây, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Sư Thanh Y vốn dĩ bởi vì uống rượu mà cả người phát nhiệt, hiện tại càng bởi vì chuyên chú hóa giải cơ quan phức tạp mà toát mồ hôi, mồ hôi đọng trên chóp mũi, ngay cả trước mắt cũng tràn đầy hơi nước.
Hóa giải xong khóa cơ quan thứ ba, mắt thấy mồ hôi trên chóp mũi sẽ rơi xuống, Sư Thanh Y lập tức lau nó đi.
Kế tiếp là ổ khóa thứ tư.
Mắt thấy sắp đại công cáo thành, nàng sắp sửa lấy được đồ vật trong hộp, sau đó đem hộp trả về nguyên trạng, trả lại cho Nhất Thủy, như vậy hắn sẽ không nghi ngờ gì.
Nhất Thủy ngồi bên cạnh bàn, hai tay nâng má, điện thoại chiếu vào ánh mắt tràn ngập hướng tới của hắn: “Đôi khi tôi đột nhiên nghĩ, chị nói nữ thần có thể nào còn sống đến hiện tại hay không? Nàng nếu là nữ thần, tôi cảm thấy thọ mệnh nhất định rất dài, nguyện vọng tổ tiên lưu lại là muốn Hạ gia đời đời bảo vệ chiếc hộp, tổ tiên trước lúc lâm chung vẫn tin tưởng nữ thần sẽ trở về.”
Lạc Thần hòa nhã nói: “Có thể là vậy.”
Đôi mắt Nhất Thủy càng sáng: “Tôi cũng tin tưởng như thế. Cũng không biết có thể có một ngày như thế hay không, nữ thần nếu biết tổ tiên lưu lại manh mối cho nàng, tìm được tôi, tôi sẽ đem chiếc hộp giao lại cho nàng, cứ như vậy, tôi không chỉ hoàn thành sứ mệnh đời đời truyền lại, quan trọng nhất là còn có thể nhìn thấy nữ thần! Ngẫm lại đều cảm thấy kích động!”
“Có lẽ sẽ có một ngày như thế.” Lạc Thần ánh mắt nhu hòa, thấp giọng nói: “Vì chờ ngày đó, sau này cậu càng phải sống tốt, càng phải cẩn thận, đừng nói với người khác, để tránh gặp phải những người dụng tâm kín đáo.”
Nhất Thủy cùng Lạc Thần nói lâu như vậy, mặc dù chủ yếu đều là hắn nói, Lạc Thần phần lớn thời gian đều yên tĩnh lắng nghe, tình cờ phụ họa vài câu, nhưng Nhất Thủy chính là càng xem nàng càng thuận mắt, hiện tại nghe Lạc Thần căn dặn, biết nàng quả thật là muốn tốt cho hắn, cảm khái nói: “Chị yên tâm đi, chờ rời khỏi nơi này, tôi nhất định cố gắng học tập, sống cuộc sống tôi mong ước. Tôi đã bị tên họ Lâm lừa gạt một lần, sau này sẽ không bị sập bẫy nữa.”
“Như vậy rất tốt.”
Sư Thanh Y rốt cuộc mở được ổ khóa thứ tư, điều này có nghĩa là cơ quan đã triệt để phá giải, chỉ nghe một tiếng cùm cụp, khe hở giữa nắp hộp và thân hộp lớn hơn một chút.
Nàng cứng nhắc, vô thức đem chiếc hộp ôm vào trong ngực, nằm sấp tại chỗ không dám cử động.
Chỉ tiếc âm thanh phát ra không hề nhỏ, hơn nữa bị Nhất Thủy nghe thấy, trên mặt Nhất Thủy lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng hắn không biết âm thanh này phát ra từ đâu.
Lạc Thần phản ứng cực nhanh, lập tức đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy nàng như thế, Nhất Thủy vô thức nghĩ động tĩnh phát ra từ ngoài cửa sổ, cũng vội vã theo sau, hỏi nàng: “Sao… Xảy ra chuyện gì, chị nhìn thấy cái gì rồi sao?”
Sẽ không phải là lang quân đi lại ở bên ngoài chứ?
Nỗi sợ hãi thật vất vả mới quên được, lại dâng lên trong lòng Nhất Thủy.
“Không nhìn thấy, chỉ là nghe được chút động tĩnh.” Lạc Thần ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp đến là dời đi sự chú ý của Nhất Thủy: “Không biết là gió thổi cửa sổ, hay là bên cạnh có thứ gì.”
