[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Chương 22 - Kẻ Khốn Khiếp Nào Lại Giở Thủ Đoạn Nham Hiểm!


Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 22 – Kẻ Khốn Khiếp Nào Lại Giở Thủ Đoạn Nham Hiểm!

Người ba hời tức giận rồi, không cần biết thường ngày Tào Phân không thích ông ta đến thế nào, nghĩ ra bao nhiêu biện pháp hút cạn máu ông ta, đến lúc này nàng cũng phải đi xoa dịu ông ta. Dù sao thì Tào Phân vẫn còn chút sáng suốt, nếu Sử Quân thực sự bỏ mặc nàng, đừng nói là không ở lại khách sạn này được nữa, bị đói chết cũng chẳng quá ngạc nhiên.

Giữa trưa hôm nay Sử Quân sẽ đến khách sạn M dự họp, Tào Phân biết vợ ông ta phải đi làm, con trai thì đi học, đúng là thời cơ tốt để khoe mẽ, từ sáng sớm đã canh ở dưới nhà Sử Quân đợi ông ta bước ra.

Sử Quân mang theo cặp táp đi ra xe, lúc trông thấy Tào Phân kỳ thực trong lòng cảm thấy có chút phiền, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi ngồi vào trong xe.

Tào Phân liền đuổi theo giành lấy vị trí tài xế: “Để con lái xe, ngài ngủ một chút đi, trời còn sớm.”

Gần đây Sử Quân bận rộn công việc quả thực là ăn ngủ không ngon, thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Tào Phân ngọn lửa tức giận trong lòng cũng dịu đi không ít, ngồi dựa người ra sau ghế chợp mắt một chút.

Ngọc Chi đang treo lơ lửng trên nhánh cây ven đường, nhìn xe của Sử Quân chạy đi, thân thể từ từ biến mất……

Sử Quân dọc trên đường đi ngủ không được, nhưng nhờ thế mà ánh mắt bớt đi chút ít tơ máu cũng tốt. Không cần lái xe cũng giảm bớt được tức giận, đầu óc thả lỏng lại nhớ tới chút chuyện cũ cùng mẹ của Tào Phân, càng cảm thấy đó chính là một cái gai trong cuộc đời mình, một đoạn lịch sử đen tối không muốn nhớ lại. Ngày xưa ông chẳng qua là nhất thời kích động tinh trùng xông lên não, đàn ông ai mà không có nhu cầu sinh lý? Kết quả sau một lần gần gũi với Tào Thúy Lan, nàng ta vậy mà lại mang thai…… Sử Quân đương nhiên không thể nào cưới một cô gái quê mùa làm vợ, nhưng từ nhỏ ba ông đã dạy ông, làm đàn ông phải biết chịu trách nhiệm, bất kể đã phạm phải lỗi lầm gì cũng đều do chính mình tạo nghiệt, phải có can đảm đối mặt. Cho nên sau này khi Tào Phân tìm đến ông, ông cũng không nhiều lời, vẫn chấp nhận bù đắp cho Tào Phân và mẹ nàng. Nhưng hai mẹ con này có lòng tham không đáy, bây giờ còn ngang nhiên nháo đến tận nhà ông, nếu đối phương bất nhân cũng đừng trách ông bất nghĩa.

Phải, tôi là một người ba đốn mạt, vậy cô chẳng phải cũng là đứa con gái đốn mạt sao?

Sử Quân không ngủ, suốt trên đường đi đều là giáo huấn Tào Phân, cảnh cáo nàng nếu còn muốn tiếp tục ở lại khách sạn thì đừng có gây chuyện nữa. Chuyện lần trước ở nhà hàng Tây Âu đánh người báo hại ông ta vừa đền tiền vừa trả nợ ân tình, còn tổn hại mặt mũi: “Còn gây rắc rối nữa thì mày tự động cút đi cho tao, tao cũng không rảnh rỗi như vậy đi hốt phân dùm mày.”

