Đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao – Chương 33
Kê Hạc vừa dứt lời, bên trong sương mù xám vàng dày đặc trên không, hai cái bóng đen thon dài riêng biệt từ hai hướng tiếp cận nơi mọi người đang đứng.
Kê Hạc “chậc” một tiếng, dẫn bảo kiếm quay lại, dẫm lên vỏ kiếm bay lên giữa không trung.
“Xông mạnh như thế làm gì, dừng lại!” Kê Hạc lạnh giọng quát.
Nghe được tiếng quát lớn, một cái bóng đen trong đó phát ra tiếng gầm thét rung chuyển trời đất, một cái đầu tròn có sừng dài từ trong sương mù dò ra, âm trầm nhe răng nanh với Kê Hạc.
Lộ Thính Cầm nhìn thấy hình dáng cái đầu tròn này, thình lình từ trên mặt đất đứng lên, Linh Thằng vừa ra, trói chặt Trọng Sương tóm đến phía sau mình.
Sinh vật ló đầu ra từ trong sương mù dày đặc giữa không trung có sừng màu xanh lá bạc giống hươu, mắt giống thỏ xám.
Cũng theo tiếp cận đó, sinh vật lộ ra thân hình thon dài che kín vảy cá chép, bốn chân mở ra, thần thánh mà uy vũ trong sương mù mờ nhạt.
Đây là rồng! Lộ Thính Cầm tiến lên một bước.
Lộ Thính Cầm vẫn luôn biết thế giới này có rồng, nhưng chỉ nghe nói qua, trong lòng biết và thật sự gặp được là hai chuyện khác nhau.
Trong ấn tượng của hắn, Long gân ở Dược Sư cốc giống đoạn dây thừng thô màu đỏ đậm phát ra nhiệt độ, chuyện xưa tổ sư trảm long dường như chỉ là truyền thuyết xa xôi, ở trước mắt là long tế tử hoảng loạn cả ngày, nói y là Nhân Long hỗn huyết thì càng giống thiếu niên tuổi dậy thì có tâm tư tinh tế quá mức.
Bây giờ, quanh quẩn giữa không trung này, dường như có quái vật khổng lồ bước ra từ trong thần thoại, cuối cùng khiến cho cảm giác chân thật của Lộ Thính Cầm tách rời khỏi thế giới ban đầu.
Cuối cùng là Trọng Sương hóa hình thành dáng vẻ thế này, thống ngự tứ hải à?
“Sư phụ, chăm sóc Trọng Sương giúp con một lát.”
Lộ Thính Cầm nói xong với Huyền Thanh đạo nhân, rút ra roi bạc “Ngọc Huy” từ bên hông, nâng roi ném về phía không trung.
Huyền Thanh đạo nhân đã chỉnh lý cơ thể của Lộ Thính Cầm, bây giờ Lộ Thính Cầm cảm thấy toàn thân mình vô cùng nhẹ nhàng.
Mũi chân hắn điểm đất, nhẹ nhàng uyển chuyển mà đạp lên chiếc roi không ngừng uốn lượn giữa không trung, thoáng như đang bước trên cầu thang trong suốt, đi đến bên người Kê Hạc.
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau Lộ Thính Cầm, một cái đầu rồng khác dò ra trong sương mù mờ nhạt.
Nó ong ong ồm ồm mở miệng, âm thanh quanh quẩn trong trời đất nhỏ.
“Lại thêm một con rệp Huyền Thanh môn, ồ, hai con…”
Diện mạo của con rồng thứ hai và con thứ nhất giống nhau như đúc.
Cùng là loại sừng màu xanh lá bạc, mắt xám, vảy lóe ánh bạc.
Con rồng thứ hai lơ lửng trên trời cao, thân hình cao lớn thong thả đung đưa, lạnh băng nhìn chăm chú vào Lộ Thính Cầm, giống như từ trên chín tầng trời nhìn xuống nhân gian nhỏ bé.
Lộ Thính Cầm đứng trung gian giữa hai con rồng, bình tĩnh mà quan sát cách thức lực lượng vận chuyển của hai con rồng.
