Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 35: Vui vẻ (1)
Phong Minh bước nhanh đến cửa, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói với nam tử áo xám: “Vị công tử này hình như là bằng hữu cũ của ta, có thể tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Nam tử áo xám nhìn hắn một cái, thần sắc có chút cổ quái, xoay người phân phó với người phía sau: “Các ngươi đi vào trước, nhớ không được kinh động tới người khác.”
Mấy người khác nghe xong lời của hứn liền đi vào phủ, hắn nhìn một chút cũng theo Phong Minh đến chỗ yên tĩnh.
Nam tử áo xám vừa muốn hành lễ, Phong Minh lên tiếng ngăn cản hắn: “Ra ngoài không cần chú trọng, ta hỏi ngươi một câu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Người đang nói cái gì, tiểu nhân nghe không hiểu?” Nam tử áo xám ngẩng mặt hỏi.
“Còn giả vờ?” Đôi mắt của Phong Minh như con chim ưng trừng mắt nhìn hắn.
Nghe xong lời này, gương mặt của nam tử áo xám có chút giãy dụa, hiển nhiên nam tử áo xám hiểu hắn đang nói gì, nhưng miệng vẫn như nút chai, “Nô tài chỉ có thể nói đây là ý của chủ tử.”
“Vô nghĩa, ta đương nhiên biết đó là ý tứ của chủ tử các ngươi. Vì sao phương thuốc lại không có tác dụng?”
“Cái này…” Chủ tử từng nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần nói cho hắn biết, nam tử áo xám ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu.
“Nói.” Phong Minh hung dữ trừng mắt với hắn. “Hiện tại chủ tử của ngươi không có ở đây, thủ đoạn của ta ngươi cũng biết rõ, ngươi xem mà làm đi.”
Khiếp sợ sự uy nghiêm của Phong Minh, nam tử áo xám đành phải nói ra thực tế: “Là chủ tử nói, nói ngươi nhất định sẽ quản, cho nên ở trong đó bỏ thêm một loại thuốc, như vậy ngươi sẽ không phát hiện ra, không phải vậy… Nếu không sẽ làm trễ đại sự của chủ tử.”
“Cho nên phương thuốc ta kê không có tác dụng?” Biết rõ ngọn nguồn, Phong Minh giật mình, không phải phương thuốc có vấn đề.
“Lần này là tới tìm Thái tử Thiên Dục?” Phong Minh thở ra, nam tử áo xám gật đầu, Phong Minh cũng không hỏi kỹ nữa, ca ca này của hắn từ trước tới nay đều có quyết định của mình.
“Về nói với đại ca, hắn muốn như thế nào là chuyện của hắn, ta vẫn như câu nói trước đây, dù hắn muốn làm như thế nào cũng không cần lấy tính mạng của người dân vô tội làm tiền cược. Nếu không ta sẽ không bàng quan đứng nhìn, ngươi đi đi.”
Nói xong chính mình lập tức rời đi, còn một mình nam tử áo xám đứng đó thở dài như trút được gánh nặng, nhớ lại lời ban đầu của chủ tử nha hắn, “Tiểu Ngũ mềm lòng nhất định sẽ tìm được phương thuốc cứu dân chúng trước Thái tử Thiên Dục, không bằng chúng ta tương kế tựu kế.” Chủ tử nhà hắn đúng là anh minh thần võ, lương trước được Ngũ hoàng tử sẽ can thiệp. Bất quá cho dù hắn có phương thuốc cũng không sợ, chủ tử còn có chiêu sau đề phòng hắn, nghĩ vậy nam tử áo xám thoải mái vào phủ Thái tử.
Đợi nam tử xám đi tới, Mộ Dung Thiên Tứ đã bị phiền không chịu nổi, nhìn mấy thị vệ gác cẩu thả, lại không thể phát tiết lên bọn họ đành phải đi quanh phòng lớn vòng này vòng khác.
“Xấu hổ, tiểu nhân tới chậm, để Thái tử đợi lâu.” Nam tử áo xám thong thả đi vào, khóe miệng mỉm cười như có như không, giải thích nhưng không có một chút xin lỗi, giống như chuyện hắn đến muộn hết sức bình thường.