Nhất Thủy miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài, bên ngoài bóng đêm nặng nề, chỉ có vài ngọn đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Sư Thanh Y lập tức đặt chiếc hộp xuống đất, mở nắp hộp ra.
Mở ra xem, nàng không khỏi sững sốt.
Hao hết tâm sức rốt cuộc mở được chiếc hộp, kết quả lại còn có một tầng cơ quan. Cũng không biết bên trong rốt cuộc chứa thứ gì, dĩ nhiên được bảo vệ kín kẽ trong ba tầng ngoài ba tầng như thế.
Hơn nữa cơ quan này so với bốn cơ quan bên ngoài càng kỳ hoặc, khóa cơ quan chủ yếu dựa vào phương thức tháo gỡ, mà cơ quan trước mặt, lại có hình dạng toán bàn* bát quái, vừa vặn khảm vào thượng tầng, che khuất tầng bên dưới.
Nói cách khác, cần phải tính toán.
Toán bàn bát quái tương tự như la bàn, đều là công cụ phong thuỷ, đoán hung cát, xem âm dương, tương truyền từ xa xưa là do Văn Vương – Cơ Xương sáng chế, Cơ Xương tinh thông bói toán, càng am hiểu tính toán.
Toán bàn bát quái trong chiếc hộp này cũng không giống với toán bàn thông thường. Mặc dù cũng là hình bát giác, đồng dạng mỗi một phần chia ba cung, tổng cộng hai mươi bốn cung toán, nhưng toán bàn thông thường là trên hai dưới năm bảy cung toán, toán bàn trong tráp lại là trên hai dưới bảy, cửu cung.
Hai mươi bốn, vốn dĩ chính là một con số vô cùng huyền bí, trong bài Tây có một cách chơi gọi là hai mươi bốn nút, lấy bài tẩy theo cơ số bốn, thông qua đó tăng giảm thặng dư các loại tính toán, cuối cùng tổng có thể đủ hai mươi bốn nút.
Mà thời cổ đại bắc đẩu xoay vần, mỗi cung luân phiên một lần, là một quỹ đạo, cộng đủ hai mươi bốn tức là một chu kỳ, khởi nguyên của hai mươi bốn tiết có một phần chính là xuất phát từ đây. Từ toán bàn bát quái, cũng có thể nhìn ra thứ tự của hai mươi bốn tiết, nhưng phần lớn người xem bát quái sẽ chỉ nghĩ đến Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái, không hề nghĩ đến canh tiết.
Mà chín, là một con số cực kỳ trọng yếu ở thời cổ đại, quan tài của thiên tử là chín lớp, cửa cung chín cửa, đủ thấy địa vị của số chín trong lòng cổ nhân.
Hiện tại có hai mươi bốn cung toán châu, mỗi một cung chín châu, tổng số toán châu quả thực có thể làm người ta hoa mắt.
Muốn hóa giải cơ quan này, phải biết được số lần là trình tự kích châu của người bố trí cơ quan, mỗi lần kích một cung, phải kích bao nhiêu châu, trình tự trước sau của mỗi một châu là thế nào, chỉ cần sai một lần, cũng rất có khả năng dẫn đến thất bại.
Đối với cơ quan trọng yếu mà nói, cơ quan sư thường sẽ chuẩn bị sẵn cạm bẫy, giống như việc nhập mật mã điện thoại, nhập sai vài lần, cơ quan sẽ bị phong tỏa triệt để. Nghiêm trọng hơn đó chính là sẽ khởi động ám khí, độc khí, cổ trùng các loại nguy hiểm ẩn giấu trong cơ quan, người phá giải chỉ cần có chút vô ý, có lẽ sẽ mất mạng.
Sư Thanh Y không biết lần này có bao nhiêu cơ hội thử lỗi, nếu như chỉ có một lần cơ hội, vậy tất cả trước đó đã làm đều như muối bỏ biển.
Nàng có chút mờ mịt, rồi lại cảm thấy toán bàn bát quái này nhìn có chút quen mắt.
Nàng lắc lắc, cố gắng hồi tưởng, mơ hồ nghe thấy có một nam nhân trẻ tuổi nói với nàng lời gì đó, chỉ là trong đầu một mảnh trắng xóa, giống như thời gian cữu viễn này hồi tưởng lại, khuôn mặt của nam nhân kia cũng rất mơ hồ.
Chỉ có thể nghe ra giọng nói của hắn thanh lãnh, lộ ra một loại phấn chấn cùng sức sống mạnh mẽ.