Tào Phân trong lòng thầm mắng Sử Quân vô lương tâm, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói như vậy, không nhịn được mà nói: “Biết rồi, ông cũng đã càm ràm bao nhiêu lần rồi.”

Xe giảm tốc độ khi còn cách khách sạn M 5km, điện thoại di động của Tào Phân vang lên, người gọi đến là Rudy.

“Alô.” Tào Phân hỏi, “Hôm nay ả còn không ra khỏi khách sạn sao? Hửm? Ra rồi? Như vậy…… Lúc nào?”.

Sử Quân liền mắng nàng: “Đang lái xe còn nghe điện thoại cái gì! Sợ tao chết quá trễ sao hả?!”.

Tào Phân suýt chút nữa thì bóp nát tay lái. Rudy nói vừa rồi Vương Phương không biết đã tiếp điện thoại của ai, hẹn giữa trưa đi ăn cơm ở căn tin đối diện khách sạn, chắc chắn lát nữa hết giờ làm sẽ đi. Tào Phân cúp điện thoại, nhìn nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa.

Từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Sử Quân một cái, được, ông không cho tôi ở trong khách sạn gây chuyện, tôi ở bên ngoài gây chuyện ông còn có thể nói được cái quỷ gì đây?

Chân đạp thắng “két” một tiếng, Sử Quân ngồi phía sau thiếu điều muốn bay người tới đập vào tấm kính chắn gió.

“Mẹ……” Sử Quân phải nỗ lực hết sức mới đè nén lại một tiếng chửi thề. Trong đầu đứa con gái này toàn là bã phân hay sao vậy? Sử Quân phẫn nộ, giống hệt mẹ nàng! Không có đầu óc! Còn không có được bộ dạng xinh đẹp của mẹ nàng hồi trẻ nữa chứ!

Thực tế là Tào Phân lái xe còn 1km nữa đến nơi lại bị chặn đứng, cả một hàng xe dài phía trước dường như không hề nhúc nhích. Tào Phân trong lòng lo lắng, sợ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đón đầu Vương Phương, mà Sử Quân lúc này lại ngửa mặt nằm ngủ ở ghế sau.

Vất vả lắm mới đến được vùng phụ cận khách sạn M, còn chút nữa là có thể đưa Sử Quân đến tận cửa rồi, chỉ còn cách mấy bước vậy mà lại kẹt ở chỗ này.

Tào Phân nhìn đuôi xe Audi phía trước cũng đâm chán, trở nên đứng ngồi không yên, vươn đầu ra phía trước nhìn xung quanh, nhìn thấy một chiếc xe Toyota đang đậu ngay trước cửa chính khách sạn, mấy tên bảo vệ và gác cửa đều hành xử giống như một lũ ngốc, sao không bắt nó chạy đi?

Trong khi Tào Phân đang bừng bừng bốc hỏa trong lòng thì đúng lúc nhìn thấy Vương Phương đang đứng bên trong đại sảnh gọi điện thoại, bước chân chần chừ càng lúc càng gần cửa chính khách sạn. Nàng mang theo túi xách trên tay, nhất định là muốn đi ra ngoài.

Đến đây!

Tào Phân thật muốn quăng xe mà đi, nhưng ba nàng còn đang ngủ ngáy thành tiếng, lỡ như tỉnh dậy phát hiện mình bị bỏ mặc ở đây còn không đem nàng xé xác thành trăm mảnh?

Thực sốt ruột…… Chiếc Toyota phía trước sao còn không chịu chạy đi chứ!

Ngọc Chi bay ở sau lưng Du Hân Niệm nhìn dáng vẻ kệch cỡm của nàng giả vờ gọi điện thoại mà không thèm nhúc nhích, trong đầu cũng mờ mịt: “Sáng sớm bảo tôi đi theo dõi bọn họ, canh bọn họ ra khỏi cửa thì báo cho cô biết. Họ Tào kia cùng với ba cô ta đến rồi…… Cô rốt cuộc muốn như thế nào a? Cô lúc này đi ra ngoài còn không bị cô ta chém chết?”.

