[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Chương 21 - Cô Là Ai? Tại Sao Lại Dùng Tài Khoản Này?


Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 21 – Cô Là Ai? Tại Sao Lại Dùng Tài Khoản Này?

Du Hân Niệm quyết định trong thời gian sắp tới sẽ không đến nhà hàng Tây Âu nữa, không có mặt mũi nào để đi.

Sự việc kia của Tào Phân đã được ba nàng ta vùi lấp, bồi thường cho qua chuyện.

“Mày an phận một chút cho tao, tao là mắc nợ mẹ con mày, nhưng trong lòng mày biết rõ mấy năm nay tao còn lại bao nhiêu tiền của. Mày muốn tiêu tiền như thế nào, càn quấy như thế nào tao đều chiều theo ý mày, nhưng mày hoàn toàn không muốn tao được tốt đẹp. Nói cho mày biết, tiền của tao cũng không phải là cuồng phong thổi tới mà có, nhưng tao thừa nhận mày là con gái của tao, tao thuận theo mày, nhưng mà tất cả những chuyện này đều phải có điều kiện — đó là chúng ta đều được sống bình yên vô sự. Nếu như mày quá nhàn rỗi quá sung sướng cố tình gây rắc rối cho tao, tao cũng sẽ không để mày sống thoải mái đâu!”

Đây là lần đầu tiên Sử Quân tuôn ra những lời này, Tào Phân biết ông ta nhất định là rất tức giận.

Kẻ đầu sỏ vậy mà không muốn giết chết nàng, trái lại biến nàng thành quân cờ mà chơi đùa, Tào Phân đương nhiên nuốt không trôi cục tức này.

Bất kể nàng ta là Vương Phương hay Vương Viên, chuyện này không thể để yên được! Cô có bản lĩnh thì đừng bước ra khỏi cửa khách sạn nửa bước, bằng không tôi nhất định giết chết cô!

Du Hân Niệm quả thật là không bước ra khỏi cửa khách sạn.

Tối hôm đó nàng mang hành lý đến khách sạn, vào ở trong khu ký túc xá dành cho nhân viên mà vốn dĩ rất khó để xin vào, Ngọc Chi cũng cảm thấy khó tin: “Cô quyết định ở chỗ này?”.

Du Hân Niệm đem hành lý nhét vào trong tủ quần áo, quan sát xung quanh căn phòng 32 mét vuông dành cho hai người này, có phòng vệ sinh có máy điều hòa, mỗi ngày còn có cô lao công đến quét dọn làm vệ sinh, so với khu Tây Thủy Câu cũng tốt hơn một chút.

“Trước khi giải quyết xong Tào Phân thì cứ ở đây.” Người đồng nghiệp ở cùng phòng đã đi làm ca tối, giờ chỉ còn lại mình nàng thu xếp đồ đạc.

“Cô làm thế nào xin vào được? Hử?” Ngọc Chi phát hiện cô nàng này luôn luôn không nói tiếng nào đã giải quyết mọi chuyện, chỉ cần không để ý là nàng lại khiến người ta kinh ngạc một phen.

Ký túc xá này có phần giống với ký túc xá của trường đại học mà Du Hân Niệm đã từng ở trong hai tháng, hai cái giường xếp song song với nhau, phía chân giường là tủ quần áo và bàn làm việc, còn có ban công nhỏ để phơi quần áo. Du Hân Niệm đem máy tính đặt lên bàn, chậm rãi nói: “Các cô thật đúng là công nhân viên chức chính phủ ăn no làm việc cả nhà không lo, đều là có lý lịch có vai vế, chắc cũng không biết cái gì là đấu tranh nơi công sở đâu ha?”.

Ngọc Chi: “……Giải thích chuyện của cô đi, móc mỉa tôi làm cái gì?”.

Đáp ứng yêu cầu của chủ cho thuê phòng trong vòng một tháng phải dọn đi, Du Hân Niệm đã bắt đầu thường xuyên đánh tiếng với bộ phận nhân sự, chính là để tranh thủ xin vào ở khu ký túc xá dành cho nhân viên luôn luôn cung không đủ cầu. Giá phòng ở tại thành phố G luôn luôn cao ngút trời, cho dù là khu Tây Thủy Câu mục nát đủ chuyện ma quái như vậy mà tiền thuê một tháng cũng lên đến 2700, mà ký túc xá nhân viên mỗi tháng cơ bản chỉ phải đóng 300 đồng, bao nhiêu công nhân viên ở khách sạn M tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cũng khó mà xin vào được.