Nam nhân này sang sảng cười nói: “Điện hạ xưa nay thông hiểu cơ quan, hôm nay ta đặc biệt muốn thỉnh giáo ngươi, đến xem toán bàn này của ta, trình tự nên bài bố thế nào mới tốt?”
Mơ hồ là những lời đối thoại, nhưng nàng chỉ có thể cơ bản nghe được câu này của nam nhân.
“Điện hạ thường ra ngoài, công sự vẫn đang tiến hành, có một số chỗ không kịp cùng điện hạ bàn bạc, rồi lại không thể nói với người ngoài. Chỉ sợ có lúc điện hạ trở về, ta cũng không ở đây, không bằng chúng ta liền định ra ám hiệu, lúc điện hạ ra ngoài, ta liền đem những việc quan trọng ghi chép, phong tỏa vào trong chiếc hộp thiết trí cơ quan, chờ điện hạ trở về,tự mình mở ra xem, thấy thế nào? Điện hạ nếu có gì căn dặn, cũng có thể để lại trong đó. Như vậy, sẽ không chậm trễ tiến độ công trình.”
“Vậy thì định ra một ám hiệu chỉ có ngươi biết ta biết đi, dùng trình tự toán bàn bát quái này để ghi nhớ. Toán châu phức tạp hàng vạn hàng nghìn biến hóa, chúng ta định ra một cái, chỉ cần ngươi và ta không tiết lộ, người khác tất nhiên là mãi mãi cũng không thể nào biết được.”
“Điện hạ nên nhớ cho kỹ, chỉ có một lần cơ hội.”
Mồ hôi lạnh của Sư Thanh Y càng ngày càng nhiều, nàng nhắm mắt, tập trung tinh thần, để cẩn thận ghi nhớ âm thanh phiêu hốt của nam nhân kia.
“Điện hạ, trước dùng cung kinh trập, vào thượng nhất ra hạ ngũ, tiếp tục vào hạ tứ ra thượng nhất, vào hạ thất. Sau đó dùng cung thu phân, vào thượng nhất, ra tam, sau đó ra thất, vào tiếp thượng nhị, ra hạ tứ. Lại dùng cung cốc vũ, vào thượng nhị, vào hạ tứ, ra thất, ra tiếp thượng nhất, ra tiếp hạ nhị. Lại dùng cung thanh minh….”
Toán châu tổng cộng hai mươi bốn chi, mỗi một chi đều có tiến thối, trình tự cũng phải thống nhất, tiến thối dù cho sai chỉ một chi, chiếc hộp cũng triệt để bị hủy.
Đầu óc Sư Thanh Y ông ông tác hưởng, trình tự của toán châu dường như không ngừng xoay chuyển, theo mỗi một câu nói của nam nhân này, toán châu trong đầu cũng theo đó dịch chuyển.
Đây là một quá trình vô cùng dài dòng.
Chờ lúc hai mươi bốn chi hoàn toàn dịch chuyển, Sư Thanh Y đột nhiên mở mắt, hô hấp gấp gáp.
Trình tự phức tạp như thế, nàng lại có thể nhớ kỹ, dường như đã khắc vào chỗ sâu nhất trong ký ức của nàng, hiện tại chẳng qua là hạ bút thành văn.
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm toán châu trước mặt, vẫn không nhúc nhích.
Việc cấp bách trước mắt đã không phải là trình tự của toán bàn nữa, mà là cho dù nàng muốn mở cũng không biết ra tay từ đâu.
Tráp vốn dĩ đã nhỏ lại khảm một toán bàn bát quái như thế, toán châu đã nhỏ lại càng nhỏ, hơn nữa trong lúc dịch chuyển cần dịch chuyển toán châu rất nhiều lần, còn phải có khoảng cách để dịch chuyển các toán châu, cho nên mỗi một toán châu không chỉ cực kỳ nhỏ, mà còn vô cùng mỏng.
Đây đã không phải hạt châu bình thường, mà là châu phiến, người thường thậm chí đều khó có thể thấy rõ.
Hiện tại cho dù nàng có thể sử dụng Huyễn Đồng nhìn rõ mỗi một toán châu, cũng không thể dịch chuyển được chúng.
Sư Thanh Y chưa bao giờ để móng tay, đối với nàng mà nói, tay chính là tính mệnh của nàng, mỗi ngày đều tỉ mỉ bảo vệ bàn tay, ngón tay ôn nhuận sạch sẽ, đại biểu sự săn sóc cùng ôn nhu của nàng. Nhưng toán châu quả thật rất mỏng, khoảng cách lại quá gần, hiện tại loại tình huống này trừ phi có một ít móng tay, nếu không thật sự không cách nào vào tay, nhưng nàng lại không có móng tay.
