Bệnh tương tư

Chương 20


Đọc truyện Bệnh tương tư – Chương 20


Edit: Diana
 
“…”
 
Sau một khoảng dài yên ắng, hai gò má Giang Nguyệt bắt đầu đỏ dần, tai cũng ửng lên.
 
Cô mấp máy đôi môi đỏ hồng, lúng túng lùi về sau một bước, hàng mi cong khẽ run rẩy.
 
Nhưng cô vừa lùi về sau thì cổ tay lại bị Lục Chu nắm chặt. Ánh mắt thâm trầm của chàng trai rơi lên mặt cô, cậu nở một nụ cười lôi cuốn.
 
Giang Nguyệt thử rút tay ra, tuy nhiên chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ rất lớn, cô thử mấy lần mà tình huống giữa hai người vẫn không thay đổi.
 
Trên người Lục Chu vẫn còn hơi nước, do vừa rồi ngã vào người cậu, vì vậy vạt áo trước ngực Giang Nguyệt cũng ướt một nửa, nước dính lên mấy sợi tóc mai.
 
“Ca ca…”
 
Giang Nguyệt yếu ớt gọi một tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu, rất khó để nghe thấy.
 
Lục Chu hơi nhướng mày, song không đáp lời.
 
Chiếc hòm kí ức tối qua bỗng bật ra, nhưng chuyện cô từng làm đều xuất hiện rõ ràng trong đầu Lục Chu.
 
Giang Nguyệt rùng mình một cái, rụt đầu rụt cổ, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Chu.
 
Rõ ràng Lục Chu mới là người vừa ra khỏi phòng tắm, vậy mà sắc mặt của Giang Nguyệt đỏ hơn cậu nhiều.
 
Cô ngượng ngùng liếm đôi môi đỏ khô khốc, mặt đầy vẻ lúng túng.
 
Nếu cô nhớ không nhầm, tối qua, lúc Lục Chu dọn giường giúp cô, cô còn kéo mạnh tay cậu, gọi “Tiểu Lục Tử”.
 
Cho đến lúc Lục Chu đi, cô vẫn không chịu buông người, cứ nằng nặc đòi cậu làm ấm giường cho mình.
 
“…”
 
Hình tượng lúc say đúng là khó coi mà, Giang Nguyệt hơi cau mày, đau khổ dán mắt vào mũi chân, ngẩn hết cả người.
 
Vừa nãy cô đã đá dép sang một bên, giờ chân cô đang để trần.
 
Ánh mặt trời dần tan đi, những giọt nước văng tung tóe trên sàn giờ cũng dần trở lạnh.
 

Lạnh đến ớn người.
 
Ngón chân Giang Nguyệt co quắp lại, mắt cô vừa nhìn đến ngón cái thì bỗng trên đầu vang lên một tiếng than khẽ.
 
Ngay sau đó, một bóng đen hiện lên trước mắt cô.
 
Lục Chu bất đắc dĩ thở dài, cậu hơi cúi người, nhặt chiếc dép bông bị cô đá văng, đặt lại bên chân cô.
 
Cậu nhẹ nhàng nói: “Nhấc chân.”
 
Chiếc dép vừa nãy đã ướt một hóc, khi Giang Nguyệt xỏ vào thì lập tức nhận thấy khí ẩm bên trong.
 
Cô hơi cau mày, chàng trai vừa rồi còn siết cổ tay cô bỗng bỏ đi ra sau phòng, lúc quay lại thì trong tay có thêm một đôi dép.
 
“Đeo cái này vào đi.” Lục Chu thấp giọng nói.
 
Đó là dép của Lục Chu, số dép lớn hơn của Giang Nguyệt tận mấy số. Hai chân Giang Nguyệt nhỏ nhắn xinh xắn, cô xỏ lỏng đôi dép của Lục Chu, hết như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn.
 
Bởi dép không vừa chân, cho nên lúc Giang Nguyệt bước đi, sàn gỗ vang lên mấy tiếng “lẹt bẹt”.
 
Đang trong kì kinh nguyệt, người Giang Nguyệt cảm thấy lạnh hơn ngày thường, do đó, lúc sáng thức dậy cô đã cố ý thay một bộ đồ ngủ dày.
 
Giờ đây đi dưới ánh mặt trời, sau lưng Giang Nguyệt thấm ướt một lớp mồ hôi mỏng.
 
Lục Chu đã thay quần áo, theo sát sau cô.
 
Trên con đường um tùm cây cối được rải đầy sỏi, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, vung vãi những đốm sáng lung linh đầy đất.
 
Giang Nguyệt đạp ánh nắng đi tới trước, có những tia nắng mỏng rơi lên vai cô như đang lan tỏa hơi ấm.
 
Giờ này, phần lớn người giúp việc vẫn đang làm việc trong biệt thự, vì vậy vườn hoa rất yên tĩnh.
 