Người nào được ở trong ký túc xá nhân viên, thật ra đều nằm trong sự tính toán của bộ phận nhân sự. Họ phải xét duyệt, phải sắp xếp thứ tự, có rất nhiều người không đợi được đến lúc vào ở ký túc xá đã làm không nổi nữa. Suy cho cùng thì ngành khách sạn trong nước có mức lương khởi điểm thấp, mất thời gian dài để được lên chức, đến cả mấy người ở bộ phận đặt phòng kia du học nước ngoài về bằng cấp giỏi ngoại ngữ tốt mà lương khởi điểm cũng chỉ hơn 4000, phòng tốt một chút cũng thuê không nổi.

Đúng lúc vài ngày trước trợ lý nhân sự tìm đến người của bộ phận đặt phòng để nhờ giúp đỡ đặt phòng với giá nhân viên, Du Hân Niệm “tiện tay” hỗ trợ, để lại cho đối phương một món nợ nghĩa tình. Hai ngày trước vào giờ nghỉ tình cờ gặp lại, Du Hân Niệm liền mở miệng kể khổ, nói là mình vừa mới biết căn phòng đang thuê có ma, không dám tiếp tục ở đó nữa, nhưng tiền lương làm ở khách sạn thật sự không cao, không thuê nổi phòng ở khu khác, đành phải mỗi ngày ru rú trong phòng. Vừa lúc nhớ tới câu chuyện Hà tiểu thư kia kể đang nửa đêm nghe thấy có người gào thét bên tai liền nói cho trợ lý nhân sự nghe, nàng ta sợ tới mức nổi hết da gà.

Trong lòng trợ lý nhân sự biết là mình còn nợ người ta, cũng cảm thấy cô gái trẻ một mình sống bên ngoài thật không dễ dàng, liền nhận lời giúp nàng đến hỏi chuyện ký túc xá nhân viên. Du Hân Niệm mừng rỡ cảm ơn.


Ngày hôm sau trợ lý nhân sự liền trả lời nàng, nói đúng lúc có một nhân viên mới nghỉ việc, dư ra một chỗ, nàng có thể sắp xếp cho một người dọn vào ở.

“Chuyện này chỉ có cô biết tôi biết, nếu để người khác biết được chúng ta đều sẽ gặp rắc rối. Trong giai đoạn chuyển giao, cô cứ dọn vào ở trước đi.” Trợ lý nhân sự lén nói với nàng, “Sếp Henry của các cô luôn có mức lương rất cao, quản lý của bọn tôi cũng có nguyện vọng đó, nói không chừng cuối năm nay lương của các cô sẽ tăng, đến lúc đó cô dọn đi, để lại chỗ ở cho những người đã đăng ký theo thứ tự.”

Lời này chính là ngụ ý: Chuyện này nếu như cô để lộ ra bên ngoài tôi và cô đều không được yên, cô cũng đừng có ở mãi không đi, kinh tế dư dả một chút thì dọn đi ngay.

Dù thế nào đi chăng nữa, có một nơi ở ổn định mới là chuyện quan trọng nhất.

Ngắm nhìn phòng ký túc xá sạch sẽ, chiếc giường nhỏ một mét rưỡi mềm mại, Du Hân Niệm lại cảm thấy nơi này thực thoải mái…… Nhớ tới giường nệm Duxiana ở nhà mình, ngẫm lại bản thân hiện tại liền nhịn không được mà rơi nước mắt.

Nàng còn nợ vị Phó tiểu thư kia một cây dù, 3200, nhìn thấy viễn cảnh tăm tối mà rầu rĩ, chắc cũng tốn hết một tháng tiền lương của nàng.

Ngọc Chi vừa nghe nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện xin vào ở ký túc xá, vừa bay tới bay lui trong phòng: “Quả nhiên là thiên kim tiểu thư của gia tộc tài phiệt, từ nhỏ chắc cũng khôn vặt không ít.”

Du Hân Niệm đem mấy bộ quần áo mới mua treo lên cho gọn gàng: “Cô đang làm gì vậy? Cứ nhảy tới nhảy lui.”

“Tôi đang giúp cô tra xét một chút, xem trong phòng này có bạn bè ở Minh giới bọn tôi hay không.”