Sư Thanh Y chậm rãi vuốt ve ngón trỏ, bắt đầu phát sầu.
Trừ phi có một cây kim hoặc là lưỡi dao.
Sư Thanh Y lấy điện thoại ra, một tay thao tác trên màn hình, gửi tin nhắn cho Lạc Thần: “Bên trong hộp có một cơ quan, hiện tại em cần vật nhỏ giống như kim hoặc lưỡi dao đến phá giải. Hơn nữa sau khi lấy thứ bên trong ra, trọng lượng sẽ bên trong, em còn cần phối trọng thay thế, chị lên phòng tạp vật ở tầng một tìm xem, trước đó em xem qua, hẳn là có, chị mang đến đây.”
Màn phản điện thoại của Lạc Thần sáng lên, nàng cầm lấy nhìn thoáng qua, nói với Nhất Thủy: “Nếu cậu một mình ở đây, có sợ không?”
Nhất Thủy suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, lập tức có chút hoảng hốt: “Thế nào, chị phải đi rồi sao? Vậy… Tôi làm sao bây giờ?”
Lạc Thần cả đêm vẫn đang lừa, hiện tại lừa càng tự nhiên: “Tôi đi lấy một số thứ có thể khắc chế Vô Thường Lang Quân, chi bằng rời khỏi đây, đến lầu một. Cậu nếu như vẫn thấy sợ, có thể đi cùng tôi.”
“Còn có thể khắc chế lang quân?” Nhất Thủy thất kinh: “Thật không?”
“Cậu không tin sao?” Lạc Thần đạm nhạt nói.
Nhất Thủy đối với nàng là một trăm phần trăm yên tâm, một trăm phần trăm tin tưởng, nhưng hắn hiện tại rất sợ một mình ở trong phòng, nói: “Cần nhiều thời gian không?”
“Chốc lát là đủ rồi.”
Nhất Thủy gật đầu: “Vậy tôi xuống lầu với chị.”
Lạc Thần dẫn Nhất Thủy đi, đóng cửa lại, Sư Thanh Y lúc này mới có thể thả lỏng, tiếp tục nằm dưới giường, ngoan ngoãn chờ Lạc Thần trở về.
Dọc đường, Nhất Thủy vẫn rất khẩn trương, trong tay nắm chặt bình cao hương không dám buông tay, vừa đi vừa hỏi: “Chị… Chị nói nếu như lang quân đột nhiên xuất hiện ở lầu một, làm sao bây giờ?”
Lạc Thần nói: “Không phải cậu nói hương cao của cậu có thể trừ tà sao?”
Nhất Thủy nghĩ cũng đúng, hắn cúi đầu nhìn bình nhỏ trong tay, dường như hạ quyết tâm rất lớn, mới nói: “Nể tình chị cũng thích nữ thần, nghe cố sự của nữ thần chuyên chú như vậy, tôi chia cho chị một chút hương cao, thế nào?”
Lạc Thần nhìn về phía hắn: “Có thể sao?”
Kỳ thực nàng cảm thấy hương cao này rất kỳ hoặc, quả thật là muốn lấy một ít làm mẫu, nhưng Nhất Thủy bảo bối nó như thế, phỏng chừng không muốn cho nàng. Không nghĩ tới Nhất Thủy lại chủ động đề xuất tặng cho nàng.
Nhất Thủy cong ngón tay, làm vài động tác nhỏ, vô cùng đau lòng: “Chỉ có thể cho một chút.”
Lạc Thần nói: “Cảm ơn.”
Nhất Thủy nói: “Vậy chị có bình lọ nào cao cấp một chút không? Chị xem chiếc bình này của tôi, là cổ ngọc, đặc biệt cao cấp, đồ tốt như thế, nhất định không thể tùy tiện chứa trong những vật tầm thường đi? Phải phối với vật chứa tốt một chút, mới có thể xứng với thân phận của nó.”
“Tôi có vài lọ nhỏ chế tác từ cổ ngọc.”
Nhất Thủy hiếu kỳ: “Chị từ đâu có nhiều lọ nhỏ như vậy, còn là cổ ngọc, dùng để chứa thứ lợi hại gì sao?”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Chứa kẹo sữa.”
Nhất Thủy: “…”