Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân – Chương 114
Thẩm Úc chưa từng sợ cái gọi là vận mệnh, kiếp trước dù gian nan như thế nhưng y vẫn có thể vượt qua được thì bây giờ cái người nói mệnh của y như thế có cố ý hay không y cũng sẽ không quan tâm, từ trước đến giờ y luôn tin rằng mọi con đường đều do chính y tạo ra.
“Trẫm sẽ bảo vệ A Úc, dù là ai đi nữa thì cũng đừng mơ đến chuyện xúc phạm A Úc.” Thương Quân Lẫm ôm chặt lấy Thẩm Úc.
“Bệ hạ tin vào những lời của người đó sao? Bệ hạ tin vào vận mệnh sao?” Thẩm Úc nằm trong lồng ngực của nam nhân rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Vận mệnh?” Thương Quân Lẫm khịt mũi coi thường, “Trẫm chưa bao giờ tin vào thứ đó, khi trẫm còn nhỏ, ai cũng kêu trẫm ngoan ngoãn nhận mệnh đi, dù sao trẫm cũng chỉ là một hoàng tử bị vứt bỏ mà thôi, nhưng những lúc như thế trẫm lại càng không muốn chấp nhận hơn, trẫm chưa bao giờ tin cái gọi là vận mệnh, đối với trẫm thì nếu muốn cái gì mà không chịu tự mình dành lấy mà lại đi tin vào cái gọi là vận mệnh đầy mờ mịt ấy thì thà từ bỏ ngay từ lúc ban đầu còn hơn.”
Thẩm Úc khẽ cười: “Bệ hạ nói rất đúng, từ trước đến nay ta cũng chưa từng tin vào vận mệnh.
Lúc ta còn nhỏ, mấy nha hoàn và mấy gã sai vặt trong phủ luôn luôn nói ta không có cái mệnh này, ta không xứng với chức con trưởng, lúc đó ta đã nghĩ nếu thế thì sao chứ, dù Thẩm Thanh Nhiên và Như di nương có muốn thì vẫn có một sự thật đó là ta mới là con vợ cả, bọn họ không thể nào thay đổi được sự thật đó, không chỉ như thế thôi đâu, trong tương lai ta còn muốn đứng ở trên cao, nơi bọn họ không thể nào với tới được và nhìn xuống bọn họ.”
Sự thật cũng chứng minh Thẩm Úc đã làm được điều đó, bất kể là đời trước hay đời này thì y cũng đều đứng ở vị trí cao hơn so với mẹ con Thẩm Thanh Nhiên, kiếp trước Thẩm Thanh Nhiên được Việt Vương thiên vị hơn thì thế nào chứ, lúc hắn thấy y thì vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn co rúm lại mà thôi.
Thẩm Úc chưa bao giờ để mình chịu oan ức, kiếp trước y không thích Thẩm Thanh Nhiên nên y cũng không ép bản thân đi tạo mối quan hệ với hắn, Việt Vương đã từng có ý định chắp vá mối quan hệ của bọn họ nhưng cũng chỉ khiến y thấy chán hơn mà thôi.
“Có phải bệ hạ cảm thấy ta làm như vậy là không được tốt lắm đúng không?”
“Sao lại thế chứ? A Úc làm thế nào cũng đúng cả.” Thương Quân Lẫm cọ vào gò má của y.
“Nếu bệ hạ bắt được người kia thì ta muốn tới gặp hắn một lần.” Nói không chừng chuyện Việt Vương tìm tới y trong cả hai đời cũng đều là vì người này, vì thế nên Thẩm Úc cũng có chút để ý người này.
Thương Quân Lẫm đang định bắt người rồi sẽ xử lý hắn ngay nghe thế liền khựng lại, thật ra hắn cũng có suy nghĩ riêng, hắn không muốn để Thẩm Úc tiếp xúc với người kia.
“A Úc gặp hắn làm cái gì chứ, một tên giang hồ bịp bợm mà thôi.”