Lúc đi đến khúc quanh, Giang Nguyệt đi đằng trước bỗng dừng lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu.
 
“Làm sao…”
 
Lục Chu chưa nói xong đã bị cô đưa tay ngắt lời, cô gái ra dấu đừng lên tiếng, người hơi nghiêng về phía trước, mắt quan sát xung quanh.
 
Dường như có âm thanh yếu ớt của động vật nhỏ thì phải.
 

Lục Chu nhướng mày một cái, nhìn theo tầm mắt của Giang Nguyệt, ở núi giả hay bờ tướng cũng không thấy một thứ gì cả.
 
Giang Nguyệt dè dặt tiến lên trước mấy bước, cũng vẫn không thấy gì.
 
Cô hơi cau mày, định quay lại thì bên tai lần nữa vang lên tiếng mèo kêu lớn.
 
Không yếu ớt như vừa nãy, tiếng mèo kêu lúc này nghe có vẻ đau đớn thống thiết.
 
Cả người Giang Nguyệt cứng đờ, bước chân vẫn treo trên không trung. Cô hơi xoay người, thấy trong mắt Lục Chu cũng mang theo vẻ hoài nghi như mình.
 
“Mèo đâu ra vậy nhỉ?”
 
Giang Nguyệt nghi hoặc hỏi, sau đó nhìn quanh bụi cỏ mấy lần, cuối cùng khóa tầm mắt vào khe hở sau núi giả.
 
Khe hở đó chỉ đủ cho một người qua.
 
Giang Nguyệt khom người, dè dặt tiến tới trước tìm kiếm, không chú ý đến ánh mắt thay đổi của Lục Chu.
 
Cậu nắm quyền, đúng là trong mắt có một tia khác thường, lúc Giang Nguyệt ôm con mèo trắng ra, dự cảm của Lục Chu mới được chứng thực.
 
Con mèo này với con lần trước cậu và Giang Nguyệt tìm được ở vườn hoa y như đúc, chỉ có điều khi đó cậu đột nhiên hôn mê, sau này, nghe Giang Nguyệt kể là nhà bên cạnh đến dắt đi.
 
Lần trước mắt Giang Nguyệt vẫn chưa khỏi, đương nhiên giờ không thể nhận ra đây vốn là con mèo đó.
 
Lúc cô ôm mèo trắng tới, Lục Chu vẫn chưa hồi hồn.
 
“… Ca ca?”
 
Giang Nguyệt chưa nuôi mèo bao giờ, cô vụng về ôm lấy mèo nhỏ, đi tới bên cạnh Lục Chu.
 
Chợt nhớ chuyện Lục Chu thấy mèo lần trước, cô bèn im lặng lùi về sau mấy bước.
 
“Sao thế?”
 
Lục Chu hơi ngước mắt, nhìn con mèo nhỏ trong ngực Giang Nguyệt, mắt hơi nheo lại. Quả nhiên là con mèo lần trước, nếu không phải ở đuôi nó có chút hoa văn thì chắc cậu cũng không thể nhận ra.
 
“Không phải là anh… sợ mèo à?” Giang Nguyệt tiếp tục lùi về sau mấy bước, sợ Lục Chu lại xảy ra chuyện.
 

Lục Chu cau mày: “Không phải.”
 
Khi thấy mèo trắng, trong đầu cậu như có kí ức không hay gì muốn hiện ra, nhưng cậu muốn nhớ ra thì đầu óc lại trống rỗng.
 
Con mèo nhỏ yếu ớt kêu một tiếng, không an phận vùng vẫy trong ngực Giang Nguyệt, mặt cô ngẩn ra, định đổi tư thế thì vật nặng trong ngực đột nhiên bị người khác đón lấy.
 
“Để anh.”
 
Lục Chu cúi đầu, nhận vật nhỏ trong ngực Giang Nguyệt, dịu dàng vuốt ve lưng con mèo.
 
Được Lục Chu ôm một hồi, con mèo nhỏ như được cậu làm cho hoàn toàn yên lòng, đôi mắt híp lại gật dù, không giãy giụa như vừa rồi nữa.
 
Giang Nguyệt ngạc nhiên quay đầu, tò mò hỏi: “Trước đây anh từng nuôi mèo hả?”
 
Động tác của cậu thật sự quá đỗi nhuần nhuyễn, không giống người mới làm việc này lần đầu.
 
Thế mà Lục Chu lại khẽ lắc đầu, phủ nhận phỏng đoán này của Giang Nguyệt.
 
Một lúc sau cậu mới nói: “Đây là của nhà lần trước, anh sang đó trả mèo cho người ta.”
 
Cách chỗ núi giả không xa là nhà hàng xóm, Giang Nguyệt muốn đi chung với Lục Chu, nhưng cô đang đeo dép Lục Chu, thật sự không tiện đi lại, cuối cùng đành để cậu đi một mình.
 