Du Hân Niệm bỗng nhiên nhớ tới câu nói của vị Phó tiểu thư kia: Nhân gian khắp nơi đều có quỷ. Lúc cô ăn cơm, lúc cô đi vệ sinh, lúc tắm, đặc biệt là lúc cô ngủ, quỷ đều ở bên cạnh cô……

Ngọc Chi thấy sắc mặt nàng không tốt, rũ mí mắt mà nói: “Phương Phương, bản thân cô chính là quỷ, đừng suốt ngày sợ quỷ có được không? Chỗ này có vẻ rất sạch sẽ, không có quỷ, cô cứ an tâm ở lại đi.”

Nghe nàng nói vậy coi như cũng yên tâm chút ít.

“Đúng rồi, họ Phó kia, cô dù thế nào cũng phải cách xa nàng một chút.” Ngọc Chi nhắc nhở, “Mặc kệ nàng rốt cuộc là làm cái gì, nàng có thể bắt quỷ đã là chuyện rõ như ban ngày. Nếu cô bị bắt đi thì thật không biết sẽ có kết cục như thế nào. Tốt thì chính là trả cô về cho Minh phủ yêu cầu Minh phủ đưa tiền thưởng, mà cô có thể sẽ bị giam cầm ở Minh phủ vài năm rồi sau đó mới tái đánh giá lần nữa xem cô có được luân hồi hay không; còn trường hợp xấu, có khả năng cô vĩnh viễn cũng chạy không thoát.”

“Chạy không thoát? Nghĩa là sao?”

Ngọc Chi hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt hiện ra ý cười âm trầm, bay tới trước mặt nàng: “Cô có biết, có một loại người thích nhất là đi thu phục đủ mọi loại quỷ, sau đó bồi dưỡng chúng ở bên người để chúng làm việc cho mình không? Loại quỷ này nơi nào cũng không đi được, không có ý thức cũng như trí nhớ, càng không nói đến đầu thai chuyển thế, vĩnh viễn chỉ có thể là một công cụ làm việc. Vị Phó tiểu thư kia nói không chừng chính là làm cái việc này.”

Du Hân Niệm ghét bỏ “Uy” một tiếng: “Thực ghê tởm.”

“Loài người các cô a, còn nhiều chuyện ghê tởm hơn…… Không nói vấn đề khác nữa, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng đi tìm Tam Xuyên Linh Trượng.”


Nói đến Tam Xuyên Linh Trượng, Du Hân Niệm liền lấy nước Tam Xuyên ra, màu sắc vẫn như trước không thay đổi.

“Theo tôi thấy, cô cứ mang theo quả cầu nước này bay loanh quanh trong thành phố G, không chừng có thể tìm được thì sao?” Du Hân Niệm đưa quả cầu nước tới trước mặt Ngọc Chi.

Ngọc Chi ha ha cười: “Cô xem tôi là culi hả? Rốt cuộc là ai muốn khôi phục trí nhớ tìm ra hung thủ? Hả?”.

“Được rồi.” Du Hân Niệm đem nước Tam Xuyên bỏ lại vào túi, “Một ngày nào đó tôi thực sự tìm được, cô cũng đừng mơ tôi sẽ chia cho cô một ít.”

“Hừ! Ai muốn cái thứ đó chứ, tôi cũng không có mất trí nhớ!”

Du Hân Niệm thong thả ung dung đi tắm nước nóng, sau khi bước ra liền đứng lên cái cân mà nàng đã mang đến, nhìn thấy: 89.9 kg.

“A? Cái này là sao a?” Du Hân Niệm mừng rỡ gọi Ngọc Chi, “Mau tới mau tới! Cô xem!”.

Ngọc Chi vươn cổ nhìn: “Đúng nặng a Phương Phương.”

“Cút đi!” Du Hân Niệm tung một chưởng vào đầu Ngọc Chi, nếu không phải là đụng không được thì một chưởng này thực sự có thể làm nàng ta chấn thương sọ não rồi, “Tôi nhẹ! Không…… Là Vương Phương nhẹ! Sáng nay tôi cân là 91.2, sao bây giờ cân lại giảm xuống hơn 1kg rồi? Buổi tối cân đáng lẽ phải nặng hơn mới phải a.”

Nghe nàng nhắc vậy, vẻ mặt Ngọc Chi liền biến sắc: “Không ổn không ổn rồi, cô đây là đang tiêu hao thân thể Vương Phương a!”.

