Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao

Chương 34


Đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao – Chương 34


Roi bạc của Lộ Thính Cầm duỗi dài trong không khí, trói Long Giang Long Hải mỗi người hai vòng.

Long Hải gân cổ gào rú lên một tiếng: “Trói ta làm gì!”
Long Hải muốn ngọ nguậy, nhận ra rằng lực đạo của roi bạc vô cùng lớn, càng giãy giụa càng thắt chặt, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, tính biến thành hình rồng để chạy thoát.

Vừa ngồi xuống, y nhìn thấy mặt Lộ Thính Cầm, nháy mắt quên luôn mình muốn làm gì, hút vào một tiếng nuốt nước miếng.

Long Giang u buồn liếc mắt nhìn roi sắc bén trên người, giống một cọng cỏ lau héo, giãy tại chỗ mà vẫn không nhúc nhích được.

“Rõ ràng thúc đã nói hỏi như vậy sẽ không xảy ra sai sót gì… Thôi vậy, đây hẳn là đóa hoa có gai.”
Mặt Lộ Thính Cầm không biểu cảm mà để roi trói trên người Long Giang thắt chặt lại hai phân.

Long Giang vặn vẹo, thu nhỏ lại tại chỗ, biến thành một đứa bé phấn điêu ngọc trác.

Tóc dài màu bạc của hắn rối tung, đôi mắt ảm đạm rủ xuống không ánh sáng mà nhìn Lộ Thính Cầm, “Mỹ nhân, biến thành như vậy, có thể nói tên cho ta biết không?”
Mặt Kê Hạc vây xem toàn bộ quá trình đen như than, “Hai ngươi đúng là có có chút buồn nôn thật.”
Lộ Thính Cầm lạnh mặt, thu roi vào khoảnh khắc Long Giang thu nhỏ, ra lệnh với Long Hải ở xa: “Long Hải, biến thành lớn bằng Long Giang, lại đây ngồi xuống.”
Hai con rồng vô cùng phối hợp, vẻ mặt Lộ Thính Cầm càng lạnh thì bọn họ càng nghe lời.

Chỉ trong chốc lát, Long Hải biến thành một đứa nhỏ, tự cho là ngầu mà nện bước nhảy nhót chạy tới.

Hai đứa trẻ tóc bạc giống nhau thành thật ngồi một hàng trước mặt Lộ Thính Cầm, đôi tay đặt trên đầu gối, động tác nhất trí ngửa mặt.

Lông mày Trọng Sương có thể kẹp chết muỗi.

Y nhìn hai con rồng, dạ dày xoắn xuýt quặn thắt.

Sao trên đời lại còn có cái thứ này, ta cũng là loại này à?
Trọng Sương hận không thể rút kiếm đuổi hai con rồng gây chướng mắt dám mạo phạm Lộ Thính Cầm đi càng xa càng tốt.

Lộ Thính Cầm không ra chỉ thị, Trọng Sương không dám tự tiện hành động, chỉ có thể mím chặt khóe môi, gắt gao đứng ở phía sau Lộ Thính Cầm, đôi mắt sâu thẳm trừng hai con ngân long.

Long Giang nhận ra được Trọng Sương đang trừng mắt, trợn mắt cá chết, ánh mắt khó khăn mà dời khỏi mặt Lộ Thính Cầm.

“Ca, mùi của người kia không đúng lắm.”
Long Giang theo bản năng cảm nhận được trên người Trọng Sương có khí tức quái dị, nhưng không muốn tìm hiểu rồi nghiên cứu kỹ càng về một nhân loại.

Hắn liếc nhìn Trọng Sương, lập tức thu hồi ánh mắt, không muốn lãng phí một giây nào mà tiếp tục nhìn chằm chằm mặt Lộ Thính Cầm.

Long Hải qua loa lên tiếng, miệng nhếch lên một nửa nhìn Lộ Thính Cầm, hút hút nước miếng.