Du Hân Niệm tươi cười không giảm, vẫn tiếp tục cầm điện thoại: “Gấp cái gì, trêu chọc cô ta thêm chút nữa đã.”


Xem ra Tào Phân đã tức giận sắp đạt mức cảnh giới rồi, Du Hân Niệm cất điện thoại di động vào trong túi xách, chậm rãi đi ra cửa khách sạn, thậm chí đi qua ngay sát xe của Tào Phân.

Tào Phân lúc này hoàn toàn ngồi không yên, định mở cửa xe chạy đi, cuối cùng vẫn là nhờ lý trí và nỗi lưu luyến đối với phiếu cơm dài hạn mới giữ nàng lại được.

Đợi lát nữa đi, bình tĩnh, ả mập chết tiệt đó đi cũng không nhanh, chỉ cần đưa Sử Quân đến cửa để ông ta tự đi vào, quay xe lại truy đuổi Vương Phương cũng còn kịp! Sử Quân vừa mới cảnh cáo nàng đừng gây chuyện, chớ để bị nắm thóp.

Vấn đề hiện tại là tiện nhân trong chiếc xe Toyota trước mặt kia rốt cuộc đến khi nào thì mới té qua một bên vậy chứ!

Nhìn biển số của chiếc xe Audi đằng trước tựa hồ có chút quen mắt, Tào Phân nhìn thật kỹ, nghĩ ngợi, đây chính là xe của phó thị trưởng thành phố G! Sử Quân chính là nhờ ông ta chiếu cố mới được đưa đến làm giám đốc nhà hàng Nhật ở khách sạn M. Thật đúng lúc! Tào Phân lập tức tắt máy xuống xe, chạy vọt tới bên cạnh chiếc xe Toyota, nhìn thấy trong xe là một lão bà tóc bạc phơ đang gọi điện thoại, Tào Phân càng lấy thêm can đảm, ầm ầm ầm dùng sức đập vào cửa kính xe, mắng:

“Bà làm gì ở đây vậy hả?! Đậu ở đây làm bao nhiêu xe phía sau đều không đi được, bà cho bà là ai a! Có biết là xe của thị trưởng thành phố đang ở phía sau bà không hả? Chạy nhanh đi cho tôi!”

Tào Phân lần này làm cho mấy người của bộ phận an ninh bị hù dọa đến sững sờ, vội chạy tới can ngăn nàng: “Xin ngài đừng như vậy, bình tĩnh một chút.”

“Bình tĩnh cái rắm!” Tào Phân chỉ vào lão bà trong xe nói, “Người đó hả? Mẹ ruột của anh sao? Ở trước cửa không thể dừng xe quá lâu, chuyện này còn cần tôi dạy cho anh sao?”.

Lão bà ngồi trong xe vẫn đang nói chuyện điện thoại, chậm rãi liếc mắt nhìn Tào Phân một cái.

“Mau tránh đường cho thị trưởng!” Tào Phân chỉ vào lão bà trong xe, “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai!”.

Lão bà bước xuống xe, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe Audi, vừa tiếp tục nói điện thoại vừa đi về phía trước.

Đột nhiên “Rầm” một tiếng, cánh cửa xe Audi kia gần như bị đá bay, phó thị trưởng vẻ mặt hoảng hốt từ trong xe vọt ra đi theo sau lão bà đó đồng thời không ngừng cúi đầu khom lưng.

Tào Phân sửng sốt, tình huống này là sao a?

Lão bà kia cũng không hề quan tâm đến phó thị trưởng.

Sử Quân không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, bay tới trực tiếp giáng cho Tào Phân một cú tát vào mồm, sau đó vội vã đuổi theo sau mông phó thị trưởng cũng vừa cúi đầu vừa xin lỗi, thiếu điều muốn quỳ xuống.

