Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 115


Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân – Chương 115


“Quả thật những người bọn họ để lại kinh thành đã tặng cho ta vài thứ, ta đã kêu cấp dưới đổi những thứ đó thành lương thực và dược liệu để tặng ra ngoài,” Nói tới đây, Thẩm Úc cũng nhớ tới một chuyện quan trọng, “Bệ hạ nhất định phải bảo bọn họ chuẩn bị phòng chống bệnh dịch trước.”
Sau thiên tai chắc chắn sẽ có đại dịch, cái trước là thiên tai, chúng ta không thể chống cự được nhưng cái sau thì chúng ta có thể cố gắng để hạ thấp sự tổn thất.
“Trẫm đã bảo với bọn họ rồi, lần này trẫm sẽ đưa những thái y có kinh nghiệm về vấn đề này ở Thái Y Viện đi, trẫm cũng đã kêu gọi những đại phu có nghiên cứu về vấn đề này ở khắp dân gian đến, bọn họ sẽ đi đến Túc Bắc cùng những xe chở đồ trước.”
Qua chuyện lần này, Thương Quân Lẫm cũng ý thức được rằng lực lượng nhân dân cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.
Từ trước đến nay bọn họ suy nghĩ nông cạn nên mới bỏ qua một lực lượng khổng lồ như dân chúng, nếu không nhờ Thẩm Úc nhắc nhở thì chỉ sợ chuyện cứu tế sẽ không thuận lợi như vậy.

“Bệ hạ, có tiến triển gì về chuyện phi mộng không?” Nếu trận hạn hán này trôi qua và không may xuất hiện dịch bệnh thì liệu nó có liên quan gì tới phi mộng hay không?
Thương Quân Lẫm lắc đầu: “Ẩn Long Vệ đang điều tra nhưng chúng ta có quá ít manh mối, hơn nữa lần nào manh mối cũng bị chặt đứt vào giai đoạn quan trọng, trẫm sợ sẽ rút dây động rừng nên cũng không dám để bọn họ điều tra quá lộ liễu.”
“Lần này bệ hạ phái vị thái y nào đến Túc Bắc vậy? Có thể tin được hay không?” Thẩm Úc hỏi.
“Là Ngô thái y và một học trò của ông ấy, còn có mấy người nữa nhưng chức vị của bọn họ không cao, Cố thái y cũng bảo muốn đi nhưng trẫm không cho.” Ở trong lòng Thương Quân Lẫm thì quả thật Túc Bắc rất quan trọng, nhưng thân thể Thẩm Úc lại càng quan trọng hơn, Cố thái y đang phụ trách tình trạng thân thể của Thẩm Úc nên hắn sẽ không để Cố thái y rời đi một cách dễ dàng.

“Những người này cũng chưa có vấn đề gì, A Úc có ý tưởng gì sao?” Thương Quân Lẫm không nghĩ Thẩm Úc sẽ hỏi chuyện này mà không vì nguyên nhân gì cả.

“Muốn nói một ít chuyện về phi mộng.”
Sau khi Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm thương lượng xong liền quyết định tiết lộ những tin tức quan trọng cho Ngô thái y nghe, Ngô thái y có y thuật cao, lại có nhiều nghiên cứu về dịch bệnh nên nếu đến lúc đó thật sự có sự xuất hiện của “Phi mộng” thì Ngô thái y cũng có thể nhận ra kịp thời.

Thái Y Viện.
Ngô thái y gọi học trò của mình và Cố thái y tới.
“Ta đã nói qua với bệ hạ rồi, các con không cần quá lo lắng đâu, có rất nhiều đại phu đi đến Túc Bắc nên sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Ngô thái y trấn an các đệ tử của mình.


Ông biết học trò của ông rất lo lắng cho ông nhưng có một số việc nếu ai cũng sợ gặp nguy hiểm mà không làm thì chỉ khiến hậu quả nghiêm trọng hơn mà thôi.

Hơn nữa, trước kia ông cũng từng tiếp xúc với nhiều dịch bệnh nên ông cũng biết chúng không đáng sợ như những lời đồn đãi, chẳng qua là tỉ lệ lây bệnh cao hơn một chút mà thôi, nếu tìm ra nguyên nhân gây bệnh và tìm ra loại thuốc phù hợp thì có thể chữa được.

