Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 167 – Phó Du (pn)
Chuyện hội quán đấu kiếm nói làm liền làm, Lâm Trạch Bạch giúp Du Hân Niệm đi đăng ký, chọn địa điểm, trang hoàng, mua trang bị dụng cụ, sau đó ngựa không dừng vó đi tuyên truyền khắp nơi.
Rất nhanh, hội quán đấu kiếm đã hoàn thành chiêu sinh, Du Hân Niệm mời một nhóm huấn luyện viên đến dạy, nàng cũng không xuất đầu lộ diện, lúc rảnh rỗi sẽ an vị trong một góc nhìn các bạn nhỏ luyện tập. Những người đến đây đăng ký ghi danh chủ yếu là vì yêu thích và muốn rèn luyện thể lực, so với nàng năm đó tham gia huấn luyện thi đấu chuyên nghiệp hoàn toàn bất đồng không thể so sánh được. Mở ra hội quán đấu kiếm này nếu nói về mặt tâm tình thì lại rất thoải mái, không có bất cứ trọng trách gì trên vai, cũng không cần nàng đích thân ra trận, thậm chí là có lợi nhuận hay không, chuyện này nàng và vị nữ lão bản còn lại đều hoàn toàn không thèm để ý, nói cho cùng thì chính là tìm một ít việc mình thật sự yêu thích mà làm, không có áp lực thì mới có thể từ đó mà tìm kiếm được lạc thú chân thực.
Du Hân Niệm quả thực đã tìm được chỗ lạc thú, nàng phát hiện ra một viên ngọc sáng.
Đến với hội quán đấu kiếm này có một cô gái nhỏ, 16 tuổi, học lớp 11.
Lúc cô bé đến đăng ký là đi một mình đến, hơn nửa tiếng thể nghiệm khóa học, rất vui vẻ, chơi đến cả người đầy mồ hôi, còn nhờ huấn luyện viên gọi về nhà xin phép.
Du Hân Niệm toàn bộ hành trình vẫn luôn chú ý đến cô bé này, cảm giác có chút nền tảng, dường như trước kia đã từng học qua, hơn nữa vóc người cao lớn, đầu tóc mặt mũi trẻ con ngây ngô nhưng lại cao đến 1m80, tố chất thân thể cũng tốt, nhìn thế nào cũng đều giống một viên ngọc trong đá đang chờ được mài giũa.
Du Hân Niệm nhớ kỹ cô bé này, còn chờ nàng quay trở lại ghi danh, cố gắng bồi dưỡng thật tốt.
Ai ngờ thoáng cái một tháng trôi qua, cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn chưa từng trở lại, Du Hân Niệm còn thường xuyên nhắc lại chuyện này với Phó Uyên Di.
“Nói không chừng người ta chỉ là đến trải nghiệm thử một khóa học miễn phí, chị còn để bụng.” Phó Uyên Di sau khi khôi phục thị lực thì chỉ có lúc đi đến chỗ Liễu Khôn Nghi có khả năng uống rượu mới mang theo Tiểu Bạch làm tài xế, còn ngày thường nàng thích tự mình nắm tay lái trong tay, càng thích Du Hân Niệm xuất hiện ở trên ghế lái phụ của nàng. Ngồi ở ghế lái phụ Du Hân Niệm có thể chỉnh trang, có thể nói liến thoắng không ngừng, thậm chí kéo ngả ghế xe ra nằm ngủ cũng được, chỉ cần nàng an vị trên chỗ ngồi đặc biệt kia, Phó Uyên Di liền cảm thấy nhẹ nhàng lại an tâm.
Hôm nay Phó Uyên Di bận bịu đến mức mang một thân phong trần mệt mỏi trở về, vừa thấy Du Hân Niệm liền kêu đói. Du Hân Niệm sờ soạng trong túi xách nửa ngày rốt cuộc tìm được một thanh sôcôla không biết đã bỏ vào bao lâu rồi, giúp nàng lột vỏ bọc ra tự tay đưa đến tận miệng nàng, thuận miệng hàn huyên tán gẫu về chuyện của cô bé kia, Phó Uyên Di vừa mở miệng chính là phun tào.