Từ khi đến ngực Lục Chu, mèo trắng vẫn luôn an phận thủ thường, ngoan ngoãn nằm trên cánh tay cậu.
 
Giang Nguyệt đã đi xa, hai người đi về hai hướng ngược nhau.
 
Lục Chu xoay người, nhìn cô gái càng lúc càng xa, trên chân cô vẫn còn đeo dép của mình, bước đi không nhanh lắm, đi mấy bước lại phải dừng một chút, đợi sửa chân cho vững thì mới tiếp tục đi.
 
Lục Chu khẽ cong môi, ngón tay thon dài lướt qua trên thảm lông óng mềm của mèo trặng, nhẹ giọng nói.
 
“Mày nghe lời chủ nhân quá.”
 
Lần nào cũng xuất hiện vừa đúng trước mặt cậu và Giang Nguyệt.
 
Sau khi ra khỏi cổng chính, Lục Chu vòng một vòng mới tới cổng nhà hàng xóm. 
 
Quả nhiên là cố ý chờ cậu. Lục Chu chưa nói gì, người ở cổng đã mở khóa trước, cũng không nói một lời.
 
Không như ở Giang gia, sân vườn ở đây như đã nhiều năm không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm.
 
Nếu không phải phía trước có bóng người qua lại, suýt nữa thì Lục Chu tưởng đây là một cánh đồng hoang vu.
 
Người dẫn đường chỉ dắt Lục Chu vào biệt thự, sau đó liền rời đi, để lại Lục Chu một mình trong phòng khách vắng tênh.
 
Không như khoảng sân tiêu điều, phòng khách hào hoa lộng lẫy, trình độ xa hoa không kém gì nhà Giang Ngộ.
 

Lục Chu nheo mắt quan sát, bỗng vật nhỏ trong ngực đột nhiên nhảy khỏi người cậu.
 
Lục Chu chưa kịp lên tiếng, mèo trắng đã vươn chân ngắn chạy về phía mùi quen thuộc đằng trước, nhào vào ngực một người.
 
“Meo” một tiếng.
 
Người đàn ông hơi nhếch mép một cái, ngón tay thon dài áp lên lưng con mèo nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
 
Gọng kính vàng dưới ánh mặt trời ánh lên, người đàn ông đưa lưng về phía Lục Chu, ông ta đứng trước cửa sổ, bóng lưng gầy gò.
 
Con mèo nhỏ tìm được mùi quen, hài lòng lăn lộn trong ngực người đàn ông, kêu mấy tiếng nhỏ rồi từ từ nhắm hai mắt lại.
 
Lục Chu đứng ở cánh cửa đen, ánh mắt dần dời đến bóng lưng gầy của người đàn ông.
 
Từ sau khi vào Giang gia, đây là lần đầu Lục Chu thấy người này.
 
“… Có chuyện gì không?”
 
Trong phòng khách thênh thang, Lục Chu nghe thấy giọng mình vang lên, cậu yên lặng nhìn bóng lưng người đàn ông.
 
Người đàn ông không trả lời, vẫn cúi thấp đầu, vẻ mặt lười biếng không tập trung, ông ta hơi cúi đầu, chơi đùa với móng vuốt nhỏ của mèo trắng trong lòng bàn tay.
 
Con mèo trắng dường như không hài lòng với hành động của chủ nhân, bất mãn kêu lên, sau khi đổi tư thế khác thoải mái hơn liền nhắm mắt ngủ say.
 
Trong phòng yên ắng không một tiếng động, giấy tờ trải lộn xộn trên bàn, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn chỗ giấy trắng trên góc bàn đi.
 
Góc bàn có đốt đàn hương, khói mù lượn lờ vấn vít, hương thơm khiêu gợi chóp mũi người ta.
 
Một hồi lâu người đàn ông mới xoay người, con ngươi màu đen đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lục Chu, ông ta hơi cong môi, ngón tay nhẹ nhàng quét qua lưng mèo trắng.
 
Con mèo lại kêu “meo” một tiếng, không an phận ngọ nguậy.
 
Người đàn ông chẳng để tâm lắm.
 
Cuối cùng, ông ta chậm rãi ngồi xuống, ngay trước mặt Lục Chu nhốt mèo trắng vào một cái lồng bên cạnh, khóa “cạch” một cái.
 
Con mèo trắng kêu lớn một tiếng, rốt cuộc cũng tỉnh mộng, ánh mắt đầy sự kinh hoàng.
 
Lục Chu cau mày, bất giác lùi về sau một bước.
 
Người đàn ông dời mắt lên mặt Lục Chu.
 
Ông ta mở miệng chầm chậm, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
 
“Sao mà lại… nghĩ không thông vậy chứ?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.