Thái dương Lộ Thính Cầm giật giật, nói: “Ta là Huyền Thanh môn Lộ Thính Cầm, các ngươi là con cháu của Long cung nào, ta có việc muốn tìm trưởng bối của các ngươi.”
Hai con rồng kịch liệt lắc đầu cùng lúc, “Không thể nói.”
“Các ngươi còn có đồng tộc ở trên đất liền à?” Lộ Thính Cầm hỏi.

Hai con rồng lắc đầu như trống bỏi.

“Không thể nói.”
“Thế này đi, đợi phá được trận, ta thuyết phục sư đệ đưa các ngươi về nhà, thế nào?” Kê Hạc lười biếng xen miệng nói, vỗ nhẹ vả vai Lộ Thính Cầm, “Các ngươi dẫn đường là được, cái gì cũng không cần phải nói.”
“Đệ, cái này được đó!” Long Hải gật đầu thật mạnh, “Thúc không cho chúng ta nói, nhưng chưa nói không thể làm thế.”
Long Giang liếm liếm môi, khóe miệng dần dần nhếch lên, nháy mắt tiếp theo lấy lại tinh thần, ánh mắt biến thành mắt cá chết, “Không đúng lắm, thúc đã dặn là chúng ta làm xong việc thì trực tiếp trở về…”
Lộ Thính Cầm thở dài, cảm giác nếu còn tiếp tục đối thoại với Long Giang Long Hải thì chỉ số thông minh chỉ có nước bị kéo tụt xuống.

Hai con rồng này chỉ có lúc biến thành trạng thái thanh niên không nói lời nào may ra còn có thể nhìn, thời điểm khác thì hoàn toàn không ổn, cần phải về lò luyện lại.

Lộ Thính Cầm xoa nhẹ đầu Trọng Sương một phen.

Cũng có Long huyết, Lộ Thính Cầm may mắn hơn là có Trọng Sương ngang bướng một chút, tốt xấu gì cũng không ngốc.

.

truyện teen hay
Tay hắn mới vừa duỗi về hướng đỉnh đầu của Trọng Sương, Trọng Sương lập tức hơi hơi khom người, để đầu mình có độ cao thích hợp vừa vặn cho Lộ Thính Cầm đặt tay.

“Sư tôn, trận pháp có chút kỳ lạ, sớm thăm dò mới tốt.” Trọng Sương nhân cơ hội kiến nghị.

Y gấp gáp muốn bỏ mọi người lại, để y và Lộ Thính Cầm có thể đơn độc bên nhau.

Long Giang nghe được tiếng thở dài của Lộ Thính Cầm, “A” một tiếng, thân mình nghiêng về phía trước, muốn nắm lấy vạt áo của Lộ Thính Cầm.

“Mỹ nhân, đừng thở dài, Huyền Thanh môn nghèo kiết hủ lậu quá, có phải ngươi ở đó không vui không, phá trận xong thì đi theo chúng ta đi.”
“Nghèo, kiết?” Kê Hạc ngậm hai chữ này trong miệng, hung hăng xổ ra, “Về chút của cải của Long cung, thêm vào của cả tứ hải cũng không đủ ta nhét kẽ răng, còn có thể chiếu cố tốt sư đệ của ta? Thứ đáng giá nhất của các ngươi chính là da gân trên người, rút ra có khi còn bán được mấy đồng bạc vụn.”
Huyền Thanh đạo nhân vỗ vỗ tay, cắt ngang giọng đang nói.

Người dịu dàng vẫy tay với Lộ Thính Cầm, để Lộ Thính Cầm không cần phải quan tâm Nhị long nữa, quay lại trước mặt mình, “Hạc Nhi, nói về phát hiện của con với Thính Cầm đi, sau đó để Long Giang Long Hải nói rõ.”
Kê Hạc trừng mắt nhìn Nhị long một cái, nói với Lộ Thính Cầm: “Trong trận này đâu đâu cũng là sương mù dày đặc, tìm không ra điểm dừng.