“Nếu như hắn đã nói rõ là Con trai của Trấn Bắc Hầu thì có lẽ trước kia hắn đã từng sống ở kinh thành, thậm chí còn có khả năng hắn từng sống ở phủ Trấn Bắc Hầu, ta có chút tò mò về thân phận của người này.” Nếu là kẻ lừa đảo thì cứ để Thương Quân Lẫm giải quyết là được, nhưng nếu không phải thì không chừng người đó còn có thể giải đáp cho y một vài điều.
“Được thôi, nhưng mà lúc ngươi đi gặp hắn, trẫm cũng muốn đi.”
Vì đã nhắc đến Thẩm Thanh Nhiên nên sáng ngày hôm sau, khi Thương Quân Lẫm đã đi thượng triều, Thẩm Úc đã hỏi Mộ Tịch về tình hình hiện tại của phủ Trấn Bắc Hầu.
Người của y luôn nhìn chằm chằm vào phủ Trấn Bắc Hầu, nếu mấy người đó có hành động gì thì bọn họ sẽ truyền tin tới chỗ của Mộ Tịch ngay.
“Gần đây Thẩm Thanh Nhiên rất ngoan ngoãn, gần như là không hề làm gì ầm ĩ luôn, Như di nương cũng vậy.”
Thẩm Úc cũng có chút kinh ngạc với kết quả này, theo lý thuyết thì Thẩm Thanh Nhiên và Như di nương không phải là loại người ngoan ngoãn nhận mệnh, nếu không thì trước kia bọn họ cũng sẽ không tạo ra đủ loại giày vò trong phủ Trấn Bắc Hầu như thế.
Thẩm Úc nghĩ không sai, sao Thẩm Thanh Nhiên chịu chấp nhận chuyện này chứ? Hắn tự nhận mình là người đến từ hiện đại, không có chuyện hắn không đấu lại cổ nhân, sao hắn có thể trơ mắt nhìn Thẩm Úc càng ngày càng trở nên tốt hơn được chứ?
Vào khoảng thời gian nóng nhất trong mùa hè, hắn đã làm loạn đòi gặp Trấn Bắc Hầu, hắn còn nói là hắn có một thứ đồ rất quan trọng muốn giao cho ông, thế nhưng hắn đợi mãi mà Trấn Bắc Hầu vẫn chưa đi gặp hắn nên hắn không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đưa ra đòn sát thủ, hắn nói mình có thể khiến nước biến thành băng trong mùa hè.
Lời kia vừa thốt ra, còn chưa thấy Trấn Bắc Hầu đâu thì gã sai vặt chuyên môn truyền tin đã cười: “Ta nói này nhị công tử, ngài vẫn nên tỉnh lại đi, hiện tại triều đình đã thống nhất giá bán băng rồi, cũng rất rẻ, hiện tại đã có biện pháp chế băng rồi nên ngươi đừng tìm bừa mấy cái cớ để lừa hầu gia tới đây nữa được không?”
“Sao có thể chứ?” Thẩm Thanh Nhiên không tin, hắn nhớ Đại Hoàn không hề có biện pháp để chế tạo băng, hắn che giấu biện pháp này cũng là vì muốn cho mình một tương lai tốt đẹp hơn, hắn cũng chưa từng nói chuyện này với ai nên không thể có người khác biết được, vì thế, hắn bắt lấy bả vai của gã sai vặt, gương mặt đầy vẻ dữ tợn, “Ngươi đang gạt ta phải không?Có phải người nhận được lợi ích từ chỗ Thẩm Úc nên cố ý không cho ta gặp phụ thân hay không?”
“Nhị công tử,” Gã sai vặt lạnh lùng đẩy tay hắn ra, “Ta kêu ngươi một tiếng nhị công tử nên ngươi vẫn nghĩ ngươi vẫn được như trước kia sao, ta lừa ngươi mấy cái này làm cái gì chứ, ngươi cứ tùy tiện hỏi một chút là có thể biết ta có lừa ngươi hay không, nếu triều đình không bán băng giá rẻ thì ngươi nghĩ lấy tình hình của ngươi hiện tại, ngươi còn có thể sử dụng băng sao?”
