[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Chương 166 - Phó Du (pn)


Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 166 – Phó Du (pn)

Phó Uyên Di đem mấy hình nhân bạn gái mà Liễu Khôn Nghi đưa tới quấy rối trả về Liễu trạch, Liễu Khôn Nghi đang đeo mắt kính bảo hộ, trong tay cầm một chiếc kính lúp to bằng cả cái đầu, không biết lại đang say sưa chế tạo cái gì, bị nàng gọi ra ngoài, vừa nói lý vừa nói tình mà trình bày với nàng rằng bạn gái thật vất vả mới trở về, nhân sinh gian khổ cỡ nào, cầu xin Liễu đại tiểu thư buông tha cho mình một lần.

Liễu Khôn Nghi mang đám hình nhân đi ra ngoài quay trở về liền bận bịu công việc của chính mình, sớm đã quên mất vụ này. Phó Uyên Di đứng ở chỗ này nói đến mặt mày hớn hở, còn nàng thì ngược lại vẻ mặt không chút thay đổi mà ngỏ ý: “Tớ sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội trả đũa nào để xóa đi bóng ma thời thơ ấu. Có điều đó cũng chỉ là một trận tiểu nháo, cho dù nháo xong rồi, lần sau nếu có cơ hội vẫn sẽ tiếp tục nháo, đường còn dài, cậu hiện tại đừng có đứng lì ở trước cổng nhà tớ làm nhiễu loạn phong thủy nhà tớ trì hoãn thời gian của tớ.”

Phó Uyên Di vốn nhanh mồm nhanh miệng vậy mà đến lúc này ở trước mặt người bạn thuở nhỏ của mình lại không thể nào phát huy, im lặng định bụng rời đi. Liễu Khôn Nghi đưa mắt nhìn tiểu tài xế tiểu thư ký Lâm Trạch Bạch vẫn như trước vui vẻ ngồi ở trong xe, hỏi một câu:

“Lâm Cung vẫn chưa trở về sao?”

Vừa nhắc đến Lâm Cung, vẻ mặt của Phó Uyên Di liền tối sầm đi vài phần, nàng lắc lắc đầu, nói: “Nàng đi tìm Ngọc Chi rồi. Ngọc Chi do Minh Vương trực tiếp viết sổ sinh tử sắp xếp đến nhân gian, mệnh cách trong vòng lục thế này đã bị xóa sạch không còn một mảnh, cho dù Lâm Cung có tập hợp quỷ binh của nàng đồng loạt đi tìm, nhưng trong biển người mờ mịt muốn tìm được nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Liễu Khôn Nghi khẽ gật đầu, nói: “Nếu như các nàng trở lại, nhớ rõ trước tiên nói cho tớ biết, tớ có việc muốn nói với các nàng.”

Phó Uyên Di ghi nhớ chuyện này, cùng Lâm Trạch Bạch quay trở lại văn phòng Mystery.

Từ sau khi Du Hân Niệm giúp nàng đoạt lại Quang Chúc Tinh, giúp cho nàng một lần nữa mở mắt nhìn thấy thế giới này, cuộc sống của Phó Uyên Di đã hoàn toàn không còn giống như xưa.

Trước đây dựa vào sự chỉ dẫn của Lâm Cung và tiểu quỷ, nàng cũng có thể hành tẩu thế gian, nhưng suy cho cùng vẫn là không thể chính mắt nhìn thấy sự vật, vẫn là có rất nhiều bất tiện. Nàng tiếp thu thông tin ở Nhân giới đại đa số đều chỉ có thể dựa vào thính giác. Nhưng sau khi khôi phục thị lực đã giúp nàng mở ra cánh cổng lớn của một thế giới mới, nàng càng yêu thích đọc sách, lại càng không chịu ngồi yên, hễ rảnh rỗi liền tự mình lái xe đi dạo khắp nơi, ngắm nhìn. Rạp hát và rạp chiếu phim trở thành nơi nàng lưu luyến nhất. Ngồi ở bên trong rạp hát, sự kết hợp hoàn mỹ giữa thị giác cùng thính giác khiến cho nàng xao xuyến không thôi, có đôi khi nhìn xem đến nỗi nhịn không được mà rơi lệ.

Thế giới rực rỡ này, thật sự là quá tốt đẹp.

Còn hiện tại, người mà nàng ngày nhớ đêm mong đã trở lại, Du tiểu thư của nàng rốt cuộc đã trở về bên nàng. Nàng không cần lại một người cô độc lữ hành, không cần cô đơn chiếc bóng xuất hiện ở rạp hát hay hành lang triển lãm tranh. Nàng có thể càng thêm an tâm mà thưởng thức thế giới này, chỉ cần là nơi Phó Uyên Di thích, Du Hân Niệm đều nguyện ý đi cùng nàng — vốn dĩ Du Hân Niệm cũng là một người thích đi đây đi đó.