Ở trong một tầm mắt khác của Lộ Thính Cầm, hai con rồng này được tạo thành từ hai dòng khí thanh kim sắc không có tạp chất, phảng phất như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, vẫn luôn thiêu đến phía chân trời mờ nhạt.
“Nhân loại, ngươi ở nhìn trộm cái gì!” Con rồng thứ nhất rít gào, thân hình thật lớn đè từ trên xuống.
“Ít nói nhảm, khoe mẽ quái gì, mau nói xem phát hiện gì rồi.” Kê Hạc giận quá hóa cười.
“Chúng ta thừa nhận Huyền Thanh và ngươi, không có nghĩa là gia hỏa nào cũng có tư cách nghe chúng ta nói chuyện!”
Con rồng thứ nhất phun mây mù màu trắng ra chụp về phía Kê Hạc cùng Lộ Thính Cầm.
Kê Hạc dẫm lên bảo kiếm, dang hai cánh tay giữa không trung, điều khiển sương mù mờ nhạt hóa thành từng thanh lợi kiếm, phá tan sương trắng rồng phun ra.
“Ăn nói sạch sẽ chút, đây là sư đệ và sư điệt của ta! Còn gọi láo thì ta lột từng mảnh vảy của các ngươi xuống mài thành bột.”
Con rồng thứ nhất khinh thường mà phun một hơi ra.
“Đều xuống đây nói đi.” Huyền Thanh đạo nhân ngắt lời.
Người vẫn còn dáng vẻ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, mang theo ý cười vân đạm phong khinh, ngửa đầu nhìn không trung.
Ý cười này làm hai con rồng đồng thời cảm thấy áp lực nặng nề như núi.
Long thân của bọn nó căng thẳng, cảnh giác mà lượn vòng hướng lên trên không.
Trong sương mù trống rỗng trên đỉnh đầu hai con rồng xuất hiện hai con Linh Điệp nhỏ xinh.
Con bướm màu xanh băng nhẹ nhàng mỹ lệ, dường như chỉ cần một bàn tay là có thể bóp nát.
“Lão nhân đê tiện, cảnh giới ép người cũng tính là bản lĩnh gì chứ, ta phải quay về nói cho thúc ta biết!” Con rồng thứ nhất giận dữ hét, thân hình luồn lách né tránh Linh Điệp, muốn tìm cơ hội phát động một kích lôi đình.
“Huyền Thanh, ngươi nói là được rồi đừng động thủ.” Con rồng thứ hai phiền chán mà liếc nhìn con bướm, thân hình dừng lại, không dám động nữa.
Linh Điệp vẫn giữ nguyên vị trí phía trên long thân, vỗ cánh hướng xuống dưới.
Mỗi lần đôi cánh hoa văn tinh xảo của nó vỗ, cơ bắp của hai con rồng đều căng lên theo bản năng.
Bọn nó dùng hết toàn lực chống cự lại lực lượng từ cánh của Linh Điệp, muốn để mình dừng lại giữa không trung mà không phải bị đập xuống nền đất.
“Xuống đây.” Huyền Thanh đạo nhân nói.
“… Được rồi.” Con rồng thứ hai cân nhắc vài hơi, nhanh chóng thu nhỏ lại, một con biến thành hình dáng một người cao lớn thon dài.
Rồng một bên tiếp tục thu nhỏ lại, một bên thân hình ngay thẳng thấp xuống, mặt không biểu cảm mà lướt qua Lộ Thính Cầm, đáp xuống mặt đất, biến thành một đứa nhỏ còn chưa cao tới eo Huyền Thanh đạo nhân.
Lộ Thính Cầm: “…”
Lộ Thính Cầm thu roi, nhảy xuống trên mặt đất, nhìn đứa bé này, lạnh lùng nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Kính sợ đối với rồng từ kiếp trước mà Lộ Thính Cầm mang đến, lúc này ở dị thế đã tan thành bột phấn.
“Biến sai rồi.” Con rồng thứ hai trợn mắt cá chết nhìn về phía không trung, trong nháy mắt thân hình biến dài ra, biến thành thanh niên cao hơn Lộ Thính Cầm nửa cái đầu.