Trong chớp mắt, biểu cảm của Thẩm Thanh Nhiên có hơi trống rỗng, trước nay hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, từ lúc hắn xuyên qua tới bây giờ vẫn luôn được Như di nương cưng chiều, mọi chi phí của hắn cũng không thua kém gì so với con vợ cả như Thẩm Úc, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình hình hiện tại, làm sao để có thể bò lên đầu Thẩm Úc thêm một lần nữa nên cũng không hề để ý đến những chuyện xung quanh.
“Không chỉ ngươi mà ngay cả mấy người như chúng ta cũng được dùng băng, bỏ ra chút tiền là có được giấc ngủ ngon, như thế ai mà không vui chứ?” Mùa hè ở kinh thành thật sự rất nóng, trước kia lúc không có tiền mua băng, ban ngày bọn họ sẽ hầu hạ ở bên người chủ nhân để được mát ké, thế nhưng buổi tối thì không thể như thế được, trời nóng đến nỗi bọn họ không thể nào ngủ được.
“Còn nói đến chuyện được đại công tử sai bảo nữa, hiện giờ đại công tử sinh hoạt ở trong cung, sao y có thể rời khỏi bức tường dày như hoàng cung để sai bảo người trong phủ chứ? Còn nữa, bệ hạ sắp đi đến hành cung để nghỉ mát rồi, đại công tử thân là người duy nhất ở trong hậu cung của bệ hạ nên ngài ấy đương nhiên cũng phải chuẩn bị để đi nghỉ mát, ngài ấy làm gì rảnh rỗi đến nỗi chạy đi quản chuyện của ngươi?”( Mốc thời gian của cuộc hội thoại là khi kinh thành sắp bước vào giai đoạn nóng nhất.)
Gã sai vặt nói thế đã khiến Thẩm Thanh Nhiên hiểu rõ mọi chuyện, đặc biệt là những lời gã sai vặt nói đều đang thể hiện việc Thẩm Úc đang sống rất tốt, điều đó lại càng khiến hắn như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than.
Gã sai vặt bị chọc giận nên cũng không muốn để Thẩm Thanh Nhiên sống tốt, lúc hắn đi báo tin cho Trấn Bắc Hầu cũng chỉ kể về thái độ của Thẩm Thanh Nhiên chứ không hề nói gì về chuyện chế tạo ra băng.
Hành cung trận nóng, Thẩm Thanh Nhiên nhớ lúc hắn còn nhỏ hắn đã từng được Trấn Bắc Hầu mang đến đó, lần này chắc chắn Trấn Bắc Hầu cũng được đi, nếu vậy thì đây chính là cơ hội duy nhất của hắn.
Hắn muốn tự mình nói với hoàng đế rằng hắn mới là người được vào cung, là do Thẩm Úc chiếm mất vị trí của hắn, hắn muốn mượn cơ hội này để làm mọi thứ quay lại như trước kia!
Nhưng uổng công hắn chờ, chờ mãi cũng chưa từng chờ được chuyện Trấn Bắc Hầu dẫn hắn đi tới hành cung, thứ hắn chờ được là tin tức ông ta đưa một vị di nương khác đi.
Thẩm Thanh Nhiên tức giận đến nỗi đập vỡ món đồ trang trí hắn yêu thích nhất luôn.
Sau khi kể hết chuyện này, Mộ Tịch cũng che miệng cười: “Sau khi hầu gia trở về đã mắng hắn một trận, từ sau lần đó, Thẩm Thanh Nhiên để phủ Trấn Bắc Hầu an tĩnh hơn không ít.”
“Chắc Trấn Bắc Hầu cũng hoàn toàn thất vọng về đứa con trai này rồi.” Thẩm Úc vừa ngắm nghía chén trà ở trên bàn vừa nói.