Sau khi sư phụ cùng ta hội hợp với Nhị long, lấy nơi chúng ta đang đứng bây giờ làm trung tâm, để Linh Điệp dò xét bốn phía.

Vốn dĩ cũng chưa phát hiện được gì, sau đó đệ và Trọng Sương tiến vào, thời điểm không khác nhau lắm, Linh Điệp có đáp lại.”
“Nó cảm ứng được có bảy nơi đồng thời sinh ra dị trạng,” Kê Hạc nói, “Sư phụ cùng ta trông chừng đệ, mỗi người Nhị long đi thăm dò một hướng, bây giờ bọn họ đã dò xét được bốn cái, còn lại thì đến lượt chúng ta.”
“Tìm được thứ gì?” Lộ Thính Cầm hỏi.


“Tượng khắc,” Long Giang kéo dài thân mình thành dáng vẻ thanh niên, chậm rì rì nói, “Tượng khắc rất lớn, còn cao hơn so với bọn ta khi kéo dài vóc người đến hết cỡ, phủ một tầng sương mù dày, nhìn kiểu gì cũng không thấy rõ được.”
“Bên ta tìm được cũng thế, rất lớn, không nhìn rõ! Phun nước phun lửa cũng vô dụng!” Long Hải quơ quơ nắm tay.

Kê Hạc nói: “Bốn cái đều thế này, số còn lại chắc cũng như thế.

Trung tâm của bảy tượng khắc còn xuất hiện một thứ, chúng ta đang muốn đi xem.”
“Long Giang Long Hải đi xác nhận số tượng khắc còn lại, chúng ta đi đến điểm trung tâm,” Lộ Thính Cầm dò hỏi ý kiến của Huyền Thanh đạo nhân, “Sư phụ, như vậy được không?”
Huyền Thanh đạo nhân cười gật đầu.

“Ta muốn cùng mỹ nhân ở bên nhau.” Long Giang uể oải ỉu xìu nói.

Hai tay Kê Hạc ôm ngực, đứng trước mặt Long Giang.

Bọn họ đều là dạng gầy nhưng rắn chắc, khuôn mặt thanh niên tinh xảo.

Một người áo xanh dính máu, một người tóc bạc như thác nước, mỗi người một phong cách.

Chỉ cần không mở miệng nói chuyện.

Lộ Thính Cầm dùng tay che kín lỗ tai Trọng Sương, dẫn theo Trọng Sương đi về phía Huyền Thanh đạo nhân.

Kê Hạc giơ một chân lên với Long Giang, “Ngu xuẩn, cút đi.”
Long Giang lầm bà lầm bầm cãi một lúc với Kê Hạc.

Tiếp sau đó, hai tiếng rồng ngâm dài vang vọng đất trời, hai con rồng song sinh màu xanh lá bạc bay lượn hướng về phía trước, lấy Linh Điệp của Huyền Thanh đạo nhân làm chỉ dẫn, lao tới chỗ tượng khắc chưa được xác nhận.

Một con bướm mơ hồ trong không trung bay về hướng điểm trung tâm.

Kê Hạc nhìn Lộ Thính Cầm một cái, bay lên trời, đuổi theo Linh Điệp mà đi.

Lộ Thính Cầm đang muốn vận chuyển khinh công, bị Huyền Thanh đạo nhân ngăn lại.

Huyền Thanh đạo nhân lấy ra một con thuyền giấy nhỏ màu trắng.

Thuyền giấy nhanh chóng biến lớn, kín đáo nổi dưới chân Lộ Thính Cầm.

“Thính Cầm, tiết kiệm chút sức lực, con cùng Trọng Sương ngồi cái này đi.” Huyền Thanh đạo nhân chớp chớp mắt.