Thanh niên một đầu tóc trắng mượt mà màu ánh trăng, trên trán có một miếng vảy bạc màu xanh lá.
Da hắn trắng như tuyết, tròng mắt hiện lên màu xám nhạt, môi mỏng màu xanh tím mím chặt, một bộ ghét bỏ không tình nguyện.
“Phép tính tuổi của yêu thú khác với chúng ta,” Huyền Thanh đạo nhân giải thích với Lộ Thính Cầm, “Dựa theo thói quen tính của bọn chúng thì ngay từ đầu nó nên biến thành dáng vẻ trẻ con kia.”
“Đừng có một câu một câu yêu thú, Huyền Thanh,” thanh niên nhíu mày nói, hất cằm lên, tỏ vẻ mình không muốn nói chuyện với nhân loại hèn mọn, “Ta không phải mấy loại sinh vật cấp thấp đó của Vô Lượng sơn.”
Dứt lời, hắn đối với Linh Điệp vẫn còn lượn quanh trên không trung, con rồng đầu tiên tiếp đất không cam lòng kêu lên: “Nhanh lăn xuống đây đi, ca ca! Giải quyết xong sớm thì chúng ta về nhà sớm.”
Con rồng thứ nhất nghe được tiếng gọi của huynh đệ, gầm lên giận dữ: “Đợi thêm lát đi!”
“Xuống nhanh lên cho ta!” Kê Hạc cạn kiệt kiên nhẫn, bảo kiếm ra khỏi vỏ, ánh mặt trời tức khắc biến sắc.
Hắn phi thân tiến lên đánh nhau với con rồng thứ nhất, sương mù màu xám vàng dày đặc bị quét thành từng trận xoáy qua lại.
“Sư phụ, mọi người vào trận thế nào, hai con rồng kia lại có chuyện gì thế?” Lộ Thính Cầm đứng trong một mảnh hỗn loạn hỏi, nhân tiện yên lặng mà quan tâm liếc nhìn Trọng Sương một cái.
Trọng Sương trải nghiệm chưa nhiều, ngày xưa cùng lắm là đi theo đồng môn vào hỗ trợ trong thôn trấn, thời gian còn lại thì chuyên tâm tu hành, đến cả Tiên môn đại bỉ cũng chưa đi qua.
Cho dù được A Na tẩy sạch tư duy một lần, khái niệm về yêu thú đối với Trọng Sương vẫn dừng lại ở trên những loại thú hung ác khủng bố, chém giết đến độ máu chảy thành sông bên ngoài Vô Lượng sơn.
Trọng Sương chưa gặp qua cảnh này, nhìn được nửa chừng đã choáng váng, theo bản năng tới đứng gần bên người Lộ Thính Cầm, chỉ biết ngơ ngác nhìn bầu trời, không có nửa phần dáng vẻ sẽ trở thành bá chủ một phương sau này.
“Tiểu tử ngốc,” Lộ Thính Cầm vuốt vuốt một nhúm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu Trọng Sương, “Ngươi cũng sẽ giống như vậy.”
Biến thành con rồng xinh đẹp tràn đầy năng lượng có thể bay lượn khắp chín tầng trời.
“… Sư tôn nói sao, ta sẽ nỗ lực thế ấy.” Da mặt Trọng Sương nhân lúc Lộ Thính Cầm có chút hành động thân cận mà nổi lên một tầng hồng nhạt.
Y nhớ lại ngón tay Lộ Thính Cầm từng đỡ mình lúc cảm xúc dâng trào, càng nghĩ lại thì trên mặt càng nóng.
Trọng Sương thu tinh thần lại, không nhìn cự long luẩn quẩn trên không cái nào nữa.
Y nắm chặt bội kiếm, đứng ở bên người Lộ Thính Cầm, trong hoàn cảnh lạ lẫm mà chuyên tâm hộ vệ Lộ Thính Cầm.
Huyền Thanh đạo nhân hoài niệm nhìn dáng vẻ Lộ Thính Cầm nói chuyện với Trọng Sương.
Ít có ai biết, Trụy Nguyệt tiên tôn có cái nhìn cực kém về Huyền Thanh đạo nhân.