Tào Phân bị Sử Quân đánh ngã xuống đất, khóe miệng cũng rỉ máu, ngẩng đầu vừa đúng lúc gặp Vương Phương đứng bên cạnh xe taxi ở cách đó không xa gửi cho nàng một nụ hôn gió, leo lên xe đi mất.

“Vương Phương! Mẹ nó – con tiện nhân!”

Du Hân Niệm ngồi trên xe, vui vẻ cọ cọ móng tay mình. Ngọc Chi bay tới bên người nàng, hỏi: “Lão thái thái kia là ai vậy? Tại sao ba của họ Tào kia và phó thị trưởng đều sợ thành như vậy? Không thể nào là thị trưởng được?”.

Du Hân Niệm đưa điện thoại lên tai nói: “Nếu đúng là thị trưởng thì bọn họ còn chưa đến mức sợ thành như vậy.”

“Đó là ai? Tỉnh trưởng?”

Du Hân Niệm vẫn lắc đầu: “Ở chỗ các cô từ Minh Vương tiếp theo trở xuống gồm có những chức vị nào?”.

“Sơ lược thì có đại tổng lý và một số nội các phụ trợ…… Chẳng lẽ……”

“Vị lão thái thái kia chính là phó tổng lý tiền nhiệm.”

“!” Ngọc Chi cũng kinh hãi rồi, “Thảo nào phó thị trưởng kia lại sợ thành như vậy…… Phương Phương, cô sao lại lợi hại như vậy, ngay cả phó tổng lý cũng đưa tới được?”.

Có đôi khi thực cảm thấy Ngọc Chi rất ngốc nghếch, đáng tiếc là ngực cũng không lớn.

“Tôi làm thế nào khiến cho phó tổng lý di chuyển được chứ, chẳng qua là trong lúc vô tình phát hiện có một chiếc xe giữa trưa mỗi ngày đều đậu ở cửa chính khách sạn trong chốc lát. Thời gian đậu ở đó có lúc dài có lúc ngắn, tuy rằng không có nhân viên nào đi theo, nhưng quản lý bộ phận an ninh đều đứng canh ở bên cạnh, cô nói có lạ hay không?”.


“Vậy cô làm thế nào biết được người trong xe là ai? Một chiếc xe Toyota, ai lại nghĩ đến phó tổng lý đang ngồi bên trong?”

“Người như bọn họ sẽ không dùng đến xe quá đắt tiền, xe cá nhân lại càng cấm kỵ. Hơn nữa người xưa nghèo khó thường nói nhà giàu nhất định sẽ đeo vàng đeo bạc, thế hệ sau thì lại nói: Kịch tan, đèn hạ xuống đài.”

Ngọc Chi: “??”

“Quên đi.” Du Hân Niệm cũng không tính cùng vị này của Minh phủ cảm khái “nhân” sinh, “Tôi là nhận ra biển số xe của bà ấy, biển số xe đều có quy tắc, bắt đầu bằng G10 đều là người trong chính phủ, hơn nữa còn có chức vị cao. Cho dù vừa hết nhiệm kỳ không nắm thực quyền trong tay, nhưng cũng là có thế lực trong chính phủ. Phó thị trưởng nếu như có chút thông minh cơ trí lôi Sử Quân ra làm người chịu tội thay thì nói không chừng có thể tránh được một đòn, Sử Quân sẽ bị nghẹn chết, Tào Phân thì khỏi phải nói, loại ruồi muỗi rơm rạ này sẽ bị diệt trừ đầu tiên. Lần này xem như đem Tào Phân ra bắn chết trên bia đá lịch sử, cũng xem như là tan nát một thân cợt nhả.”

Ngọc Chi không ngừng gật gù: “Tiểu mập mạp cô chính là vô cùng lợi hại.”

Du Hân Niệm: “Hôm nay không ăn cơm tối.”