Trong vòng một năm kể từ lúc Du Hân Niệm trở về, hai người các nàng đã đặt chân đi qua khắp toàn bộ thành phố G thậm chí là hơn một nửa quả địa cầu.


Mỗi khi Phó Uyên Di xuýt xoa cảm thán, Du Hân Niệm cũng sẽ tri kỷ phụ họa, các nàng biết rằng thế giới này xinh đẹp, thời gian lại quý giá, các nàng không nghĩ tới kiếp sau, chỉ muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp đều lưu lại ở kiếp này, cùng nhau rong ruổi nhân gian.

Chơi trọn một năm cũng xem như là mệt mỏi, Phó Uyên Di một lần nữa trở lại văn phòng, Du Hân Niệm cũng dự tính tìm chút việc để làm, dù sao thì nàng cũng giống như Phó Uyên Di, không chịu ngồi yên.

Phó Uyên Di hỏi nàng muốn làm lại nghề cũ mở một khách sạn, hay là có dự tính khác.

“Quản lý khách sạn thật sự quá mệt mỏi, em thì lại muốn mở một hội quán đấu kiếm, bồi dưỡng nhân tài kiếm thuật.” Du Hân Niệm nói như thế.

Sau khi Minh Vương cho nàng một thân thể một lần nữa trở lại nhân gian sau, đã xem như là một kiếp khác. Bộ dáng không hề thay đổi, nhưng những người quen biết kiếp trước đều không nhận ra nàng nữa. Nàng bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Sống đến kiếp thứ hai là tâm tình như thế nào, trên đời này phỏng chừng cũng không thể tìm ra được mấy người có thể ngồi xuống cùng thảo luận một phen. Đối với Du Hân Niệm mà nói, cái ý niệm về đại lý tưởng đại khát vọng muốn phát huy tung hoành trong lĩnh vực ngành nghề gia tộc từ sớm cũng đã được chôn cất theo kiếp trước, quá trình lật lại bản án Du gia khiến cho nàng trải qua những sóng gió vô chừng mà người bình thường khó có thể nếm trải, tâm tính của nàng càng thêm ôn hòa, càng muốn quý trọng từng điều nhỏ bé bình thường trong cuộc sống. Những thứ mà người khác cả đời theo đuổi nàng đã từng có được, Du Hân Niệm hiện tại không có lý tưởng gì cao xa, chỉ muốn làm một ít chuyện khiến chính mình thoải mái, cùng người mình thích.

Đương nhiên, phần tâm tư không nói ra này của Du Hân Niệm, Phó Uyên Di đều biết.

Nếu như làm lại nghề cũ thì sẽ cực dễ dàng có khả năng chạm mặt người yêu kiếp trước. Đừng nói là Lô Mạn, phàm là đối mặt với người quen kiếp trước, cũng đủ để trong lòng xoắn vặn rồi.

Sự lựa chọn của Du Hân Niệm là rất thông minh.

Mà có một chi tiết Phó Uyên Di cũng lưu ý nhìn ra được.

Khối thân thể này gần như là giống hệt như ở kiếp trước, nhưng có một điểm không giống, Phó Uyên Di đã sớm phát hiện, Du Hân Niệm nhất định cũng biết, nhưng các nàng đều không có nhắc tới.

Hình xăm chữ “L” ở phía sau gáy của Du Hân Niệm đã biến mất.


Đây hẳn không phải là chủ ý của Minh Vương, có lẽ chính là kết quả của cuộc trao đổi giữa Du Hân Niệm cùng Minh Vương.

Khi lựa chọn trở về, Du Hân Niệm cũng đã suy tính đến từng chi tiết.

Sau khi hiểu được chính mình muốn cái gì, suy tính thật tốt toàn bộ hậu quả, dùng hết tất cả mọi biện pháp, gánh chịu tất cả mạo hiểm, nàng âm thầm lặng lẽ chuẩn bị thật tốt tất cả mọi thứ, nghênh đón Phó Uyên Di tiến vào thế giới của nàng.

Có tiếc nuối không? Có khổ sở không? Thậm chí có muốn quay đầu trở lại không?