Lộ Thính Cầm không muốn phụ ý tốt của Huyền Thanh đạo nhân, ngồi vào thuyền giấy.


Trọng Sương thấy Lộ Thính Cầm ngồi vững, thi lễ với Huyền Thanh đạo nhân, nhanh chóng lủi lên thuyền, ngồi vào chỗ đối diện Lộ Thính Cầm.

Tuy nói là thuyền giấy biến lớn, cũng chỉ chứa được hai người.

Chiều cao của Trọng Sương đã lớn hơn, ngồi xuống, đầu gối gần như sắp đụng tới Lộ Thính Cầm.

Đầu gối Trọng Sương cứng ngắc, không dám để thân thể của mình chủ động chạm vào Lộ Thính Cầm, cố hết sức co lại.

“Ngươi tùy ý.” Lộ Thính Cầm nhìn ra được Trọng Sương đang co quắp.

Trọng Sương nghe lời mà thả lỏng một chút, đầu gối đụng một chút vào chân Lộ Thính Cầm, lập tức thu về như bị điện giật.

Y muốn dành ra một vị trí rộng rãi nhất cho Lộ Thính Cầm.

Thuyền giấy bay về phía trước, Huyền Thanh đạo nhân nhẹ như tơ liễu mà theo ở phía sau.

Khắp nơi đều dày đặc sương mù mờ nhạt, bọn họ đột ngột quét qua trong sương mù, không thấy mặt trời trong mê trận, đi theo một chấm sáng màu xanh băng tìm về chỗ sâu trong sương mù.

Linh Điệp dừng lại ở một khoảng không hoang vu.

Kê Hạc nhìn qua như đã quanh quẩn ở đó từ lâu.

Nhìn thấy thuyền giấy dừng lại, Kê Hạc lớn tiếng hỏi: “Sư phụ, có trận nào liên quan đến thất tinh không?”
Trên mặt đất xám vàng, bảy tấm bia đá đứng trên bảy phương vị, bia đá đen nhánh trơn nhẵn, phần đỉnh nhọn, không khắc chữ.

Lộ Thính Cầm nhảy xuống thuyền, ngón tay vuốt ve hoa văn trên bia đá, bỗng nhiên, hắn chú ý tới chỗ trung tâm của bảy tòa bia đá, vẻ mặt ngưng lại.

Kê Hạc nói: “Nhìn vị trí của bia đá hẳn là tương ứng với tượng khắc mà Nhị long phát hiện.

Nơi này là trung tâm của bảy pho tượng, theo lý thuyết thì trung tâm bia đá cũng nên tương ứng với một cái gì đó, nhưng bây giờ lại trống không không có một vật.”
Huyền Thanh đạo nhân đến gần, Linh Điệp của người bay trên trung tâm bia đá một vòng, từng đốm sáng màu xanh băng rơi xuống, mờ nhạt rồi biến mất trong đó.

“Đây không phải trận pháp liên quan đến chòm sao,” Huyền Thanh đạo nhân nói, “Trong bia đá có mắt trận… Ta cảm thấy gì đó, nhưng không rõ ràng lắm.”
Lộ Thính Cầm ngồi xổm ở chỗ trung tâm bia đá, nghe được lời nói của Kê Hạc và Huyền Thanh đạo nhân, mày nhíu lại, nói với Trọng Sương:
“Trọng Sương, ngươi nhìn xem có chỗ nào khác thường không.”
Trọng Sương nheo hai mắt lại, y nhìn thấy từ trong sương mù có thứ gì đó hình dáng mờ mờ, nhưng không thể xác định.

Nghe được lời của Lộ Thính Cầm, dốc hết toàn lực điều động linh giác trong cơ thể, ý đồ xuyên thấu qua sương mù trôi nổi trên mặt đất nhìn được nhiều thứ hơn.

Trán Trọng Sương đổ mồ hôi mỏng.