Ngọc Chi: “Tôi sai rồi!”.

Du Hân Niệm hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn lại tòa cao ốc vừa mới chạy qua, cũng có chút phiền muộn.

Nếu như là trước kia, loại người như Tào Phân đừng nói là trêu chọc đến nàng, cho dù muốn tiếp cận nàng còn không được. Giết chết loại tiểu nhân vật này căn bản không cần nàng đích thân ra tay. Mà lần này không thể không nói là nàng gặp may mắn, bằng không Tào Phân còn phải quấn lấy nàng thêm một khoảng thời gian nữa.

Du Hân Niệm ngồi xe taxi đánh nửa vòng xung quanh khách sạn rồi yêu cầu dừng lại, xuống xe chậm rãi đi trở về.

“Trời lạnh như thế cô còn có nhã hứng ở đây hóng gió lạnh sao?” Ngọc Chi khó hiểu.

Du Hân Niệm ôm lấy chính mình đang run rẩy không ngừng: “Tiết kiệm tiền cô hiểu không? Ban đầu tôi nghĩ nếu như Tào Phân không liều lĩnh xông ra, tôi gọi xe cũng có thể nhanh chóng chạy trốn được. Kết quả lại không phải vậy.” Một trận gió lạnh cuồn cuộn xông tới, nàng nhịn không được kêu rên, “Lạnh! Lạnh! Lạnh! Lạnh quá a!”.

Ngọc Chi ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, chỉ vào túi áo của Du Hân Niệm: “Áo của cô bị làm sao vậy?”.

Du Hân Niệm cúi đầu nhìn, ơ hay, bị dính nước hồi nào vậy? Trên quần còn dính một mảng màu xanh…… Không đúng a, nàng làm gì có phẩm màu, hay là cọ xát vào đâu đó dính phải?

Nàng mở miệng túi áo ra nhìn xem, bỗng nhiên hiểu ra, cùng Ngọc Chi đồng thời kêu lên thảng thốt: “Nước Tam Xuyên!”.

Người qua đường đều liếc nhìn sang.

Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi nhanh chóng chạy vào trong một con hẻm nhỏ, lục lọi trong túi áo, lôi ra một mảng túi áo bị ướt sũng: “Nước Tam Xuyên nổ tung?”.

Ngọc Chi càng kích động: “Nhất định là đã đến gần mục tiêu, hôm nay cô cách Tam Xuyên Linh Trượng chưa tới mười mét, cho nên nó sôi trào! Trời ạ! Vậy mà lại tìm được rồi!”.

“Chủ nhân của Tam Xuyên Linh Trượng có ba khả năng, cựu phó thủ tướng, phó thị trưởng và ba của Tào Phân. Quả thực, với thân phận của bọn họ đều có điều kiện để sở hữu được Tam Xuyên Linh Trượng. Ngọc Chi!” Du Hân Niệm xoay chuyển ánh mắt, tràn đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm Ngọc Chi.

Ngọc Chi có dự cảm không tốt: “Cô…… lại sao nữa?”.

“Đến phiên cô trổ tài rồi.”

“Tôi sáng nay đã trổ tài rồi mà!”

“Tam Xuyên Linh Trượng gần ngay trước mắt, cô cũng không nỗ lực một phen?”

“Tôi nói lại lần nữa, là cô muốn khôi phục trí nhớ, không phải tôi!”


“Tôi đây cũng nói lại lần nữa, chúng ta đứng chung một chiến tuyến, tôi một ngày không trở về Minh phủ, cô một ngày không thể sống yên ổn. Tuy rằng cô thông minh thế nào nhưng đạo lý cơ bản còn không hiểu sao? Cùng tôi hợp tác, đôi bên đều có lợi.”

Ngọc Chi: “…… Tôi nghĩ đến lúc tái đánh giá luân hồi, tôi sẽ kiến nghị cho cô xuống địa ngục!”.