“Cũng không phải như thế đâu, công tử còn chưa biết chuyện này, sau khi Trấn Bắc Hầu đi hành cung về, Thẩm Thanh Nhiên đã gây ra một cơn náo loạn, hắn còn chạy tới chất vấn Trấn Bắc Hầu, hắn chất vấn ông ta vì sao ông ta không mang hắn đi, có phải ông ta không để đứa con như hắn vào trong mắt hay không.
Như di nương phải tốn biết bao công sức mới làm Trấn Bắc Hầu nổi lên chút áy náy, thế mà chỉ vì hành động này của hắn mà bà ta suýt chút nữa đã tức chết.”
Nhắc đến chuyện này, trong mắt Mộ Tịch hiện lên sự vui sướng, lúc trước khi bọn họ còn ở phủ Trấn Bắc Hầu thì Thẩm Thanh Nhiên và Như di nương đã kiêu ngạo đến nhường nào cơ chứ? Bọn họ còn dám ỷ vào việc được Trấn Bắc Hầu sủng ái mà làm ra mấy chuyện gây hại cho công tử nhà nàng cơ mà? Cuối cùng bọn họ cũng phải chịu báo ứng.
Thẩm Úc chỉ đột nhiên nghĩ tới bọn họ nên mới hỏi một chút, sau khi biết tình hình của hai người đó xong thì y cũng không quan tâm nữa, y nhìn về một chỗ được bày đầy hoa cỏ rồi nhướng mày: “Bệ hạ lại sai người đưa hoa tới đây sao?”
Giữa một đống hoa cỏ đã có thêm một cái cây, trên cây có những nụ hoa màu vàng rất lớn, Thẩm Úc đi qua nhìn thử nhưng nhìn một lát vẫn không thể nhìn ra đó là cây gì.
“Bồn hoa này được đưa tới khi nào vậy?” Thẩm Úc nhìn bồn hoa rồi hỏi.
“Hình như là vào hai ngày trước?” Trong chớp mắt, trong mắt Mộ Tịch cũng hiện lên vẻ hoang mang, “Sao nô tỳ lại không có chút ấn tượng nào về nó chứ, để nô tỳ gọi người khác tới hỏi.”
Mộ Tịch liền gọi người phụ trách chăm sóc hoa cỏ tới.
Người hầu thấy hoa liền cố gắng nhớ lại, sau khi nghĩ ra hắn đáp: “Đây là hoa An Vương đưa tới, An Vương nghe nói quý quân thích hoa cỏ nên đã cố ý tìm cây quý tới cho ngài.”
An Vương?
Không có chuyện gì cả thì An Vương đưa hoa tới làm cái gì chứ?
“Đưa hoa đi chỗ khác đi, sau này chỗ này chỉ để hoa bệ hạ đưa tới mà thôi, nếu có hoa do những người khác đưa tới thì các ngươi cứ tìm một chỗ nào đó để đặt là được.” Thẩm Úc bình tĩnh phân phó.
“Vâng ạ.” Người hầu vội tiến lên bưng hoa đi.
Sau đó, Thẩm Úc dạo quanh một vòng để chắc chắn rằng không có bất cứ hoa cỏ xa lạ nào xuất hiện.
“Là do nô tỳ vô dụng, nô tỳ đã không để ý đến chuyện này.” Mộ Tịch cúi đầu nhận sai.
“Sau này chú ý hơn là được, nhớ dặn dò những người khác chú ý đến chuyện này, những bồn hoa không biết từ đâu đến thì cũng đừng nhận bậy bạ.” Có rất nhiều cách để mượn danh nghĩa của hoa cỏ và ra tay với bọn họ.
“Vâng ạ.”
“Nhớ sai người đi tra thử xem bồn hoa kia thuộc chủng loại nào, nếu tiện thì cứ tra lai lịch của nó luôn đi.”
“Vâng ạ.”
“Công tử, còn có một chuyện nữa ạ, có mấy người đang sống ở trong cung hỏi nô tỳ chuyện bọn họ có thể quyên góp một ít tiền tài hay không, tuy rằng bọn họ không có nhiều lắm nhưng đó cũng là tấm lòng của bọn họ.” Trên đường trở về, Mộ Tịch hỏi.