Những vấn đề ngu ngốc khiến người ta khó xử này Phó Uyên Di tất nhiên sẽ không hỏi ra miệng, sẽ không ngốc đến mức tự tay phá vỡ cuộc sống hiện tại mà Du Hân Niệm đã rất vất vả mới tạo ra được. Có điều, lúc hai người đang đi du lịch ở Kyoto, nghênh đón hoa anh đào rực rỡ, Du Hân Niệm ngược lại đã chính miệng đề cập qua vài câu.

“Lúc còn rất nhỏ, em đã từng gặp được một con mèo hoang.”

Con mèo nhỏ kia có duyên với em, mỗi ngày khi em đi đến câu lạc bộ đấu kiếm đều gặp nó, nó thì trốn trong một bụi cỏ ở câu lạc bộ, xa xa nhìn nó lộ ra cái đầu nhỏ xíu tò mò quan sát chung quanh, chỉ là bộ dáng một tháng tuổi, hết sức đáng yêu, nhưng cũng rất nhanh nhạy, chỉ cần có người tới gần nó sẽ chạy mất.

Em rất thích con mèo hoang kia, rất muốn có được nó, sau khi ba em biết được liền đích thân đi tìm được con mèo nhỏ lẻ loi cô độc kia, mang nó về nhà.

Lúc đó em vô cùng vui vẻ, cũng không để ý trên người nó đều là bùn đất, trực tiếp ôm nó vào trong lòng.

Ba em nói, bắt đầu từ giây phút em quyết định nuôi dưỡng nó, em đã mang trách nhiệm trên người. Ba mẹ cũng sẽ không hỗ trợ, nó cần chính em chăm sóc. Mang nó đi khám bệnh, mang nó đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, cung cấp thức ăn cho nó, chơi đùa cùng nó.

Những chuyện đó đối với em mà nói đều rất mới mẻ, cũng đặc biệt hăng hái mà thực hiện. Con mèo nhỏ dưới sự chăm sóc của em vẫn luôn rất khỏe mạnh hoạt bát, cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của nó, bộ lông ở lưng là màu đen, ở bụng và chân thì lại là màu trắng, đôi mắt màu hổ phách vừa to vừa tròn, lúc nào cũng rất nghiêm túc mà nhìn em.

Vốn tưởng rằng nó sẽ luôn ở bên cạnh em, nhưng rồi có một ngày, nó đột nhiên đi mất.


Hôm đó dì Võ quét tước làm vệ sinh, mở cửa ra, con mèo nhỏ bỏ chạy đi mất. Dì Võ đi khắp nơi tìm nó, lật tung khắp sân cũng không thấy bóng dáng nó.

Em tưởng là nó chỉ đi ra ngoài chơi một chút thôi, rất nhanh sẽ trở về bên cạnh em, nhưng mà nó rốt cuộc chưa từng trở về.

Khi đó khóc thê thảm lắm, mẹ em dỗ dành em thế nào cũng vô ích, khóc đến hai mắt biến thành hai quả đào, ai nhìn thấy em cũng cười.

Nhưng mà em rất nhớ nó a, không biết nó ở nơi nào, có sống tốt hay không, có được ăn cá thu đao mà nó thích ăn nhất hay không.

Chỉ cần vừa nghĩ đến nó chủ động rời bỏ em, em có thể sẽ không còn được gặp lại nó, em liền khó chịu không làm được gì nữa hết.

Nếu nói đến trị được em, vẫn là ba của em lợi hại.

Ông thậm chí chưa từng dỗ dành em, chỉ là rất nghiêm túc đến nói chuyện cùng em, giống như hai người lớn nói chuyện với nhau. Ông nói con mèo đi rồi, đó là lựa chọn của chính nó, còn con làm cho nó đi vào trong cuộc sống của con, là lựa chọn của con. Bắt đầu từ thời điểm gặp gỡ thì đã định trước là sẽ có ly biệt, mà đây là cuộc ly biệt đầu tiên trong đời con, sau này còn có càng nhiều cuộc ly biệt hơn nữa, những cuộc ly biệt làm cho người ta khổ sở hơn nữa đang ở phía trước chờ con. Thú cưng, bạn bè, người nhà của con đều có một ngày sẽ rời đi, ngay cả chính con vào một khắc nào đó trong tương lai cũng sẽ rời khỏi thế giới này, đây là quy luật của thế gian.

Ly biệt rất khổ sở, nhưng nó đã phát sinh, thì không thể vãn hồi, con không thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ không tiến về phía trước, con còn có rất nhiều chuyện khác cần phải làm, con phải học tập, con phải lớn lên, con phải hiểu được càng nhiều đạo lý, đó mới là những chuyện con phải làm.

