Đọc truyện Bệnh tương tư – Chương 19
Edit: Diana
“Giang Nguyệt!”
Lục Chu giận dữ lên tiếng, sắc mặt trầm xuống. Tuy nhiên, dường như cô bé trước mặt không nghe thấy, lảo đảo gần ngã.
Tửu lượng Giang Nguyệt thấp, thân thể cũng không tốt, bình thường Giang Ngộ tuyệt đối không để cô đụng tới rượu. Tối nay Giang Ngộ không có ở đây, Giang Nguyệt lại không ngủ được, cho nên lén uống một ít rượu mật đào lên men.
Nồng độ cồn của rượu không cao, nhưng cô vẫn say.
Bóng dáng ở phía trước lắc lư dao động, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy cả thế giới như đang quay cuồng, không rõ hình dạng ban đầu nữa.
Cô nấc “hức” lên một tiếng, ánh mắt dần dời đến khuôn mặt âm trầm của Lục Chu.
Giang Nguyệt hơi nheo mắt, lẩm bẩm: “Ca… ca ca?”
Lúc này cô thấy rõ tướng mạo của Lục Chu rồi, có điều đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.
Giang Nguyệt lắc lắc đầu, định khiến mình tỉnh một chút, nhưng chỉ thấy được đường nét của Lục Chu, bóng người trong con ngươi vẫn không thấy rõ.
Cô nghiêng ngả tới gần bả vai Lục Chu.
“Giang Nguyệt!”
Lục Chu hít sâu một hơi, mùi rượu đầy người cô gái chẳng hề khó ngửi mà ngược lại, hương vị của rượu trái cây tỏa ra thơm ngọt, mỗi giây mỗi phút đều khiêu khích hệ thần kinh của cậu, ép cậu phải nhìn thẳng người ở trước.
Huyệt Thái dương giật giật, Lục Chu phải đưa tay lên bóp, con ngươi màu xanh đen xẹt qua một tia khác thường.
“—— em đứng lại ngay ngắn cho anh!”
Rốt cuộc, Lục Chu không nhịn nổi nữa, giận dữ gầm lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt Giang Nguyệt: “Em còn là con gái sao, uống tới vậy còn dám tùy tiện vào phòng con trai?”
“Em còn chút ý thức an toàn nào nữa không hả, em như vậy ——”
Tiếng nói bỗng im bặt.
Bỗng dưng trong ngực cậu xuất hiện một dáng người nhỏ đáng yêu mềm mại, hương trái cây nơi chóp mũi ngày càng đậm.
Hai chân Giang Nguyệt mềm nhũn, cô ngã phịch vào ngực Lục Chu, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt như đang vỗ cánh lay động, không chịu ở yên.
Lục Chu sững sờ cúi đầu xuống, thấy người cô nóng hầm như lửa.
Cậu mím chặt môi, đầu óc trống rỗng. Lát sau, cậu đưa tay lên, đặt lên bờ vai mỏng của cô gái.
Chàng trai mặt lạnh vừa nãy giờ chỉ đành biết thở dài.
Ngón tay cậu dần đi xuống, cuối cùng dừng ở bên hông Giang Nguyệt.
Tầm mắt chàng trai rơi lên hai gò má đỏ ửng của Giang Nguyệt, lông mi khẽ run.
Lục Chu chưa bao giờ bế người khác, đương nhiên không quen bế Giang Nguyệt.
Cậu đặt một tay sau cổ Giang Nguyệt, tay kia đặt vào sau đầu gối, ôm ngang cô.
Người say rượu luôn không có ý thức, Giang Nguyệt lơ mơ bị Lục Chu ôm lấy, miệng vẫn không ngừng lầm rầm gì đó.
…
Nửa giờ sau, chàng trai vừa nãy lạnh mặt giờ đang bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, nhìn cô gái trên giường, không biết phải làm sao.
Vật lộn mãi, Lục Chu mới đưa được Giang Nguyệt về phòng, sau đó bế cô lên giường.
Trong ngực không còn nhiệt độ nóng bỏng như vừa rồi nữa, Lục Chu lau tay giúp Giang Nguyệt. Vì say cho nên tay Giang Nguyệt không tránh khỏi dính vào rượu, hơi nhớp nhúa.
Lục Chu nhẹ nhàng lau chùi, cuối cùng thấy Giang Nguyệt đá tung chăn, cậu khẽ thở dài một tiếng, dém chăn lại cho cô.
Đêm đã khuya, trong ngoài căn biệt thự đều hết sức yên tĩnh, chỉ có chiếc đồng hồ trên tường khẽ khàng kêu tích tắc.
Có vẻ như cô gái gặp gì không hay ở trong mơ, Lục Chu vừa đắp kín chăn cho cô thì Giang Nguyệt lại đạp ra, trong miệng lẩm nhẩm gì không rõ.
