Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 36: Vui vẻ (2)
“Bản cung có ám vệ của mình, không nhọc đến Tam hoàng tử rồi.” Chuyện cười, hắn đường đường là Thái tử một nước còn cần phải người của quốc gia khác tới bảo vệ. Nam tử áo xám cũng không để ý tới hắn không lưu tình cự tuyệt, vẫn cười như cũ: “Người vẫn nên lưu lại đi, Đại hoàng tử của bổn quốc đã cảnh giác đối với Tam hoàng tử, sợ hắn gây bất lợi cho ngài. Những người này đều được tỉ mỉ lựa chọn, đối với thủ đoạn của Đại hoàng tử cũng biết được. Người yên tâm, sau khi trở về Vận thành thì những người này sẽ rời đi. Đến lúc đó người muốn giữ lại cũng không được.”
“Vậy thì để ta giữ lại đi.” Nếu đã nói đến mức này, hắn cũng không dễ cự tuyệt.
“Vậy tiểu nhân cáo lui trước.” Nói xong, nam tử áo xám chắp tay lui xuống.
Đường Tĩnh trước khi rời khỏi đại sảnh ở cửa phủ gặp được Phong Minh mới trở về, xem ra tâm tình của hắn đã hồi phục không ít, không thấy sự tức giận, sắc mặt đã hòa hoãn lại.
“Phong Minh ngươi trở về đúng lúc.” Đường Tĩnh cười chào hỏi.
“Vương phi.” Nhìn thấy Đường Tĩnh, Phong Minh vẫn không được tự nhiên như cũ, thần sắc cổ quái.
“Phong Minh, mỗi người luôn có lúc sai lầm, ngươi không cần để trong lòng.” Đường Tĩnh không biết phải an ủi hắn như thế nào, đành nói đơn giản vài câu.
“Ta đã xem qua phương thuốc ngươi kê, cũng biết kê cực kì đúng, đại khái có mấy vị thuốc trộn sai, chúng ta chỉ cần tìm cái sai rồi sửa đổi, phương thuốc sẽ khả thi thôi.”
Phong Minh thấy Đường Tĩnh không có ý trách mình nên trong lòng từ từ kiên định lại, sau đó không nói gì mà kéo nàng ra ngoài.
“Haiz, Phong Minh, ngươi muốn làm gì?” Đường Tĩnh gọi một tiếng.
Phong Minh kéo nàng tới một chỗ rồi mới dừng lại, Đường Tĩnh nhìn quanh bốn phía: “Phong Minh, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”
“Không phải ngươi muốn thay đổi phương thuốc sao? Tất nhiên là phải tìm được chỗ sai kia rồi.”
Đường Tĩnh giật mình, “Đúng rồi.” Noí xong liền bước vào trước Phong Minh. Buổi sáng bọn họ thật sự bắt mạch cho dân chúng, hoặc mạch tượng có chút bất đồng.
Khoảng cách Phong Minh và Đường Tĩnh rất gần, hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi hoa lan nhàn nhạt trên người nàng, đẹp đẽ như nàng dù không có ánh mặt trời cũng vẫn xinh đẹp.
“Phong Minh, Phong Minh?” Đường Tĩnh nhẹ nhàng đẩy hắn.
“À… Vương phi, có chuyện gì?” Phong Minh từ trong trầm tư lấy lại tinh thần.
“Mệt mỏi sao, sao lại không có tinh thần như vậy?” Đường Tĩnh đầy quan tâm.
Phong Minh khẽ cười, “Không có gì.” Làm sao hắn có thể không biết xấu hổ nói vì nghĩ đến nàng mà nhập thần.
“Không có việc gì thì tốt, đây là phương thuốc ta mới sửa đổi, ngươi xem có gì không ổn?” rồi đưa phương thuốc cho Đường Tĩnh.
Cho tới trưa Đường Tĩnh vẫn bận rộn bắt mạch, còn giúp mấy người già lấy thuốc, cũng chưa từng nghỉ ngơi, cũng chưa kịp lau mồ hôi trên trán.
Phong Minh ngẩng đầu đưa tay nhận thuốc, không kìm được mà thay nàng lau mồ hôi trên trán.
Thân mình Đường Tĩnh rung lên, vẫn cười như cũ: “Nhanh nhận thuốc đi.”
“A..a..” Cánh tay của Phong Minh dừng giữa không trung đưa tay đón lấy thuốc trên tay Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh xoay người thở ra một hơi, xem ra sau này phải bảo trì khoảng cách nhất định với Phong Minh.
Ánh mắt Phong Minh tối xuống, nàng… đã phát hiện ra sao…
Hai người tự mình sắc thuốc cho dân chúng bị dịch bệnh uống vào, phân phó hạ nhân trông coi cho tốt rồi mới rời đi khu cách ly.
Đi được vài bước, đâm đầu vào bóng người cao ngất mặc áo choàng xanh đen.
Nhìn thấy người đi tới, vẻ mặt Đường Tĩnh vui vẻ đi nhanh về phía trước: “Sao chàng lại tới đây?”
Người vừa tới chính là Thần vương gia đang ôm Vương phi của hắn vào trong lòng, giờ phút này cũng đang cười nhẹ: “Nàng không ở trong phủ, hỏi qua người giữ cửa mới nghe được nàng đang ở phía đông, ta đoán nàng đang ở đây nên tới.”
“Cho nên chàng tới đón ta?” Đường Tĩnh mỉm cười, trong lòng hết sức ngọt ngào.
Tâm tư bị lời nói của Mộ Dung Thiên Thần mà gương mặt đỏ lên, phản bác nói: “Đương nhiên là không phải, ta thấy hình như các nàng đã tìm thấy được phương thuốc rồi à?”
“Ha ha.” Đường Tĩnh cũng không vạch trần hắn, trong lòng nàng hiểu là được rồi, sau đó nói hết những thành tựu sáng sớm nay làm được mà nói cho Mộ Dung Thiên Thần nghe.
Phong Minh chua xót nhìn hai người bọn họ không xem ai ra gì mà tay trong tay gắt gao đứng cạnh nhau giống như không ai có thể lọt vào. Hắn tự hỏi mình: “HIện tại thu tay còn kịp sao?
Đi được một đoạn, Đường Tĩnh quay đầu, Phong Minh vẫn ngây người đứng đó, Đường Tĩnh gọi hắn một tiếng: “Phong Minh, nhanh cùng đi.”
Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, trong lòng Phong Minh đang nghĩ gì hắn cũng hiểu được, có lẽ hắn (Phong Minh) vẫn chưa biết lúc hắn (Phong Minh) nhìn Đường Tĩnh thì trong mắt liền hiện ra sự nhu tình. Hiện tại rốt cuộc cũng hiểu rồi sao, nhưng mà đã quá chậm.
Phong Minh đi lên phía trước, cung kính khom lưng: “Vương gia.”
Mộ Dung Thiên Thần mặt không thay đổi gật đầu: “Vất vả rồi.” Cũng không để ý tới hắn, quay đầu cười: “Đói bụng sao? Ta đã để cho đầu bếp nếu sủi cáo hấp thủy tinh món nàng thích nhất rồi.”
“Thật sao? Chàng nói ta liền cảm thấy đói bụng.”
“Đúng là con mèo tham ăn.”
“Ha ha.”
Phong Minh cô đơn đi sau bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện ngọt ngào.