Mộ Dung Thiên Tứ biết hiện tại không thể đắc tội hắn, gương mặt nở nụ cười: “Vô nghĩa, Bản cung cũng không có chuyện gì khác, phương thuốc đâu?” Không muốn so đo với hắn, Mộ Dung Thiên Tứ đi thẳng vào vấn đề.
Nam tử áo xám cũng không nóng nảy, “Nghe nói có người kê phương thuốc, bất quá dân chúng sau khi uống vào sau này bệnh tình càng ngày càng nặng hay sao?”
Mộ Dung Thiên Tứ nghe hắn nói vậy liền căng thẳng, nhưng gương mặt vẫn rất bình thản, “Là hắn không biết lượng sức mà thôi.”
“Sao? Thì ra là có chuyện này. Nghe nói quý quốc nhân tài đông đúc, vốn nghĩ không cần phương thuốc, không nghĩ tới vẫn phải ra tay một lần.” Nam tử áo xám vừa nghĩ vừa nói có chút khiêm tốn nhưng khí cao ngất trời.
Mộ Dung Thiên Tứ nhìn bộ dạng ngạo mạn của hắn hận đến ngứa răng, ở Vận thành to lớn như vậy nếu có ai dám nói chuyện với hắn như vậy thì đã không thấy được ánh mặt trời ngày hôm sau rồi. Bất đắc dĩ hiện tại có việc cầu người, chỉ có thể nhịn trước, sau này lại thu thập hắn.
Mộ Dung Thiên Tứ trong lòng thầm tính toán, gương mặt hiện lên sự thâm trầm.
Nam tử áo xám thầm giật mình, chủ tử nhà hắn đúng là thần toán (thần toán hay thần côn zậy, hia hia), chuyện gì cũng tính toán hết rồi, không nghĩ Thái tử này đúng là không chịu được trêu chọc, thiếu kiên nhẫn như vậy…
“Nhưng mà phương thuốc này vẫn chưa đưa tới, dù sao chủ tử nhà ta đã đáp ứng người. Bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Mộ Dung Thiên Tứ hỏi.
“Chủ tử nhà ta đoán rằng quý quốc cũng chỉ có thể dựa vào phương thuốc này đúng chứ?” Nam tử áo xám dương dương đắc ý.
“Bốp.” Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Tứ nặng nề cầm cái chén đập xuống, lạnh lùng nói: “Cái này không phải chúng ta đã nói rồi sao, hắn hiện tại lại không muốn hợp tác nữa sao?”
“Đúng là đã nói xong, cũng không phải không mang phương thuốc cho người, chỉ là chủ tử nhà ta còn có chuyện muốn người thành toàn.”
Mộ Dung Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng, lúc này không phải là cầu mà là uy hiếp trắng trợn, bất quá hắn cũng không có cách nào khả thi, “Nói đi, chuyện gì?”
“Chúng ta hàng năm đều phải cống nạp cho quý quốc, bất quá mấy năm gần đây dân chúng thu hoạch không tốt, người xem?” Nói tới đây, nam tử áo xám nhìn Mộ Dung Thiên Tứ.
Mộ Dung Thiên Tứ nuốt giận, còn tưởng là chuyện gì, “Cái này dễ tốt, sau khi xong chuyện này sẽ miễn cống nạp cho Tinh Lang quốc các ngươi. Ngươi xem như thế nào?”
“Vậy thì đa tạ Thái tử.” Nam tử áo xám lập tức đứng dậy, vui vẻ chắp tay thi lễ, đây rõ ràng là tâm nguyện của chủ tử.
“Bất quá tiểu nhân trước là tới đây vì muốn giải quyết chuyện nhà của bổn quốc, phương thuốc ngày mai đúng giờ sẽ tự động đưa tới cho ngài.”
“Vậy hôm nay ngươi mang nhiều người tới như vậy làm gì?” Mộ Dung Thiên Tứ rõ ràng là không vui, giống như bị người khác đùa giỡn.
“Mấy người này là chủ tử để cho ta mang tới cho người, chủ tử sợ Đồng thành không an toàn nên để tiểu nhân trước mang mấy cao thủ võ công cao cường bảo vệ người.”