Trụy Nguyệt tiên tôn hàng năm lánh đời, không muốn tiếp xúc với Huyền Thanh đạo nhân, mỗi lần vừa thấy mặt đã phải đơn phương cãi nhau.
Huyền Thanh đạo nhân thẹn trong lòng, vì cải thiện quan hệ, thường xuyên tìm chút sách Trụy Nguyệt tiên tôn thích đọc rồi để lại, thời gian khác đều bôn ba bên ngoài, muốn tìm được cách tinh lọc ma khí.
Cho đến lần cuối cùng gặp mặt, quan hệ giữa họ cũng chưa từng hòa hoãn.
Huyền Thanh đạo nhân rất lâu rồi không thấy vẻ bình thản khi ở chung với người khác của Lộ Thính Cầm, cũng rất lâu rồi chưa từng được nghe Lộ Thính Cầm tự nhiên mà gọi người một tiếng sư phụ.
“Sư phụ?” Lộ Thính Cầm thấy đã lâu mà chưa đáp lại, mở miệng hỏi.
“Thính Cầm, ta đây,” Vẻ mặt Huyền Thanh đạo nhân mang theo xin lỗi, thầm than một tiếng, đem Trụy Nguyệt tiên tôn trong quá khứ vùi vào đáy lòng.
Huyền Thanh đạo nhân nói: “Vô Lượng sơn bỗng nhiên tràn ra lượng lớn ma khí, ta tới đây xem xét, nhưng đã quá muộn.
Chỉ đành dùng Ngự Linh tráo phong bế lại trước, đến trận pháp tìm ngọn nguồn của ma khí.
Ta tìm kiếm mấy ngày cũng chưa phát hiện ra mấu chốt, sau đó Hạc Nhi tìm đến, hai con rồng này bỗng nhiên xâm nhập vào trận.
Cách chúng ta tiến vào, đều là dùng máu.”
“Sư phụ, trước khi yêu thú đóng quân, người có biết Vô Lượng sơn đã từng là nơi thế nào không?” Lộ Thính Cầm có ý muốn chải vuốt nhân quả của chuyện này.
Tri thức mà Lộ Thính Cầm xem qua, trận pháp trấn với bạch cốt ở trên, lấy máu làm môi giới để mở ra, giống như tế đàn.
Thanh niên tóc bạc cười lạnh một tiếng, cụp mắt xuống, cảm nhận được ánh mắt của Huyền Thanh đạo nhân, lời muốn nói bị nghẹn trở về.
Huyền Thanh đạo nhân gật đầu.
“Nơi này là một tòa chiến trường cổ.
Nghìn năm trước, Nam Hải Long cung muốn đoạt thiên hạ, phân bộ ở đây giao chiến với tướng quân dưới trướng Nhân hoàng.
Vài ngày trước đó ma khí trào ra, lượng lớn yêu thú chết đi.
Đủ loại chân tay và máu thịt trở thành tế phẩm, kích phát tòa trận pháp này.”
“Chúng ta đang tìm cách phá trận.” Tiếng nói của Kê Hạc xen vào, trên người hắn có thêm vài vết máu mới, thao túng dòng khí, túm chòm râu của con rồng thứ nhất, cứng rắn lôi kéo con rồng xuống mặt đất.
“Sư phụ có cách đi ra ngoài, nhưng người cho rằng mê trận này có liên quan đến ngọn nguồn của ma khí, lo lắng sau khi rời khỏi đây thì khó tiến vào lần nữa nên trì hoãn một trận, không thể về núi ngay được,” Kê Hạc nói, “Sư phụ không ra, ta bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này một chốc một lát cũng không ra được, có điều khá may mắn… Còn có hai kẻ ngu xuẩn kia ở chỗ này.”
Kê Hạc đứng bên cạnh Lộ Thính Cầm, mắt lạnh nhìn hai con rồng biến thành hình người.
Con rồng thứ nhất có thân thể cao lớn, lúc rơi xuống đất nháy mắt liền hóa thành nhân hình.
Bộ dạng sau khi hóa hình của y giống huynh đệ như đúc, đều là tóc dài màu bạc, đôi mắt màu xám nhạt, trên trán có một mảng vảy bạc màu xanh lá.