“Mỗi ngày chỉ có chút chuyện cỏn con như vậy, em đương nhiên để bụng rồi. Không giống Phó lão bản nhà chúng ta.” Du Hân Niệm chợt thay đổi ngữ điệu, bầu không khí lập tức không giống như trước nữa. Phó Uyên Di chớp mắt mấy cái, sôcôla vẫn còn dán ở trong miệng, chỉ sợ vừa mở miệng liền dính vào răng, sẽ khó coi, cho dù đại địch trước mắt nàng cũng hết sức tao nhã thong dong mà từ từ ăn cho xong thanh sôcôla tình yêu quá hạn này, đến khi xác định hàm răng đều trắng như tuyết mới điềm tĩnh mở miệng:
“Không giống chị cái gì? Không giống chị mỗi ngày đều đặt hết tâm tư ở trên người bạn gái a. Được rồi, chị chuẩn bị sẵn sàng rồi, ra sức khen ngợi chị đi, chị tiếp nhận hết.”
Du Hân Niệm thấy nàng còn vui vẻ hào hứng mà tự tâng bốc bản thân, không chút do dự đem nửa thanh sôcôla còn lại nhét hết vào trong miệng nàng.
“Đặt hết tâm tư ở trên người bạn gái?” Du Hân Niệm dựa vào bờ vai Phó Uyên Di, cười ngọt ngào như mật, “Vậy hai ngày nay chị đã ở chỗ nào vậy? Hôm qua mới sáng sớm đã ra khỏi cửa rồi, em gọi điện thoại cho chị cả một ngày cũng không có ai bắt máy. Buổi tối em đích thân xuống bếp làm cơm tối chờ chị đến mười hai giờ, ngay cả một sợi tóc của chị cũng không thấy, đây là tâm tư chị đã bỏ ra sao? Còn kêu đói, chị ở bên ngoài còn chưa ăn no sao?”.
Phó Uyên Di liên tục xua tay, đau khổ mà nuốt xuống — thanh sôcôla này bạn gái mang về từ Hokkaido làm quà quả thực quá ngọt, gắt chết đi được.
“Chị đi lo chuyện nghiêm chỉnh nha! Cả ngày cũng chưa ăn gì, là đói thật đó, đói đến mức dạ dày sắp thủng ra đến sau lưng rồi, chị đi chỗ nào mà ăn no chứ.” Nàng cầm lấy bàn tay trái của Du Hân Niệm, đặc biệt ủy khuất nói, “Em nói xem chị suốt ngày bôn ba là vì cái gì, còn không phải là vì gia đình nhỏ ấm áp này của chúng ta sao? Vậy mà em lại còn không tin tưởng chị, nói ra lời này làm trong lòng người ta đặc biệt khổ sở, em sờ sờ xem, có khổ hay không.” Nói xong liền lôi kéo bàn tay Du Hân Niệm áp lên ngực mình, Du Hân Niệm rút tay trở về, lạnh nhạt nhìn bộ dáng nàng khóc không ra khóc.
“Được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh, chị làm cái gì hửm? Còn đi vội vàng như vậy, điện thoại cũng không tiếp.”
“Quả thực là vội vàng, cho chị uống miếng nước đã, xong rồi chị sẽ đem toàn bộ câu chuyện từ trước ra sau, từ trong ra ngoài, từng chi tiết đều báo cáo rõ ràng với em.”
Sáng sớm hôm qua Phó Uyên Di nhìn thấy Du Hân Niệm còn đang ngủ, gương mặt lúc ngủ xinh đẹp đáng yêu, xuống lầu nhìn xem, Tiểu Bạch cũng chưa dậy, bỗng nhiên hưng trí bừng bừng dự định làm bữa sáng cho mọi người. Mới vừa ngâm nga đi đến phòng bếp, nhìn thấy tiểu quỷ chỉ có một mắt đang nằm tựa trên vách thủy tinh của phòng bếp, trợn tròn mắt mà nhìn nàng, làm cho nàng vốn không hề phòng bị giật mình kinh hãi một phen.