Ánh mắt Lục Chu hơi trầm xuống, lại ém chăn cho Giang Nguyệt lần nữa, sau khi dọn dẹp đồ trên bàn ngăn nắp mới đứng dậy rời đi.
Nhưng cậu vừa bước một bước thì chỗ cổ tay bỗng thấy ấm áp.
Ngón tay mảnh mai của Giang Nguyệt quấn lấy ngón út của cậu, miệng lan man: “Đừng, đừng đi.”
Giọng cô nói nức nở, hệt như đang gặp phải ác mộng.
Đáy mắt Lục Chu trầm xuống, cậu hơi nghiêng người, nhìn cô bé nằm trên giường.
Giang Nguyệt khi nãy còn ngủ ngoan, giờ đây nhíu chặt hai hàng lông mày, miệng rầm rì.
Lục Chu hơi cau mày, cậu hơi khom người, tiến tới gần tai Giang Nguyệt, thấp giọng gọi: “Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt?”
“… Ưm?”
Cô gái rốt cuộc cũng lề mề nhấc mí mắt lên, nhưng không thoát ác mộng như Lục Chu nghĩ. Giang Nguyệt mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, lúc thấy rõ Lục Chu thì bỗng bắt đầu than khóc.
Lục Chu hơi sửng sốt.
Ngón tay cậu còn chưa đụng được Giang Nguyệt đã bị cô đẩy ra, “Cố Nam Thành, ta sẽ không để ngươi làm hại con ta hu hu hu hu…”
Lục Chu: “…”
Cậu cau mày, nói: “Em thì lấy con đâu ra?”
Hình như Giang Nguyệt không nghe được lời của cậu, bụm mặt khóc thảm thiết, mặt chôn vào giữa gối, chỉ có thể nghe tiếng nấc nghẹn ngào của cô.
Hai hàng lông mày của Lục Chu nhíu chặt, mắt không khỏi hướng đến bụng Giang Nguyệt. Không đợi cậu lấy lại tinh thần thì cô gái đã ngẩng đầu lên, trừng cậu một cách đầy căm phẫn.
Ngón trỏ cô run rẩy chỉ vào Lục Chu.
“Ta thích ngươi như vậy, sao ngươi có thể khoét tim ta đi cho ả nữ nhân kia chứ?!!”
“Ta đường đường là bát công chúa của Tây Lương, không thiếu mấy tên nam nhân rách như ngươi!”
Lục Chu: “…”
Mặt cậu cứng đờ, rốt cuộc cũng chắc chắn là Giang Nguyệt thật sự uống say 🙂
Cậu từ từ đứng dậy, định xuống lầu tìm gì đó để Giang Nguyệt giải rượu, nhưng vừa đứng lên thì mắt bỗng thấy một vạt đỏ tươi trên giường, cả người bỗng chấn động.
Cái đó là…
Giang Nguyệt khóc lóc nửa ngày trời, khó khăn lắm mới chịu yên tĩnh, cô tùy tiện quẹt tay lau nước mắt trên mặt, lúc thấy biểu cảm khó nói nên lời của Lục Chu thì hơi ngẩn ra, cô nhìn theo tầm mắt cậu.
“—— đừng nhìn!”
Nhưng mà đã muộn, khi Giang Nguyệt nhìn thấy vạt đỏ kia bên người mình thì tia hỗn loạn trong mắt đã vơi đi nhiều.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, mày liễu hơi nhíu với sắc mặt không thể nào miêu tả được của Lục Chu.
Chốc lát sau, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
Giang Nguyệt che mặt khóc lớn, đầu ngón chân được chăm sóc kĩ lưỡng cong lại, cả người cuộn tròn.
Lục Chu tiến lên định an ủi nhưng bị cô đẩy ra, Giang Nguyệt thuận tay ném gối ôm bên người vào lưng Lục Chu, miệng còn lẩm bẩm những câu nói lộn xộn.
“Cuồng đồ to gan, dám nhúng chàm bổn công chúa, ta muốn mách phụ hoàng giết ngươi hu hu hu hu hu hu hu hu…”
“Không thấy phò mã, trong sạch cũng không còn, ta phải đi nhảy lầu tuẫn tình vì chàng ấy hu hu hu hu hu…”
“Hu hu hu hu hu ta chết rồi còn có thể trọng sinh không, ta còn phải đại khai sát giới làm nữ hoàng nữa…”
Lục Chu: “…”
Thật đau đầu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt nằm nghiêng trên giường, cánh tay tuột thõng xuống, chăn cũng trượt đến tận hông.
Cô khẽ “ưm” một tiếng, trong phòng không có ai trả lời.
Lúc mở mắt ra, Giang Nguyệt mới phát hiện sắc trời đã sáng hẳn, ánh sáng chói mắt xuyên qua rèm cửa sổ mỏng tênh, đáp nhẹ đầy đất.