Thoạt nhìn hai con rồng tướng mạo giống nhau, nhìn kỹ thì khí chất hoàn toàn bất đồng.
Khuôn mày của ca ca càng đường hoàng, màu môi xanh tím càng đậm, ánh mắt tràn ngập tính công kích; dáng mắt của đệ đệ đơn giản rũ xuống, khóe mắt phải có một nốt ruồi, một vẻ mỏi mệt không kiên nhẫn.
“Con rệp ngu xuẩn, ngươi nói ai ngu xuẩn hả!” Con rồng thứ nhất kêu lên.
“Câm miệng!” Kê Hạc quay đầu đối với uy hiếp của con rồng, giọng nói thả nhẹ nói với Lộ Thính Cầm:
“Vận khí của chúng ta không tệ, khó lắm mới gặp được rồng.
Ta không hỏi được hai người bọn họ ở Long cung nào, tới nơi này làm gì.
Có điều chẳng sao cả, một ngày không phá trận, hai người bọn họ vẫn sẽ bị vây ở đây, có rất nhiều thời gian để chậm rãi hỏi cho rõ ràng.”
Lộ Thính Cầm trầm ngâm, không khỏi nhìn thoáng qua Trọng Sương.
Long tộc xuất hiện ở đây khiến Lộ Thính Cầm càng thêm hoài nghi trận pháp này có liên quan đến Trọng Sương.
Mắt đen sâu thẳm của Trọng Sương không chớp mà nhìn lại Lộ Thính Cầm.
Giống như cho dù y đối mặt với ai, đứng ở chỗ nào đều chẳng liên quan, Lộ Thính Cầm là trung tâm thế giới duy nhất của Trọng Sương ở nơi đây.
Kê Hạc kỳ quái nhìn về phía động tĩnh của Lộ Thính Cầm và Trọng Sương, “Tiểu Ngũ, ta bỏ lỡ cái gì phải không, các người nói chuyện thông suốt rồi?”
Lộ Thính Cầm lắc đầu, “Sư huynh, bọn họ tên gì?”
“Long tộc chi danh, cũng không thể dễ dàng để con người biết được.” Con rồng thứ hai kiêu ngạo nói.
Hắn nhìn về phía Lộ Thính Cầm, đang muốn ba hoa thuyết giáo một hồi, nhìn thấy rõ mặt Lộ Thính Cầm, sự không kiên nhẫn trong đôi mắt rủ xuống biến mất.
“Thích nói hay không thì tùy, chẳng lạ gì, đừng có nhìn chằm chằm sư đệ ta như thế.” Kê Hạc rút kiếm ra, chắn trước người Lộ Thính Cầm, che khuất ánh mắt con rồng.
“Đệ à, hắn thật là đẹp.” Con rồng thứ nhất ngốc lăng nói.
Con rồng thứ hai thân hình vừa động, đứng ở trước người Lộ Thính Cầm.
Tóc bạc của hắn rối tung, con ngươi màu xám nhạt phản chiếu hình ảnh Lộ Thính Cầm cầm roi, mệt mỏi trên khuôn mặt hóa thành hư không, nốt ruồi bên khóe mắt rủ xuống dường như đã bắt đầu sáng lên lấp lánh.
“Nhân loại ơi, cho phép ngươi gọi tên của chúng ta.
Ta là Long Giang, huynh trưởng là Long Hải.” Long Giang dùng một kiểu đè thấp, cố tình biểu hiện ra giọng nói từ tính:
“Mới vừa rồi là ta có mắt không tròng, khinh thường ngươi.
Hiện tại ta có thể có vinh hạnh được biết quý tính của ngươi không?”
Ánh mắt Lộ Thính Cầm lạnh nhạt, trong ngôn ngữ đầy dầu mỡ ở đây, nháy mắt lui hẳn về sau mấy chục bước.
Roi dài theo tâm ý của chủ nhân phát ra ánh bạc lạnh, lấy khí thế chớp giật cuốn thân hình hai huynh đệ kia lên.
Quý tính cái gì, môn văn hóa không đạt yêu cầu, học lại hết đi!.