“Nghĩa là sao?”

“Mặc dù có hồn phách của cô chiếm giữ có thể chạy nhảy khắp nơi cả ngày, nhưng Vương Phương dù sao cũng là một người chết a, ngày nào cô còn ở trong thân thể nàng, thân thể của nàng sẽ bị âm khí của cô làm cho hao mòn. Nếu không được rèn luyện và ăn uống thật tốt, thân thể Vương Phương bị âm khí cắn nuốt sẽ không thể chịu đựng nổi, chỉ sợ không chống đỡ được đến hai năm.”

“Ăn uống? Ý cô là tôi không những không được ăn uống kiêng cử mà còn phải ăn thật nhiều?” Du Hân Niệm run run khóe miệng, “Vương Phương dưới suối vàng mà biết được có phải sẽ hối hận vì đã chết, không đợi được đến thời điểm này hay không?”.

“Cô xác định? Nàng không phải vẫn luôn quán triệt nguyên tắc sống là ăn uống thỏa thích sao?”

Du Hân Niệm lần đầu tiên cảm thấy Ngọc Chi nói rất có lý.

Vừa nằm trên giường trong nháy mắt cảm giác cả người đau đớn, làm cho nàng rên rỉ không ngừng, dây chằng ở chân bị căng đến mức như sắp đứt. Du Hân Niệm xoa chỗ chân đau, suy tư về chuyện Tào Phân kia bị một vố đau, nhất định sẽ còn dây dưa nàng. Phải làm thế nào mới có thể nhổ cỏ tận gốc, làm cho nàng ta biến mất hoàn toàn đây?


Khổ sở từ trên giường đứng dậy, mở máy tính lên, truy cập vào hệ thống nội bộ của tập đoàn, tra tìm xem có thông tin nào hữu dụng hay không. Tìm một lúc lâu cũng không thấy đầu mối, bỗng nhiên có âm thanh báo tin nhắn gửi tới, dọa nàng đứng tim một phát.

Từ sau khi dùng đến thân thể Vương Phương, lá gan cũng nhỏ lại như chỉ bằng một ngón tay út……

Mặc dù trong lòng đang lảm nhảm như thế, nhưng khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, nàng gần như hoàn toàn sửng sốt.

Người gửi: Lô Mạn.

Thời gian: Ngày 26 tháng 01 năm 2016.

Nội dung: Cô là ai? Tại sao lại dùng tài khoản này?

Du Hân Niệm trong lòng kinh hoàng, “Bụp” một tiếng đóng máy tính lại.

Sao nàng lại sơ ý như vậy, quên mất là sau khi đăng nhập thì trạng thái hoạt động sẽ hiển thị trên trang tài khoản người dùng. Cũng là bởi vì nàng chưa bao giờ ở trên hệ thống này mà cố ý nhấp vào tài khoản của người khác để thăm dò xem đối phương có đang online hay không, cho nên mới để lại sơ hở lớn như vậy.

Thế nhưng Lô Mạn…… Nàng ấy vì sao lại chú ý tới?

……Kim Ngọc Thế Gia, biệt thự Lô gia.

Lô Mạn vừa tắm xong tóc dài ướt sũng chưa kịp sấy còn dán ở sau lưng, làm ướt hết một mảng áo ngủ của nàng.

Nàng nhìn chằm chằm vào ba chữ “Du Hân Niệm” trên màn hình máy tính, trạng thái đã biến thành “Offline”.

……Khu ký túc xá nhân viên nằm ngay bên cạnh khách sạn, đi bộ đến văn phòng làm việc mất không tới mười lăm phút, vậy mà Du Hân Niệm còn đi trễ.

Sáng sớm nay nàng không có chạy bộ, thứ nhất là vì Tào Phân kia phỏng chừng lại đi đâu đó thuê đám côn đồ chực chờ đón đầu nàng, chạy bộ một mình rất nguy hiểm. Thứ hai là vì Ngọc Chi đã nói, cơ thể này của Vương Phương sẽ tự động hao gầy, nàng tội gì phải thức dậy sớm và vất vả tập luyện.

Đi trễ là vì nàng ngủ không ngon giấc. Đều do trước khi đi ngủ bị tin nhắn kia của Lô Mạn báo hại.