“Hửm?”
“Lúc ấy chẳng phải công tử đã để rất nhiều cung nhân xem 《 Quy Xuân Ký 》 sao, sau lần đó, bọn họ đã tìm nô tỳ rất nhiều lần và bày tỏ mong muốn được cống hiến một phần sức lực.”
Lúc ấy, sau khi hoàn thiện vở 《 Quy Xuân Ký 》, Thẩm Úc muốn thử nghiệm hiệu quả của nó nên đã kêu bọn họ diễn ở trong cung rất nhiều lần, hậu cung của Thương Quân Lẫm không có phi tần nào nên Thẩm Úc đã kêu các cung nhân tới nghe, phản ứng của những người này cũng có thể thể hiện phần nào phản ứng của dân chúng khi xem vở kịch.
“Có thể để bọn họ thể hiện tấm lòng của mình nhưng nhớ nhắc nhở bọn họ không được đua đòi, cố gắng hết sức là được, ta giao chuyện này cho ngươi và tiểu Mạnh công công làm.”
Thẩm Nguyệt đang sống ở cung của thái phi nên cũng nghe thấy tin tức này, nàng không khỏi ngây người ra, thế nhưng cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng càng bội phục tài năng của Thẩm Úc hơn.
Ở ngoài cung thì việc quyên góp tiền sẽ do triều đình quản, thế nhưng nếu ở trong cung thì Thẩm Úc không thể không hỏi đến nó, cũng may có Mộ Tịch và tiểu Mạnh công công phụ trách chuyện này nên nó cũng không khiến Thẩm Úc phí nhiều tâm tư.
Sau khi Thương Quân Lẫm hạ triều liền trở về, trên đường đi, hắn cũng đã nghe Mạnh công công báo cáo chuyện này.
“Nô tài thật muốn thốt lên, biện pháp này của quý quân thật sự rất kì diệu, hiện tại hầu hết tất cả mọi người đều chú ý đến chuyện ở Túc Bắc, như thế thì những tên trộm đó có muốn làm gì thì cũng không thể thực hiện được.”
“Ừm,” Trong lòng Thương Quân Lẫm tràn đầy sự tự hào, “A Úc luôn luôn có thể bài ưu giải nạn* giúp trẫm.”(chắc kiểu giảm bớt ưu phiền, giải trừ kiếp nạn=)))
Lúc hắn đi đến Ngọc Chương Cung thì Thẩm Úc đang xem xét lại sổ sách, đây là sổ sách đã được Mộ Tịch sửa sang lại từ trước rồi mới đưa lên cho y, là sổ sách liệt kê những thứ các cung nhân quyên góp.
“A Úc đang đọc cái gì vậy?” Thương Quân Lẫm phất tay ý bảo cung nhân lui ra rồi đi đến bên cạnh Thẩm Úc.
“Ta đang đọc sổ sách quyên góp của các cung nhân, chúng lớn hơn so với suy nghĩ của ta nhiều.” Thẩm Úc đưa một trong số những cuốn sổ cho Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm cầm lấy rồi nói: “Triều đình cũng đang phải sửa sang lại một phần, quả thật đồ được mọi người quyên góp lớn hơn số lượng chúng ta dự đoán rất nhiều, trẫm muốn giảm bớt khả năng lãng phí thời gian nên đã kêu bọn họ chở đồ đến Túc Bắc luôn, như thế cũng có thể tìm cho những khu vực còn đang đóng quân một ít việc làm.”
“Các phiên vương có phản ứng thế nào?”
“Có lẽ bọn họ đã bị dọa sợ vì lần ăn tết kia nên lúc người của triều đình đến thì bọn họ nên làm cái gì thì sẽ làm cái đó, bọn họ cũng rất để ý tới chuyện quyên góp.
A Úc có nhận được đồ các phiên vương đưa tới không?”
Thương Quân Lẫm còn chưa quên chuyện trước khi các phiên vương rời kinh thì vẫn còn bị A Úc của hắn làm thịt một cách tàn nhẫn.
.