“Sư tôn, ta nhìn thấy một tòa viên đàn, bên trên hình như có hoa văn mờ nhạt.”
Lộ Thính Cầm không hỏi đến cùng nữa.

“Sư phụ, con muốn nhìn tượng khắc một chút, được không?”
“Đương nhiên.” Huyền Thanh đạo nhân nói.


Lúc này, tốc độ của thuyền giấy nhanh hơn, lấy tấm bia đá làm phương hướng, trôi về phía một tượng khắc cuối cùng chưa được Nhị long tra xét đến.

Cách rất xa, Lộ Thính Cầm cảm thấy một cỗ khí tức nặng nề kích động ở nơi sâu trong sương mù, ép cho người ta không thở nổi.

Một tòa tượng khắc màu đen mờ nhạt đội trời đạp đất yên tĩnh đứng lặng.

Theo sự tiếp cận của thuyền giấy, tim Lộ Thính Cầm đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức thậm chí nổi lên từng chút đau đớn.

Hắn ngưng thần nín thở, không nhận thấy được dị trạng của sương đen, trong lòng nghi rằng đây là do ảnh hưởng tâm lý.

Nhưng đau đớn càng tăng thêm, ngọc bài trong ngực như thể cảm ứng được gì đó, tản ra khí tức lạnh băng.

“Sư tôn, không thoải mái sao?” Trọng Sương nhận ra sự khác thường của Lộ Thính Cầm đầu tiên.

“Mọi người nhìn thấy cái gì?” Lộ Thính Cầm lắc đầu với Trọng Sương.

Ánh mắt Lộ Thính Cầm xuyên thấu qua sương mù, gắt gao nhìn thẳng bức tượng này.

Ngón tay lạnh lẽo của hắn đặt lên ngực, muốn ép cơn đau xuống, bình phục tốc độ tim đập.

“Sương mù, giống như có hai thứ vươn ra.” Trọng Sương nhìn bức tượng một cái, ánh mắt không dám dời khỏi Lộ Thính Cầm nữa.

“Sương mù phủ dày trên tượng, cái gì cũng thấy không rõ.” Kê Hạc bước nhanh đến bên cạnh Lộ Thính Cầm, “Đệ đau ở đâu, ma khí lại phát tác à?”
“Thính Cầm, thả lỏng.” Đầu ngón tay Huyền Thanh đạo nhân đặt lên cổ tay Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm mờ mịt mà nhìn pho tượng.

Trong mắt Lộ Thính Cầm, pho tượng đen như mực rõ ràng sáng tỏ ——
Giống với Long Giang, Long Hải, tòa tượng khắc này cũng cùng là sinh vật mà Lộ Thính Cầm đã quen thuộc ở thế giới này.

Nó có thân mình của sư tử, cái cổ thon dài, cái đầu tà ác dữ tợn.

Trên cái đuôi to khỏe của nó phủ kín gai ngược sắc nhọn, phần lưng có đôi cánh chim lớn xòe rộng.

Đây là rồng, một loại rồng hắc ám hoang dã khác.

“Sư phụ… Những bức tượng khác, cũng cho con nhìn một cái, có được không?” Lộ Thính Cầm chậm rãi nói.

Hai mắt Ma long nhắm nghiền, Lộ Thính Cầm muốn tìm hiểu bộ mặt của nó, mới vừa nhìn kỹ chút thì cảm thấy choáng một trận.

Hắn không thể không nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng quanh quẩn về thứ mới vừa nhìn thấy được ở trung tâm bia đá.

Trong mắt mọi người trung tâm bia đá hoặc mơ hồ hoặc trống không không có gì, vào mắt Lộ Thính Cầm thì vừa nhìn đã hiểu ngay.

Hắn thấy rõ được viên đàn Trọng Sương nói, thấy được ký tự bên trên.

Đó là một câu tiếng Anh cổ, phiên dịch ra có đại ý là: Xuyên thấu qua thời gian xa xôi, gặp lại ta..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.