Từ sau khi khôi phục thị lực Phó Uyên Di đã quen nhìn những người bình thường ngũ quan cân đối, quỷ vẫn ở trong tầm mắt nàng, nhưng phần lớn thời gian nàng cũng không chú ý. Văn phòng này tuy vẫn đang treo bảng hiệu, nhưng Phó Uyên Di có chút lười biếng, gần một năm sau trận đại chiến kia, thân thể và sinh lực dường như đều chưa hồi phục, nàng chưa từng tiếp nhận một cuộc giao dịch nào. Cuộc sống trôi qua quá thanh nhàn, ăn đủ một ngày ba bữa, chính là viết hoa bốn chữ vô ưu vô lự. Bỗng nhiên xuất hiện một tiểu quỷ nằm ngay trước mắt, còn mang diện mạo này, thật sự làm cho người ta chẳng muốn nhìn.
Nhưng mà Phó Uyên Di vẫn thu lại kết giới bên ngoài phòng, để cho nó bay vào trong.
Tuy rằng bộ dạng xấu xí, nhưng độc nhãn tiểu quỷ này đích thật là quỷ trấn sơn ở Phó gia.
Sau trận đại chiến kia với Phương Trúc Ác Anh, Thanh Điền đã chết, Phó Tuyển Bách cũng đã chết, tỷ tỷ nàng Phó Huyền Cơ sau khi xuất viện thì cùng mẹ nàng Hồng Tư Viên về sống chung với nhau.
Lúc đầu hai người cư ngụ ở nông thôn, Phó Uyên Di từng đi thăm qua một lần, vốn cũng không muốn quấy nhiễu sự lựa chọn của bọn họ, dù sao cũng đã luôn sống ở Phiên Dương Thử, bọn họ nhất định không thích hợp với cuộc sống thành thị. Nhưng lúc nàng đến nhìn tận mắt, điều kiện ở nông thôn thật sự quá kém, thường xuyên bị mất điện, mùa đông giá rét ngay cả lò sưởi cũng không có.
Phó Uyên Di không đề cập ở trước mặt mẹ và tỷ tỷ của nàng, một mình trở lại Phiên Dương Thử đem đỉnh núi đã bị phá hủy tu sửa đổi mới lại hoàn toàn, trùng kiến nhà cửa, chỉ là thiếu đi Triển Phong Đường. Nàng đi bắt quỷ trấn sơn của Phó gia trở về, cũng không trói buộc chúng nó, mà thuê chúng nó đến canh giữ ngọn núi, bảo hộ người nhà ở trên núi.
Hồng Tư Viên lặng lẽ lau nước mắt chuyện này Phó Uyên Di đều nhìn thấy, chẳng qua là giả vờ như không phát hiện, nàng nói với Phó Huyền Cơ rằng mỗi tháng nàng sẽ trở về thăm bọn họ một lần, lại đưa cho một tấm thẻ tín dụng, nói rằng chi phí sinh hoạt đều đã được ấn định mỗi tháng chuyển vào trong đó, có cần thêm cái gì khác thì cứ gọi điện thoại cho nàng là được.
Phó Huyền Cơ đẩy tấm thẻ trở về, nói nàng có thể đi ra ngoài làm việc, có thể phụng dưỡng mẹ.
Phó Uyên Di bị nàng chọc nở nụ cười: “Thôi đi, em còn không hiểu chị sao, chị cổng lớn không ra cổng nhỏ không đến, có thể tìm được công việc gì, cho dù đi ra ngoài cũng sẽ bị ức hiếp. Có người dám lớn tiếng với chị chị còn không trực tiếp đánh chết người ta sao? Phó tiên sinh đã đem toàn bộ sản nghiệp Phó gia lưu lại ở trên núi, ngay cả sổ tiết kiệm ngân hàng cũng không có, chỉ một trận hủy hoại thôi liền không còn lại gì nữa, các người đã trải qua cuộc sống xưa cũ, bây giờ cũng nên có sự kết nối với xã hội hiện đại đi.”
Phó Uyên Di đăng ký mở công ty cho Phó Huyền Cơ, bán đèn. Trước đây nàng có một vị khách hàng chính là làm nghề này, vị khách hàng này đặc biệt tín phục nàng, cả ngày không có chuyện gì làm liền muốn chạy đến văn phòng, hận không thể lôi kéo Phó Uyên Di tán gẫu một ngày một đêm. Phó Uyên Di biết đó là một thương nhân lão luyện nhưng thật thà, cũng không dám hãm hại nàng, để cho Phó Huyền Cơ đi theo hắn làm kinh doanh cũng bớt lo đôi chút.
