Đọc truyện Bệnh Chiếm Hữu – Chương 21: “Cậu cảm thấy tôi ghê tởm sao?” 🌵
Editor + beta: sellsell2610
“Trần Trì Sinh, mình tên Tô Nhiễm.”
Tô Nhiễm đến gần cậu, thanh âm ngọt ngào mềm mại: “Bạn gái cũ của A Sí, Tô Nhiễm.”
Trần Trì hơi khựng lại, sau đó trên gương mặt không có biểu tình gì bắt đầu buông lỏng.
Thấy phản ứng của cậu, Tô Nhiễm vừa lòng, nhếch miệng: “Cậu có biết không? Trong suốt một tháng cậu bị người khác khi dễ, mình nhìn cũng thấy đau lòng. Tuy không biết tại sao cậu lại trở nên như vậy, nhưng bây giờ thấy cậu trở lại như bình thường mình rất vui vẻ. Đứng ở trên đầu người khác lãnh ngạo bễ ngễ mới là cậu chứ.”
Trong khi cô ta đang thao thao bất tuyệt, Trần Trì đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, mắt đen sâu thẳm, giống như đang nhìn cô ta, mà cũng giống như đang nhìn không khí.
Nụ cười trên mặt Tô Nhiễm hơi cương: “Trần Trì Sinh, mình biết rõ cậu là dạng người như thế nào. Vì vậy đừng tỏ ra không quen biết mình. Nếu không mình sẽ vạch trần cậu.” Nói xong cô ta cười giảo hoạt, lộ ra một cái răng nanh.
Trần Trì nghĩ tới Thời Ôn, ánh mắt tối sầm vài phần: “Thử xem.”
Thân ảnh nam sinh cao gầy, nhìn cũng không thèm nhìn, cứ thế đi thẳng.
Tô Nhiễm thu lại ý cười, nghĩ tới ánh mắt lạnh băng vừa rồi của cậu, dùng sức cắn môi.
Thiếu niên năm đó được mọi người vây quanh hâm mô, bây giờ vẫn rất toả sáng. Chỉ là chẳng có một ai phát hiện ra, chỉ có cô ta biết, Trần Trì là người như thế nào.
*
Thời Ôn ở trước cửa nhà vệ sinh nghe được giọng nói của đám người Lý Vinh, cô cẩn thận núp vào góc tường.
Đơn giản là mắng Trần Trì.
Thời Ôn trong lòng hừ một tiếng, nhanh chóng xếp đám người này vào loại ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khinh ít, tiểu nhân thích nói xấu sau lưng người khác.
Không tìm thấy Trần Trì, Thời Ôn cũng không dám ở lại quá lâu, sợ Ngô Đông tìm cô, tính toán một chút, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Cả phòng học nhốn nháo, Thời Ôn sợ nhiều người không dễ đi, nhanh chóng chạy về lớp học.
Liếc mắt một cái đã thấy Trần Trì.
Cậu ghé vào trên bàn ngủ, chỉ để lộ ra một cái gáy.
Thời Ôn trở về chỗ ngồi mới phát hiện cậu không ngủ, lộ ra nửa bên mặt nhìn chằm chằm chỗ ngồi của cô, nhìn thấy cô trở về, mắt đen loé lên một chút, chậm rãi đứng dậy.
Cậu lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.
Phòng học dần thưa người, Thời Ôn cũng muốn nhanh chóng ra ngoài vì còn có Thời Noãn đợi. Nhưng cô lại cảm thấy Trần Trì có chuyện muốn nói với mình.
Mãi cho tới khi người cuối cùng ra về, cậu mới giật giật thân mình. Sắc môi cậu nhạt nhẽo, mặt cũng trắng bệch, trên mặt còn có vết thương, thoạt nhìn rất tội nghiệp.
Cậu mở miệng, thanh âm rất thấp, khô khốc khàn khàn: “Xin lỗi…”
Thời Ôn ngẩn người, nghi hoặc nhìn cậu.
Tại sao lại xin lỗi cô?
Thời Ôn: “Cái gì?”
Trần Trì ngước mắt, biểu tình uỷ khuất đáng thương: “Xin lỗi, không nên tự tiện ôm cậu…”
Thời Ôn lúc này mới hiểu cậu xin lỗi cái gì.
Cô cũng quên luôn chuyện này rồi.
Ôm?
Không phải Vương Đình nói đó là siết sao?
Thời Ôn có chút rối rắm, hồi lâu mới hỏi: “Vậy cậu là ôm hay là…siết tôi?”
Trần Trì:…
Cậu làm như vậy, giống siết người sao?
“Ôm.”
Cậu khô quắt mà nhả ra một chữ.
“Hả?”
Nghe thấy từ “ôm” làm Thời Ôn hơi thất thần, phảng phất giống như có ngón tay chọc vào dây thần kinh mẫn cảm của cô.
Hình ảnh trong đầu đột nhiên rõ nét, bàn tay kia cầm lấy cổ tay cô, so với trong tưởng tượng của cô, tay cậu lớn hơn rất nhiều, mang theo cảm giác lành lạnh. Lực đạo cường ngạnh, nhưng trong lồng ngực lại rất ấm áp, còn có hương bạc hà trên người cậu, sạch sẽ mát lạnh…
Nhưng tại sao lại…ôm cô?
Trần Trì thấy cô nửa ngày không nói lời nào, rũ mi mắt, trong đáy mắt biến đen: “Cậu cảm thấy tôi rât ghê tởm sao?”