Tào Phân mãi cho đến lúc bị tước đoạt phiếu ăn, đuổi khỏi khách sạn M cũng không hiểu được chính mình rốt cuộc tại sao lại chịu tội. Sử Quân đã đánh mất chức vụ giám đốc nhà hàng Nhật, lúc trước làm quản lý ở chỗ nào thì hiện tại trở về chỗ đó. Đàn ông năm mươi tuổi sự nghiệp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ông ta cố gắng hết sức mới nhịn xuống không tàn nhẫn đập Tào Phân một trận cho hả dạ, chỉ cảnh cáo nàng từ nay về sau biến đi khuất mắt ông ta, nếu vẫn còn lởn vởn ăn bám thì đừng trách ông ta không nể tình cha con.

Phó thị trưởng kia ngược lại bình an vô sự, tiếp tục tham dự các loại hội nghị, đàm luận về vấn đề khống chế dân số ở thành phố G.

Tào Phân không có cách nào ở lại khách sạn M được nữa, trên người còn có chút tiền cuối cùng còn sót lại, thuê một phòng ở ghép tạm thời ở lại đó, lại không muốn trở về quê sống cùng với mẹ già đáng ghét. Mắt thấy số dư trong tài khoản càng lúc ngày ít, nàng biết chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là đi kiếm tiền.

Nàng vẫn luôn có một sở thích, thích đến chợ đồ cổ đi dạo loanh quanh.

Bản thân nàng đối với đồ cổ căn bản không có hứng thú cũng không có mắt nhìn, chợt nghe nói kẻ có tiền đều thích chơi mấy thứ này, nàng liền xắn tay áo nhảy vào vòng người thượng đẳng này. Hiện tại túi tiền trống trơn, nàng càng muốn đến chợ đồ cổ để tranh thủ thu nhặt được ít món hời nào đó.

Vừa ngồi xổm xuống trước một đống ấm trà cũ nát, nghe thấy hai người ở cách vách đang nhỏ giọng nói thầm cái gì đó.

Một gã mập chân ngắn tóc húi cua nói: “Món đồ này nếu có được thì tao thực cũng không nỡ đem ra bán, để lại cho con tao làm đồ gia truyền.”

Một gã khác nước da đen thui như than, chìa hàm răng hô ra cười nhạo: “Mày thôi đi, mày sao? Có vận mệnh đó sao?”.

“Mày cũng thật độc địa, nếu tao ép giá một trận mà không lấy đến trong tay được, không phải là uổng phí mắt nhìn của tao sao?”

Tào Phân liếc mắt nhìn, thấy bọn họ mặc áo khoác kiểu quân đội trong tay đang cầm một tờ giấy, trên giấy có vẽ một cây gậy thon dài tinh xảo. Toàn bộ cây gậy đó đều có màu xanh lục, đầu gậy trống rỗng, bên trong khảm một viên ngọc màu hổ phách, tựa như ánh mắt của lang sói.

“Mày làm sao biết sẽ không rơi đến trong tay mày? Không chừng một ngày nào đó sẽ có người đem ra bán.”

“Có bán thì cũng phải là bán đấu giá, làm gì tới lượt chúng ta đây a?”

“Ai nói chứ, có nhiều người không biết phân biệt hàng, hơn nữa có vài món đồ bị dính nước đen, không có cách nào đem đi bán đấu giá được, chỉ có thể đến chỗ này của chúng ta.”

“Nếu đến chỗ chúng ta, tôi nhất định thu mua!”

“Thật sao? Ra giá bao nhiêu?”

Hai gã kia cùng quay đầu lại, một người phụ nữ đầu tóc rối bời giống như vừa mới cắm đầu vào trong máy giặt đang đứng sau lưng bọn họ.

“Cô là ai vậy?” Hai gã đàn ông cùng hỏi.

Tào Phân nói: “Anh không cần biết tôi là ai, tôi hỏi thứ này các anh có thể ra giá bao nhiêu?”.