Phó Huyền Cơ mang theo Hồng Tư Viên trở về Phiên Dương Thử, chuyện kinh doanh cũng làm rồi, nhưng tâm tư của nàng rõ ràng không đặt vào công việc này, mấy lần gọi điện thoại cho Phó Uyên Di đều nói bóng nói gió đề cập đến chuyện gia nghiệp ngày xưa của Phó gia, muốn Phó Uyên Di một lần nữa tiếp quản gia nghiệp.
Phó Uyên Di vẫn chưa trực tiếp trả lời nàng chuyện này, đúng lúc này thì độc nhãn quỷ trấn sơn tìm đến nàng, cũng chính là mối làm ăn lớn của Phó gia đã đến.
“Mối làm ăn lớn?” Du Hân Niệm tò mò hỏi, “Mối làm ăn gì?”.
“Em thử đoán xem.”
“Việc kinh doanh của Phó gia ngoại trừ pháp khí thì còn có thể là cái gì. Chẳng lẽ là có người muốn buôn sỉ pháp khí?”
Phó Uyên Di mặt đầy hồng quang: “Du tiểu thư quả là thông minh. Đích thực là có người muốn buôn sỉ pháp khí, hơn nữa lai lịch không nhỏ.”
“Ai?” Du Hân Niệm có thể đoán được đại khái, nhưng lại cảm thấy suy đoán này quá lớn, “Chẳng lẽ là người của Minh phủ?”.
“Gần như vậy, lại đoán thêm chút xíu nữa đi.”
“Người của Minh phủ em chỉ biết được vài người……” Nói đến đây Du Hân Niệm bỗng nhiên sửng sốt, “Chẳng lẽ là, Minh Vương?”.
“Đúng vậy.” Phó Uyên Di nói, “Chính là Minh Vương, Diêm Tử Chiêm.”
Lời này của nàng tự thân mang theo hiệu ứng đặc biệt, Du Hân Niệm giống như phảng phất nhìn thấy tiền bay đầy trời như một cơn mưa lả tả rơi xuống.
Diêm Tử Chiêm đích thân tới Nhân giới, chuyện này phỏng chừng không có ai biết.
Hắn là Minh Vương trẻ tuổi nhất của Minh phủ, làm việc cũng nhất quán nhanh nhẹn, nói chuyện gãy gọn dứt khoát, lúc này tìm đến Phó gia chính là vì bàn chuyện làm ăn.
Hắn biết Phó Tuyển Bách đã qua đời, đối với sự qua đời của ông ấy vô cùng đau xót, nhưng cũng phải tôn trọng âm dương chi đạo, sắp xếp cho ông ấy luân hồi vào một gia đình tốt.
Dựa theo quy củ ngày xưa, Phó Tuyển Bách vừa qua đời, người thừa kế tân nhiệm của Phó gia phải đi đến Minh phủ để gặp Minh Vương, trước hết là ra mắt, sau đó là hai bên sẽ ký kết hợp đồng, hàng năm phía nội các Minh phủ đều sẽ đưa đơn đặt hàng đến tận tay Phó gia, Phó gia là nguồn cung ứng pháp khí to lớn của Minh phủ. Nhưng lần này người của Phó gia lại chậm chạp không lộ diện ở Minh phủ, lại còn một đống chuyện phiền toái đuổi theo sau lưng, Minh Vương mỗi ngày đến phòng làm việc đẩy cửa cũng phải đẩy mất cả buổi, một đống lớn công văn lấp kín cả lối đi, cất bước đi cũng khó khăn.
Hắn rốt cuộc ngồi không yên nữa, liền bảo thư ký giúp hắn lo giấy thông hành, đích thân đi tới nhân gian.
“Minh Vương muốn buôn sỉ pháp khí?” Tuy rằng đây là một chuyện đặc biệt có tiền đồ, nhưng Du Hân Niệm mơ hồ cảm giác được ở trong đó có chút mùi khói thuốc súng, “Hắn muốn đánh trận?”.