Thân là một người làm nghề y nên phải đối xử bình đẳng với tất cả các loại bệnh, nếu bởi vì sợ hãi với nó mà từ bỏ thì tốt nhất đừng làm đại phu.
“Chúng con cũng biết chúng con không khuyên được thầy nên cũng không khuyên nữa, chỉ mong sau khi đến đó, thầy cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt, tam sư huynh, huynh đi cùng thầy nên huynh nhất định phải nhắc nhở thầy ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi đúng lúc, không được để người quá mệt nhọc.”
Thật ra bọn họ cũng không muốn ngăn thầy của mình, thế nhưng bọn họ lại không nhịn được mà lo lắng, thầy cũng đã lớn tuổi rồi, lại còn đi đến một nơi xa xôi như Túc Bắc, mà hoàn cảnh ở đó cũng rất tồi tệ, chẳng xảy ra chuyện gì……
“Các vị sư huynh, sư đệ cứ yên tâm, ta sẽ làm thế mà.” Người học trò thứ ba vội đứng lên rồi chắp tay với mọi người.

“Thật ra ban đầu ta cũng muốn dẫn Tiểu Cố đi cùng, dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện, tiếc là bệ hạ không đồng ý.” Ngô thái y biết nếu Cố thái y muốn tiếp nhận chức vụ của ông thì với kinh nghiệm hiện tại của hắn thì vẫn thiếu chút gì đó, nếu hắn có thể đi đến Túc Bắc cùng ông thì cũng có thể tích góp được một chút công lao.

Cố thái y cũng rất muốn đi, hắn muốn đi thứ nhất là vì muốn học thêm kiến thước, thứ hai là vì hắn muốn cứu giúp mọi người, hắn cũng đã nói chuyện riêng với bệ hạ để tỏ rõ suy nghĩ của mình nhưng bệ hạ lại muốn hắn ở lại kinh thành để chăm sóc cho quý quân.

Ngô thái y lại tiếp tục dặn dò các học trò của mình thêm vài câu, ông đã quyết tâm phải đến Túc Bắc, ông cũng biết mình đã lớn tuổi rồi nhưng ông vẫn còn một thân y thuật nên vẫn muốn phát huy tác dụng của chúng.

“Các con cũng yên tâm đi, tạm thời Túc Bắc vẫn chưa xuất hiện dịch bệnh, chúng ta đến đó sớm thì vẫn còn thời gian để chuẩn bị, sẽ không quá nguy hiểm đâu, thay vì việc đứng đây và lo lắng thì các con nên dùng năng lực của mình để chế tạo thêm một ít thuốc để chúng ta mang đi lại càng tốt hơn.” Ngô thái y không muốn các học trò của mình cứ chìm đắm trong sự lo lắng nên đã kiến nghị.
Ngô thái y đã căn cứ vào kinh nghiệm của mình để chọn ra một vài vật phẩm cần thiết, sau khi chọn xong ông vào cung để đưa ra báo cáo cuối cùng.

Lúc ấy Thương Quân Lẫm đang ở cùng Thẩm Úc nên đã kêu Ngô thái y đi thẳng tới Ngọc Chương Cung.
Đây là lần đầu tiên Ngô thái y nhìn thấy Thẩm Úc với khoảng cách gần như vậy, ông từng cho rằng Thẩm Úc là một mỹ nhân ốm yếu, thế nhưng bây giờ ông mới nhận ra không phải như thế.


Nếu ông không biết chuyện Thẩm Úc yếu ớt từ lúc vừa sinh ra mà chỉ nhìn vẻ ngoài của y lúc này thì ông sẽ cảm thấy y cũng là một người bình thường.
Sắc mặt y rất tốt, hai mắt y sáng ngời, trên người y cũng không hề có chút khí chất bệnh tật nào, lúc y ngồi cùng với bệ cũng không bị khí thế của bệ hạ lấn át, hơn nữa giữa hai người còn có một bầu không khí khiến người khác không thể lọt vào được.

Hèn gì bệ hạ không chịu để Cố Sùng đi đến Túc Bắc.
Giờ khắc này, cuối cùng Ngô thái y cũng hiểu rõ chuyện này, bởi vì ở trong lòng của bệ hạ thì quý quân không thấp hơn bất cứ điều gì, thậm chí còn có thể là cao hơn bất cứ điều gì, số lượng đại phu có thể đi đến Túc Bắc cũng rất nhiều, có thêm một Cố thái y cũng không nhiều hơn mà bớt đi một Cố thái y thì cũng không ít đi.

Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Cố thái y có thể khiến bệ hạ yên tâm mà giao quý quân cho hắn điều dưỡng.

Quả thật Cố thái y là người có thiên phú y học nhất mà ông từng gặp, nếu không vì thế thì trước kia ông cũng sẽ không phá lệ mà đưa Cố thái y vào Thái Y Viện, và hiện tại ông cũng sẽ không phá lệ thêm một lần nữa chỉ để giao vị trí của mình cho hắn.