Con sẽ cảm thấy đau khổ, cảm thấy tiếc nuối, nhưng trên hết con hẳn là nên nhớ rõ khoảng thời gian vui vẻ khi các con ở bên nhau. Con vẫn còn nhớ rõ những ngày ở cùng một chỗ với nó chứ?

Con làm sao có thể quên.

Ba em nói, nhớ rõ là tốt rồi, không cần phải tiếc nhớ, tiếc nhớ chẳng qua chỉ là một màn nghi thức, ngoại trừ làm cho chính mình càng thêm khó chịu thì cái gì cũng sẽ không có được, điều mà con càng nên học được chính là quý trọng và buông bỏ.

Phó Uyên Di biết nàng nói những điều này là có ý tứ gì, liền cầm tay nàng nói: “Không cần phải nói những lời này, chị cũng không phải là một cô gái nhỏ cần được dỗ dành. Chị biết, em nhẹ nhàng kiên định buông xuống phần tâm tư đó, cho dù có muốn cáu kỉnh cũng là em hướng về phía chị mà ầm ĩ, chị đều đón lấy.”

Gương mặt Du Hân Niệm giãn ra, đang xao xuyến cảm động, lại nghe Phó Uyên Di nói tiếp một câu: “Ai bảo chị lớn hơn em kia chứ.”

Ánh mắt Du Hân Niệm thoáng cái liền trở nên sắc bén: “Chị lớn hơn em? Chị không biết xấu hổ, chị có chỗ nào lớn hơn em?”.


Phó Uyên Di quét ánh mắt một đường từ cổ nàng xuống đến ngực, dừng lại một chút, thiếu chút nữa là không cam lòng chuyển dời ánh mắt: “Nói chuyện nghiêm chỉnh, bất ngờ dùng sắc đẹp công kích không tính là anh hùng hảo hán a.”

Du Hân Niệm: “??”

“Nói tuổi tác đi, cho em tính gộp tổng cộng, em cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi nhé, chị cũng đã ba mươi rồi, sao không thể gọi là lớn hơn được?”

Du Hân Niệm không chấp nhận không buông tha: “Cái gì mà cho em tính gộp tổng cộng, chị quên rồi sao? Năm đó lúc em chết là đã hai mươi bốn tuổi, mười hai con giáp cũng đã qua đi phân nửa mà em chỉ mới hai mươi sáu? Có ai làm phép tính giống như chị không? Hiện tại ngay lập tức gọi một tiếng chị em còn có thể bỏ qua cho chị.”

“Em cộng thời gian ở Nhân giới với thời gian ở Minh phủ lại với nhau đừng nói là một năm, nửa năm còn chưa tới, trở lại Nhân giới cũng mới một năm thôi, tính cho em thành hai mươi sáu tuổi đã là bán phá giá nhiều lắm rồi, thực tế mà nói thì em đây là thân thể mới, năm đầu tiên của một kiếp mới vừa trôi qua, cùng lắm thì tổ chức cho em một bữa tiệc thôi nôi, còn vọng tưởng được gọi bằng chị?”

“Có chút sĩ diện đi, sao có thể chỉ tính thời gian ở Minh phủ, tất nhiên phải dựa theo thời gian ở Nhân giới mà tính!”

Phó Uyên Di hít một hơi dài: “Cho dù thời gian có vô tình ào ào chảy xuôi ở trên người ngài, nhưng thời gian mà não bộ của ngài đã trải qua cũng không tới hai năm a. Chúng ta phải nhìn vào trọng điểm là tâm trí.”

“Hai năm này chính là đè nén sự trưởng thành, tương đương hai mươi năm của người khác.”

“Vậy đừng gọi là chị, gọi là bà nội còn được.”

Du Hân Niệm: “……Cút.”

Phó Uyên Di này mỗi lần mở miệng nói chuyện quả thực so với pháp khí trong tay nàng càng làm cho người ta bế tắc hơn, Du Hân Niệm cảm thấy bản thân mình đã đủ miệng mồm lanh lợi rồi, chỉ khi nào đối đáp với Phó Uyên Di, tuyệt đối là mỗi chiêu đều bị phá giải, từng giây từng phút đều thảm bại.

Trong đa số thời điểm Du Hân Niệm có thể đều bị nàng nói đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng chung quy vẫn có chỗ tốt, chỉ cần Phó Uyên Di vừa mở miệng thì bầu không khí liền phá lệ sinh động, Du Hân Niệm hận không thể ngay tức khắc cùng nàng dính chặt lấy nhau mà chiến đấu, mồ hôi nóng tuôn rơi kịch liệt một phen. Về phần vừa rồi vì sao lại dâng lên một trận chua xót trong lòng, trong nháy mắt đã bị ném xa tận chân trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.