Trong lòng trống rỗng đi vào văn phòng, Du Hân Niệm đứng bên cửa sổ vừa khuấy cà phê vừa suy nghĩ, nàng có nên nhân cơ hội này gửi tin nhắn cho Lô Mạn, ngầm gợi ý rằng nàng còn sống hay không? Tuy rằng Minh Vương uy quyền khắp nơi đều có gián điệp, nhưng mà hệ thống mạng internet…… Minh phủ cũng có sao? Có khả năng theo dõi tới tận đó sao?

Nhưng mà, Lô Mạn có đáng tin cậy để nàng nói ra hay không, ký ức vẫn chưa tìm lại được, còn chưa biết rốt cuộc là ai đã giết nàng và ba mẹ nàng. Nếu đúng là Lô Mạn thì nàng làm vậy không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao, có thể giết được nàng một lần, cũng có thể sẽ giết nàng lần thứ hai.

Nhưng nếu Lô Mạn là hung thủ vậy thì tại sao lại chủ động gửi tin nhắn cho nàng?

Du Hân Niệm đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, nếu như bản thân mình đã giết chết một người, đến một ngày lại phát hiện tài khoản của người này đột nhiên ở trạng thái hoạt động, cũng sẽ muốn đến xác nhận.


Chuyện này không chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, mà còn phải cặn kẽ tỉ mỉ từng chi tiết.

Hơn nữa ngay từ đầu nàng có phần lảng tránh Lô Mạn cũng là vì hiềm nghi nàng ấy. Nếu Lô Mạn thật sự là hung thủ, chẳng khác nào tuyên cáo Du Hân Niệm nàng sống cả đời này đều là một kẻ ngu ngốc.

Du Hân Niệm đứng bên cửa sổ văn phòng đúng lúc có thể nhìn thấy cửa chính dẫn vào đại sảnh dưới lầu, một chiếc xe khách chạy tới, dừng lại trong chốc lát theo sự hướng dẫn của nhân viên gác cửa, rồi lại rời đi.

Một chiếc xe Toyota chậm rãi chạy tới trước cửa ngừng thật lâu. Bình thường trước cửa đại sảnh không cho dừng xe, một khi có xe dừng lại ở chỗ này thì cả đoàn xe phía sau chạy tới không ngớt chắc chắn sẽ gây ra kẹt xe hỗn loạn.

Du Hân Niệm đứng tại chỗ bao lâu, thì chiếc Toyota kia cũng dừng lại bấy lâu. Trong xe có một vị phu nhân tóc bạc trắng đang gọi điện thoại, người quản lý bộ phận an ninh khách sạn lại đứng đợi ngay bên cạnh xe, ai cũng không dám lên tiếng nhắc người trong xe.

Nàng nhìn kỹ biển số xe, lập tức hiểu ra.

Hóa ra là như vậy…… Thảo nào trong hệ thống của tập đoàn cũng không có lấy một thông tin.

Du Hân Niệm nhớ lại thông tin tình báo của Rachel, nói rằng ba của Tào Phân hình như có quen biết với phó thị trưởng thành phố G, lại là thông qua mối quan hệ với chủ khách sạn M mà được cất nhắc đến đây làm việc.

Nếu muốn đem Tào Phân đóng trọn gói tiễn xuống dưới cho Diêm Vương, vậy nên làm cái gì bây giờ?

Du Hân Niệm xoay xoay tách cà phê trong tay mình, vừa quay đầu nhìn lại thì đúng lúc đối diện với đồng nghiệp Rudy. Rudy có chút mất tự nhiên liền chuyển dời tầm mắt.

Du Hân Niệm cũng dời đi ánh mắt, dường như Rudy này đã chú ý đến nàng một lúc rồi.

Cho nên…… Là như thế sao?

“Ngọc Chi.” Du Hân Niệm đi ra đoạn hành lang vắng người, gọi Ngọc Chi.

Ngọc Chi vẻ mặt bình tĩnh hiện ra: “Bộ tôi là thú cưng cho cô triệu hồi hả?”.

“Tôi có chuyện muốn cô hỗ trợ.”

“……Tôi lặp lại lần nữa, tôi là đến giám sát cô để nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện rồi ngoan ngoãn trở về đầu thai! Không phải làm khổ sai cho cô! Không phải người hầu của cô!”

“Vậy cô có muốn tôi nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện không?”

“……”

Quả nhiên là loại người lớn lên giữa khói lửa nhân gian, thật đúng là vừa xảo quyệt vừa vô sỉ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.