Hai gã đàn ông liếc nhìn nhau, vẻ mặt khó tin.

………Bảo vệ gác cổng ngẩng đầu nhìn, Tào Phân dẫn theo hai người đàn ông đi vào trong, rất tự nhiên chào hỏi hắn. Hắn nhận ra người phụ nữ này, tình nhân của Sử tiên sinh đây mà, liền đứng lên mỉm cười đáp lại. Tào Phân cũng không hề nhìn hắn, bước nhanh vào trong.

Căn nhà 15 tầng của Sử gia.

“Cô gái, hai người bọn tôi thực ra đều là người làm ăn đàng hoàng, chưa từng cạy khóa nhà ai hết. Chuyện này nếu để bị bắt được thì cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm a.”

Tào Phân bực mình: “Chạy nhanh lên! Còn muốn lấy cây gậy kia không hả?!”.

Cánh cửa bị cạy mở, một nhóm ba người nhanh chóng tiến vào nhà đi thẳng đến phòng sách, cầm lấy cây gậy dài muốn đi, Tào Phân suy nghĩ một chút đột nhiên quay trở lại, mở ngăn tủ trong phòng ngủ lấy đi hơn năm nghìn tiền mặt bên trong.

Ba người lái xe rời đi, vội vã chạy một mạch tới bờ ruộng vùng ngoại ô mới dừng xe.

“Được rồi, trả tiền rồi đi đi.” Tào Phân chìa ra mấy ngón tay đang run rẩy.

Gã đàn ông ngồi ở ghế lái phụ lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa vào tay nàng.

Không cần phải đếm, chút tiền này chắc cũng mới hai ba nghìn.


Tào Phân: “Các anh có ý gì? Ba vạn đâu hả?”.

Hai gã kia đồng thời quay đầu trừng nàng, một cú trừng mắt này thôi đã dập tắt khí thế của Tào Phân.

“Bọn tôi đã tới giúp cô cạy khóa, lại cho cô vơ vét được một mớ tiền mặt, chở cô chạy tới chạy lui thế này cũng không phải trả tiền sao a?”

“Cầm tiền rồi cút nhanh đi, đừng ép tôi động thủ đánh phụ nữ.”

Tào Phân nổi trận lôi đình hận không thể cắn chết hai gã lưu manh này, nhưng nàng biết chính mình ở chỗ này mà đánh nhau cũng không có kết quả tốt.

“Được, tao sẽ nhớ kỹ tụi mày!” Tào Phân dùng sức đạp lên cánh cửa xe, gã tóc húi cua cười, lộ ra hàm răng vàng khè hôi hám:

“Gia gia tôi chờ cô đến làm ấm giường.”

“Đi chết đi –!” Tào Phân hung hăng hướng về phía đuôi xe cởi ra một chiếc giày, không nghĩ là vấp chân một phát, tiền rơi vãi khắp nơi.

Hai nông phụ đi ngang qua thấy thế bỗng nhiên vọt lên giành giật tiền, Tào Phân cùng bọn họ giằng xé, kêu gào khàn cả giọng:

“Đây là tiền của tôi — buông tay! Buông tay!”

Hai nông phụ làm sao để ý nàng, bàn tay to lớn thô ráp một vốc lại một vốc nắm lấy một xấp tiền mặt pha lẫn bùn đất, so với Vương Phương còn to khỏe hơn đẩy vai một phát liền đẩy Tào Phân bổ nhào xuống ruộng.

Tào Phân từ trong lớp bùn đất quẫy đạp mấy lần mới đứng dậy được, tiền thì bị cướp sạch, chính mình thì thành ra thế này, nỗi oan khuất đã nhiều ngày đè nén trong lòng, cứ thế đứng giữa ruộng đồng mà gào khóc.

……Con đường bùn đất, hai hàng dấu chân đạp vỡ lớp băng mỏng.