Giang Nguyệt miễn cưỡng ngáp một cái, lúc khoát tay thì bỗng phát hiện dưới người khác thường.
Hông như bị vật gì quấn lại.
Trong lòng Giang Nguyệt nảy lên một cái, những mảnh kí ức vụn vặt lần lượt ùa về, hình ảnh cuối cùng là cô gõ cửa nhầm phòng rồi xông vào phòng ngủ của Lục Chu.
Sau đó…
Đột nhiên, tim cô treo lên đến họng.
Hai tay Giang Nguyệt run lẩy bẩy xốc chăn ra.
Mãi mới kéo hết chăn ra khỏi người.
Một món dị vật xuất hiện trong tầm mắt.
Là một chiếc… quần an toàn ban đêm.
Nhưng mặc ngoài.
Giang Nguyệt: “…???”
Giang Nguyệt xuống lầu đúng lúc Lâm mụ vừa ra ngoài mua đồ, chỉ có người giúp việc đang quét dọn phòng khách.
Cô nhìn mấy vòng quanh phòng khách và phòng ăn cũng chẳng thấy bóng Lục Chu đâu, khẽ cau mày.
Người giúp việc thấy Giang Nguyệt bèn vội chạy đến chào hỏi, nhân tiện nói cho cô biết Lục Chu đang ở đâu.
Không biết Lục Chu nghĩ gì mà sáng sớm đã đi đến hồ bơi, giờ vẫn chưa quay lại.
Hồ bơi của Giang gia nằm lộ thiên, lúc Giang Nguyệt đi qua, cả hồ bơi rộng lớn không có một bóng người, chỉ có sóng nước dao động lăn tăn, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tuy nhà có hồ bơi, thế nhưng số lần Giang Nguyệt đến đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một là vì thân thể cô không tốt, hai là Giang Nguyệt không thích.
Cô thoáng cau mày, chậm rãi bước về phía trước.
Nhiệt độ của nước trong hồ bình thường, Giang Nguyệt chớp mắt mấy cái, thấy xung quanh không có người, cô với chân ra dò xét một chút, sau đó lại rẽ nước đưa chân về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, cô bỗng thấy vui vẻ. Bọt nước bắn lên mép hồ bơi, Giang Nguyệt cũng không thèm để ý, tự chơi đùa thỏa thích.
Khi Lục Chu bước ra từ phòng tắm thì thấy một khung cảnh như thế. Cô gái nhỏ nghiêm nghiêm túc túc rút đầu như đà điều, dè dặt thăm dò gì đó ở mép hồ.
Ánh mắt cậu dời xuống, sau khi thấy được hành động của Giang Nguyện, mặt bỗng giật một cái.
Hôm qua, bị Giang Nguyệt giày vò đến hơn nửa đêm, Lục Chu gần như thức trắng, lúc cậu trở về phòng thì trời đã tờ mờ sáng. Không thấy buồn ngủ, Lục Chu bèn một mình đến hồ bơi.
Lúc nhỏ Lục Chu sợ nước, ba dạy cậu tập bơi mấy lần mà cậu không học. Nếu không phải sau đó xảy ra chuyện kia ——
Ánh mắt Lục Chu tối sầm, tay dần nắm chắc thành quyền.
Lát sau cậu mới khôi phục được sự bình tĩnh.
Trên người vẫn còn nước nhỏ giọt chưa khô, lúc Lục Chu đi chân trần tới, Giang Nguyệt chẳng hề mảy may nhận ra, chơi đùa rất vui vẻ.
Trên chân dính đầy bọt nước, Giang Nguyệt cúi đầu mới phát hiện dép bông của mình đã ướt hết rồi
.
Nước bắn tung tóe đầy đất, ở chỗ cô không đâu không có nước.
Giang Nguyệt khẽ “ôi” một tiếng, sau đó nhích qua bên cạnh một chút, thấy chiếc dép bên phải còn chưa ướt, Giang Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi đá văng dép đi.
Đột nhiên, chân cô trượt một cái, Giang Nguyệt hét lên một tiếng đầy kinh hãi, cả người chúi về phía trước.
Cổ tay được người khác kịp thời bắt được, Giang Nguyệt sững sờ một chút, cả người ngã về sau rồi rơi vào đúng lồng ngực của một chàng trai.
Bốn mắt nhìn nhay, Giang Nguyệt chưa hồi hồn, tròn mắt nhìn chằm chằm Lục Chu, đối diện với đôi mắt như cười như không của Lục Chu.
Cậu hời hợt cong môi, giọng khàn khàn.
“Công chúa… đang muốn làm gì đây, hửm?”
Tác giả có lời muốn nói: Hỏa khí trên người Chu Chu của chúng ta lớn thật đó nha, cần cả một cái hồ bơi mới dập được ~