“Ừm.” Phó Uyên Di nói, “Hắn nói Yêu giới mấy năm nay vẫn không yên ổn cho lắm, vượt biên đến Nhân giới, cũng có không ít ở Minh phủ, Minh phủ muốn thu mua một số lượng lớn pháp khí dùng để đối phó Yêu giới.”
“Hắn tới tìm chị chính là để nói chuyện này?”
“Nói cho chính xác là đến tìm Phó gia để mua pháp khí. Chẳng qua Phó tiên sinh qua đời rồi, Phó gia đã không còn ai để chế tạo pháp khí.”
Phó gia sao lại không còn ai chế tạo pháp khí, không phải là có chị sao?
Nhưng lời này Du Hân Niệm không nói ra khỏi miệng. Kỳ thật nàng hiểu được, hiện tại thái độ của Phó Uyên Di đối với Phó gia rất mập mờ, đối với chuyện Phó Huyền Cơ năm lần bảy lượt dụ dỗ thuyết phục nàng trở về Phó gia nàng cũng giả câm giả điếc, không chấp nhận cũng không cự tuyệt.
“Cho nên chị ở lại Phó gia cả ngày, chính là cùng Minh Vương đàm luận chuyện này sao?” Du Hân Niệm quả thực cũng tò mò về quyết định của nàng, chỉ là không hỏi thẳng ra, vòng vo xoay chuyển đề tài, chú ý hoán đổi một chút, nhưng trọng điểm vẫn là không thay đổi.
Khi hai người vẫn còn đang nói chuyện thì đã về tới văn phòng, Phó Uyên Di thong thả chạy đến chỗ đậu xe, đạm nhiên nói: “Đúng vậy, Diêm Tử Chiêm cũng quá mức dây dưa, sợ pháp khí do chị tạo ra thua kém Phó tiên sinh, cứ nán lại ở Phó gia dò hỏi đủ thứ trên dưới trái phải lại còn ở trong kho pháp khí lựa chọn đủ loại, gần như bị hắn phiền đến chết rồi.”
“Nói vậy là chị đã đáp ứng rồi?”
“Sao lại không đáp ứng?” Phó Uyên Di còn cảm thấy kỳ quái, “Đơn đặt hàng mỗi năm của Minh phủ là tính đến số lượng hàng vạn, lợi nhuận ròng chuyển đổi sang tiền nhân dân tệ phải dùng cả hai tay mới ôm hết được. Tứ giới có biết bao nhiêu người tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán muốn ký hợp đồng làm ăn với Minh phủ cũng đoạt không được, Diêm Tử Chiêm cũng đã đến trước mặt chị rồi, có thể kiếm được món tiền lớn như thế vì sao lại không kiếm?”.
“Số lượng hàng vạn? Chị muốn một mình luyện? Dùng cái gì để luyện?” Nỗi lo lắng của Du Hân Niệm được viết rất rõ ràng trên gương mặt.
“Yên tâm, chị không có khả năng dùng đến ác quỷ để luyện đâu.” Phó Uyên Di trái lại rất ung dung, “Đừng nói là vạn kiện, cho dù trăm vạn kiện chị cũng luyện ra được, chỉ có điều là vấn đề phương pháp……” Nàng mở cửa văn phòng vừa mới bước vào, bỗng nhiên nhìn thấy một khối gì đó trắng như tuyết đang đứng ngay giữa phòng khách, hai người cả kinh cùng dừng bước chân.
Cái khối đó xoay lại, tóc dài bạc trắng, bộ dáng tiểu cô nương mười tuổi, không phải Lâm Cung thì là ai?
“Lâm Cung! Cậu cuối cùng đã trở về!” Trong lúc Phó Uyên Di đang mừng rỡ cũng chú ý thấy trong lòng Lâm Cung còn có một thứ gì đó, nhìn kỹ lại chính là một đứa trẻ.
“Đây là?” Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm đồng thời hướng mắt nhìn đứa trẻ kia, chỉ thấy đứa trẻ mắt to môi hồng vô cùng đáng yêu, thấy người lạ cũng không chút sợ sệt, nhìn hai người bọn họ khanh khách cười.
Đón nhận ánh mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong của Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm, Lâm Cung nói: “Đúng vậy, tớ đón được Ngọc Chi đưa trở về rồi đây.”