“Cây gậy đâu?” Du Hân Niệm buồn bực, bọn người này sao lại hai tay trống trơn mà đến? Chẳng lẽ không lừa được Tào Phân?

Hai gã đàn ông mặc áo kiểu quân đội kia châm điếu thuốc qua lại, nói: “Cô em, cây gậy đó bọn tôi đã thu tới tay, chẳng qua là đã bán cho người khác rồi.”

“Cái gì?” Du Hân Niệm kinh ngạc, “Bán cho ai?”.

“Cái này bọn tôi không thể nói được. Có điều đối phương thực sự ra giá rất cao, so với giá cô đưa ra cao gấp ba lần.” Đối phương đem năm nghìn trả lại cho nàng, “Tiền trả lại cho cô, bọn tôi cũng là giữ chữ tín. Lần sau có việc cứ đến tìm bọn tôi. Nhớ rõ đừng quá keo kiệt, ra giá phải cao một chút.”

Du Hân Niệm cầm tiền, biết là bọn họ không hề nói dối.

Không nghĩ tới còn có người muốn tìm lấy Tam Xuyên Linh Trượng!

Sau khi Ngọc Chi lẻn vào nhà riêng của cựu phó thủ tướng và phó thị trưởng đều không thu hoạch được gì, cuối cùng ở nhà của Sử Quân lại phát hiện ra Tam Xuyên Linh Trượng. Vật này vốn thuộc về Minh phủ lại lưu lạc nhân gian đã lâu, người của hai giới đều có thể chạm vào nó. Thế nhưng Sử Quân lại dán một lá bùa trấn quỷ trên đầu Tam Xuyên Linh Trượng, thiếu chút nữa là đốt trụi tay Ngọc Chi.

Du Hân Niệm quyết tâm đến cùng, rút ra toàn bộ số tiền trong hạn mức thẻ tín dụng của Vương Phương, bố trí một cạm bẫy nhỏ, chính là vì để có được Tam Xuyên Linh Trượng!

Kết quả…… Kẻ khốn khiếp nào lại giở thủ đoạn nham hiểm, làm chim sẻ rình sau lưng bọ ngựa đang bắt ve sầu!

Du Hân Niệm rút ra một nửa số tiền mặt ném vào trong lòng bọn họ: “Nói cho tôi biết cái người mua cây gậy kia bộ dạng ra sao, đi hướng nào. Các anh vừa cùng Tào Phân tách ra, người nọ nhất định còn chưa đi xa.”

Hai gã đàn ông vui vẻ nhận lấy tiền, nói cho Du Hân Niệm biết người mua là một cô gái trẻ tuổi, vóc dáng cao ráo, mang giày ống cao, đeo kính râm không nhìn thấy rõ mặt, cổ áo to bằng lông bay bay trong gió, hướng đường Tây Hồng Kông mà đi.

Ăn mặc thành như vậy còn có thể là ai! Chính là họ Phó kia!

Du Hân Niệm lập tức nổi giận đùng đùng, chạy một mạch như điên ra đường cái, Ngọc Chi theo sát phía sau nàng: “Cô điên rồi! Muốn đi tìm họ Phó kia? Cô không muốn sống nữa hả?!”.

“Lão nương liều mạng với nàng!” Du Hân Niệm đứng ở ven đường xoay vòng vòng, thật vất vả mới tìm được mấy hòn đá đầu nhọn, liền thu gom theo bên người.

Ngọc Chi: “……Tôi nói, cô muốn đi như thế nào đây? Theo con đường nhỏ này chạy về sao?”.

Du Hân Niệm suýt chút nữa là đập vỡ luôn màn hình điện thoại di động: “Lão nương gọi xe! Cũng đã tốn nhiều tiền như vậy lão nương không thèm quan tâm chút ít tiền xe nữa! Lão nương cũng không tin là không nghiền chết được họ Phó hỗn đản kia! Con mẹ nó sao lại không có tín hiệu –!”

Ngọc Chi: “…………”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.