Dựa theo mạch tượng Thái Y Viện ghi lại thì quả thật tình trạng thân thể của quý quân cũng không tính là tốt, dù ông có tự tay điều trị cho y thì cũng chưa chắc đã có được hiệu quả như hiện tại.

“Mời Ngô thái y ngồi, ngài không cần quá câu nệ đâu.” Thẩm Úc bảo cung nhân đưa ghế dựa đến cho Ngô thái y ngồi.

Vốn dĩ y và Thương Quân Lẫm còn đang chơi cờ trong sân nên lúc nghe tin Ngô thái y sẽ tới đây liền quyết định để Ngô thái y đi thẳng vào đây nói chuyện, dù sao đây cũng không phải trường hợp chính thức nên cũng không cần quá giữ lễ.

Sau khi Ngô thái y ngồi xuống liền nói về sự chuẩn bị của Thái Y Viện, ông còn nói về việc giao lại công việc cho ai quản lý.


“Tạm thời thần muốn giao Thái Y Viện cho Cố Sùng quản lý, bệ hạ cứ yên tâm, những chuyện cần sắp xếp thần đã sắp sắp xếp cả rồi, sau khi thần rời đi thì Thái Y Viện vẫn sẽ vận hành như bình thường, sẽ không xảy ra sai lầm gì cả.”
“Trẫm biết rồi, nếu có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói ra đi, lần này các ngươi đi đến Túc Bắc là vì muốn giúp đỡ trẫm, trẫm sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu.” Thương Quân Lẫm nói.
“Bệ hạ nặng lời rồi, dù bệ hạ không ra lệnh thì thần cũng muốn tự mình đi một chuyến, năm đó thần ngồi lên vị trí này là bởi vì có công dập dịch, mấy năm nay, dưới sự ngự trị của bệ hạ, Đại Hoàn chưa từng xuất hiện thêm dịch bệnh nên thần cũng không có cơ hội để thể hiện, xin bệ hạ cứ yên tâm, thần chắc chắn sẽ không để Túc Bắc xảy ra vấn đề gì!”
Ngoại trừ Ngô thái y ra thì cũng không có bất cứ ai dám nói ra lời bảo đảm như vậy.

“Có ngươi ở đó trẫm thấy rất yên tâm, trên đường đi, Ngô thái y cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt.” Quả thật Thương Quân Lẫm rất tin tưởng y thuật của Ngô thái y.

“Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.” Thân là một thần tử, điều họ hy vọng nhất chính là được quân vương tin tưởng, hiện tại có thể nghe thấy lời này của Thương Quân Lẫm khiến Ngô thái y cảm thấy mọi thứ đều rất đáng giá.
“Còn có một ít việc nữa, công mà trước kia chúng ta đưa cho các ngươi kia ngoại trừ tác dụng giảm bớt khả năng nhiễm trùng ra còn có thể dùng để tiêu độc.

Nếu thật sự xảy ra tình hình dịch bệnh thì cũng mong rằng Ngô thái y có thể quan sát cẩn thận một chút, phải xem thử xem tình hình dịch bệnh lần này có chỗ nào giống và khác với những dịch bệnh trước kia ông từng gặp hay không, chỗ này của ta có liệt kê một số thứ, nếu đến lúc đó có thể đối chiếu được với nó thì hy vọng Ngô thái y nhanh chóng báo cáo tin tức này cho Phương đại nhân.”
Thẩm Úc vẫy tay, “Mộ Tịch, đưa đồ tới đây.”
Mộ Tịch đưa một phong thư được đóng kín lên rồi giao cho Ngô thái y.

“Ngô thái y nhớ rõ nội dung bên trong là được.” Thương Quân Lẫm nói.
“Thần tuân chỉ.”
“Vì sao A Úc lại phải viết mấy thứ kia cho Ngô thái y?” Sau khi Ngô thái y rời đi, Thương Quân Lẫm hỏi, “Trước kia A Úc hỏi về phi mộng là vì nghi ngờ rằng nếu Túc Bắc xảy ra dịch bệnh thì sẽ liên quan tới phi mộng hay sao?”
Không thể không nói rằng Thương Quân Lẫm là một người nhạy bén với những chuyện này, hắn dễ dàng bắt được tin tức mấu chốt trong hành động của người khác, sau đó hắn chỉ cần kết hợp chúng lại với nhau và hắn sẽ tiếp cận được chân tướng.
“Xem như vậy đi,” Hiện tại Thẩm Úc cũng không giấu giếm gì Thương Quân Lẫm nữa, “Chẳng qua chỉ là suy đoán của riêng ta mà thôi, cụ thể thế nào thì vẫn cần Ngô thái y chứng minh.”
Trong thư, Thẩm Úc viết về nguyên nhân lây truyền dịch bệnh và một ít triệu chứng của người bệnh, y còn dựa vào ký ức kiếp trước để viết ra một vài phương pháp đối phó với nó, y biết dịch bệnh mà y biết kia không xảy ra ở thời điểm hiện tại nên y cũng không chắc rằng đối phương có ra tay hay không.

