Đọc truyện Bệnh Chiếm Hữu – Chương 20: Trần Trì Sinh 🌵
Edit + beta: sellsell2610
Thời Ôn nhìn theo tầm mắt của Ngô Đông liền thấy được một nữ sinh rất đáng yêu, tóc buộc đuôi ngựa, không hề trang điểm, đôi mắt rất to, cánh môi màu hồng nhạt, xinh đẹp như búp bê.
Tô Nhiễm bước lên một bước, khẽ cắn môi, một bộ dáng vừa khó xử vừa sợ hãi.
Ngô Đông cổ vũ: “Đừng sợ, em mau nói sự thật cho mọi người biết đi.”
Tô Nhiễm nhìn một bên mặt của Trần Trì, nhưng cậu chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, liếc cũng không thèm liếc cô ta một lần.
“Là cậu ấy đánh trước.”
Âm thanh của Tô Nhiễm mềm mại, cô ta chỉ Trần Trì, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Ánh mắt của Thời Ôn cứng lại.
Sao có thể? Cậu không bị người khác đánh là đã tốt lắm rồi.
Sườn mặt nam sinh đường cong lãnh đạm, vẫn không chịu quay đầu lại.
Tô Nhiễm liếm môi, rũ mi, che giấu cảm xúc không cam lòng.
Đáp án mày hiển nhiên không nằm trong dự đoán của Ngô Đông: “Trần Trì? Em nói là em ấy động tay động chân trước?”
Trần Trì lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, phủ nhận: “Không phải.”
Tô Nhiễm cắn môi, đi đến bên cạnh cậu: “Mình đã thấy hết rồi, là cậu đánh bọn họ trước.”
Nam sinh rũ mắt, rốt cục mới đem tầm mắt để trên người cô ta. Đôi mắt đen như mực, sâu như biển, nhìn mãi cũng không thấy đáy.
Cậu vẫn không nhớ ra cô ta là ai.
Tô Nhiễm dùng sức nắm góc áo, ngón tay trở lên trắng bệch.
Trần Trì rất nhanh rời đi ánh mắt, lại thấy Thời Ôn đang lo lắng cho mình, ánh mắt chợt loé, chậm rãi nói: “Một mình tôi có thể đánh bọn họ bị thương thành như vậy sao?”
Tức khắc mặt mấy nam sinh kia khó coi vô cùng.
Nhưng ngoại trừ người trong cuộc cùng với những người bàng quang chứng kiến từ đầu đến cuối, thì không một ai tin Trần Trì sẽ đem đám người Lý Vinh đánh thành như vậy.
Trần Trì rũ mắt, môi hơi nhấp: “Bọn họ đánh nhau với học trưởng, đánh thua thì tìm em trút giận.”
Đám người Lý Vinh:…
Lý Vinh xúc động muốn đánh người.
Lời này đúng là hoàn hảo tới nỗi một giọt nước cũng không lọt qua được, rất có logic, thuyết phục đến nỗi hắn cũng sắp tin. Tên này đầu óc có vấn đề? Cmn ai nói tên này đầu óc có vấn đề lão tử liền đánh chết người đó.
Cuối cùng, mấy người Lý Vinh vì mặt mũi mà đành đồng ý cách giải thích của Trần Trì.
Đương sự đã thừa nhận, người chứng kiến cũng không chịu nói thêm điều gì. Cuối cùng chủ nhiệm lớp đành quy Tô Nhiễm muốn đổ oan cho Trần Trì vì sợ đắc tội với đám người Lý Vinh.
Chủ nhiệm lớp bắt đám người Lý Vinh xin lỗi Trần Trì, dù họ không muốn cũng bắt buộc phải làm, hơn nữa còn bị phê bình trước toàn trường để cảnh cáo không được tái phạm nữa.
Chủ nhiệm lớp sáu hận rèn sắt không thành thép, đa số những học sinh đánh nhau đều là học sinh lớp mình, liền tìm vấn đề khác để trút giận: “Các em đánh nhau với học trưởng nào?”
Lý Vinh trong lòng trợn trắng mắt, căn bản không có vị học trưởng nào có được không?
Mọi người: “Không nhớ được mặt, không biết tên.”
Một đám người lần lượt kéo nhau ra khỏi văn phòng.
Mọi chuyện giống như đã kết thúc.
Nhưng Thời Ôn vẫn rất lo lắng, sợ qua việc này đám người Lý Vinh sẽ coi Trần Trì như cái đinh trong mắt. Cô nhất định phải làm lớp phó kỷ luật mới có thể công khai giúp đỡ Trần Trì, cũng có giáo viên chống lưng.
“Haizzz..” Vương Đình về tới phòng học vẫn còn thở dài: “Cậu có nhìn thấy không? Trên người Trần Trì có rất nhiều vết thương, cả mới lẫn cũ đều có, làm sao mà cậu ấy có thể đánh lại đám người Lý Vinh chứ?”
Trong ngực Thời Ôn cũng rầu rĩ, phát hiện Trần Trì còn chưa trở về lớp.
Lý Vinh cũng chưa quay lại, không phải bọn họ lại chặn cậu ở chỗ nào đó để gây sự rồi chứ?
Thời Ôn thấy Ngô Đông còn chưa lên lớp, rối rắm một chút liền chạy ra khỏi lớp học.
Ở chỗ rẽ, Trần Trì bị một người gọi lại, nhưng cậu đang vội vã quay lại lớp, không có ý muốn đáp lại người đó, coi như không nghe thấy tiếp tục đi.
“Trần Trì Sinh.”
Bước chân Trần Trì khựng lại, cậu đứng im.
Lông mày Tô Nhiễm dãn ra, có thể không nhớ rõ cô ta, nhưng chắc chắn nhớ cái tên này.
Tô Nhiễm chạy đến trước mặt Trần Trì, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên đánh giá cậu, cười nói: “So với một tháng trước, cậu càng ngày càng xấu tính.”
Trần Trì rũ mắt, ánh mắt trống rỗng.
Tô Nhiễm nhìn cậu một chút, tự giễu: “Một tháng trước mình đã giới thiệu qua, cậu không nhớ sao?”
Trần Trì không có tâm tình muốn nhớ lại cô ta là ai, nhấc chân muốn đi.
Tô Nhiễm thấy cậu có ý muốn rời đi, trợn tròn mắt, ngăn cậu lại: “Cậu không tò mò mình là ai sao?”
Trần Trì lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tránh ra.”
Tô Nhiễm đột nhiên bật cười: “Câu cửa miệng của cậu có vẻ vẫn không thay đổi nhỉ?”
Trần Trì ngẩn người.