“A Úc không cần phải lo lắng, lần này chúng ta đã hoàn thành công tác chuẩn bị nên sẽ không có việc gì đâu.” Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc và an ủi.
Sau khi nhóm chở đồ cứu tế đầu tiên chuẩn bị tốt mọi thứ liền cùng nhau đi đến Túc Bắc.
Thương Quân Lẫm đã hạ lệnh tử*, mỗi một khoản tiền và đồ đạc được quyên góp đều phải công khai ra bên ngoài, chờ khi đồ đạc được chuyển tới Túc Bắc xong thì phải viết rõ ra những thứ đó đã được sử dụng như thế nào để đưa về nơi quyên góp, như thế sẽ khiến dân chúng tham gia vào toàn bộ quá trình.


(Ai không nghe lệnh=đếm số(?))
Trước kia Thẩm Úc từng đề nghị Thương Quân Lẫm tạo ra những con đường dẫn đến những nơi khác nhau để tiện cho việc truyền tin, cuối cùng chúng cũng có tác dụng đầu tiên của mình, những thông tin mới nhất về chuyện cứu tế sẽ được trao đổi qua con đường này bằng tốc độ nhanh nhất.

Khác với công báo*, thông báo này hướng đến tất cả mọi người trên Đại Hoàn, suy xét đến chuyện dân chúng không biết chữ nên bọn họ còn sắp xếp người chuyên môn đọc báo cho dân chúng.

(Thông báo của nhà nước.)
Ban đầu, triều đình không đồng ý làm cách này, có mấy viên quan cảm thấy nếu cái gì cũng báo cho dân chúng thì còn ra thể thống gì nữa nhưng Thương Quân Lẫm lại mặc kệ bọn họ, trực tiếp ra lệnh cho mọi người, thánh chỉ đã hạ xuống nên cũng không có người nào dám đưa mạng mình ra để chống đối.

Chỉ khổ cho thừa tướng, ông lại phải phụ trách nhiều việc nhất rồi.
“Sau chuyện lần này trẫm tính cử bọn Hạ Thừa Vũ đến Túc Bắc.” Buổi tối, Thương Quân Lẫm vừa phê sổ con vừa nói
Từ trước tới nay việc chuyển đi nơi khác làm việc là biện pháp nhanh nhất để gia tăng kinh nghiệm, nếu bọn họ có thể lập công thì còn được gọi về kinh thành và tiến vào trung tâm quyền lực của Đại Hoàn.

Mỗi quan viên được chọn qua các kì khoa cử đều phải trải qua quá trình này, nếu làm như bình thường thì bọn Hạ Thừa Vũ sẽ phải làm việc ở Hàn Lâm Viện hai đến ba năm, sau đó mới được chuyển đi, sau khi đi một thời gian dài mới được gọi trở về kinh thành, vì vậy việc Thương Quân Lẫm muốn đưa bọn họ đến Túc Bắc ngay thì thật sự không đúng với quy chế tổ tiên để lại lắm.

Chẳng qua đối với Thương Quân Lẫm mà nói thì cái gọi là quy chế tổ tiên để lại cũng chỉ là đồ để đập vỡ.
“Sao đột nhiên bệ hạ lại muốn cho bọn họ đi đến Túc Bắc?”
“Chờ tình hình thiên tai giảm bớt thì trẫm cũng không định giữ lại mạng sống của các viên quan ở Túc Bắc.” Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn muốn giấu giếm, bọn họ cũng cần phải đứng đờ trên vị trí kia nữa.

“A Úc lại đây đi, cho trẫm ôm một cái.”
Thẩm Úc vừa tới gần thì đã bị nam nhân kéo xuống, để y ngồi vào trong lồng ngực của hắn.
Thương Quân Lẫm chui đầu vào cổ của Thẩm Úc rồi hít vào một ngụm thật sâu: “Ôm A Úc một cái thì những việc này cũng không còn phiền lòng như trước nữa.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.