Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 8
Tên nhóc và nhóc tóc ngắn đã nhanh chóng giấu mình vào đống máy móc cũ để một góc trong phòng thí nghiệm khi Jame mở cửa bước vào. Tên Jame lại làm việc chậm chạp quá thể đáng, làm Z cảm thấy vô cùng khó chịu vì phải ngồi trong góc chật như nhồi thịt. Cứ tưởng thoát nạn khi Jame bước ra khỏi phòng thì đúng lúc ấy khói bụi bám đầy áo Z. Z đã cố nhịn nhưng đám bụi đó lại cố tình đùa giỡn, ve vãn bên mũi Z và………………
“Hặt xiu!” Ặc!! Không nhịn nổi cơn hắt xì hơi rồi!>
Cô nhóc mắt mở to ngạc nhiên vì tiếng hắt xì “phản bạn”.
Tiếng động đó nhỏ thôi nhưng Jame đâu phải điếc khi nó vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Vừa thám thính vừa chậm rãi tiến lại gần nơi phát ra âm thanh rên lên khe khẽ đó. Giật mạnh dây điện máy tính ra, quất chiếc dây điện về phía đống máy cũ .
“Phựt” chiếc dây đó lập tức bị giữ chặt, có một lực khủng khiếp kéo Jame về phía đó.
Lập tức Jame trụ lại dùng lực kéo mạnh đầu dây bên kia.
“VỤT”
Hai người từ đống máy cũ lao ra. Jame bị tấn công từ hai bên. Mỗi người chặn một đầu của hắn. Cô nhóc chặn đằng trước, tên nhóc chặn đằng sau.
_Các người là ai? Sao lại đột nhập vào đây?
_ Không cần biết làm gì nhóc ạ! – cô nhóc.
_ Cái gì? Nhóc? Ta mà là nhóc á?”- Jame giật mình. Nóng rồi đấy!!
_ Để xem ai là nhóc nhé ?—Jame cười khinh khỉnh, chẳng có ý định nói thêm lời nào lao như điên vào tấn công. Còn nói gì nữa ? Bây giờ chỉ còn dùng bạo lực để phân định thắng thua thôi.
Còn cô nhóc thì chẳng có gì là vội vã, đứng điềm nhiên như không có chuyện gì. Cứ ngỡ cô ta tầm thường nào ngờ đâu là nhanh nhạy vô cùng. Jame dốc lực tấn công phóng đến. Đến lúc tưởng như nắm đấm của jame đã quét vào mặt cô ta rồi thì
“Vút”
Chẳng thấy bóng dáng trước mặt đó đâu nữa.
Trong bóng tối mờ ảo, bóng đen vừa xuất hiện đằng sau lưng Jame cười giễu cợt.
– Chậm chạp quá đó! Ngay cả vạt áo của tôi cũng không chạm được thì không là trẻ con là gì?
Giọng nói nhỏ, thì thầm, cứ như sâu hút vậy. Nội dung câu nói làm Jame tức giận vô cùng, quay phắt về phía sau, ra đòn chân nhanh hơn điện.
– Chậm hay không cứ chờ xem sẽ rõ!
– Hừm!
Tốc độ tấn công của Jame cũng tăng dần. Đòn nào cũng nhanh, đánh vào các yếu điểm của cơ thể đối phương. Chân tay phối hợp chặt chẽ. Cô nhóc đó còn nhanh hơn. Hệt như miếng võ của châu chấu vậy. Liên tiếp bật lên cao ra đòn phủ đầu từ trên không, tập trung đánh từ phía trên đầu giáng xuống. Tự biết trong thế này, tấn công là rất khó nên Jame thiên về phòng ngự, chuyển động nhanh mà chắc, không để lộ nhược điểm gì cho đối thủ nắm được.
Ban đầu có lẽ nhìn vào ai cũng nghĩ là hai đánh một nhưng giờ đây rõ ràng là một đối một. Rõ ràng là thời hiện đại mà đánh nhau cứ như phim chưởng, như trong truyện kiếm hiệp thời xưa.
Z chỉ biết mở to mắt ra ngạc nhiên, nuối tiếc.
– Hix không phải chứ, sao mình lại bị cho ra rìa vậy? Cứ tưởng người được thư giãn gân cốt là mình chứ? Sao lại?…… TT^TT
Khi Z suy nghĩ vẩn vơ thì trận chiến giữa hai người kia đang đến hồi nảy lửa. Cả hai đều là cao thủ trong lối đánh lâu bền, một hồi lâu mà chẳng hề kiệt sức. Hai người đều muốn mau chóng hạ gục đối thủ, tiếp tục quay lại cuộc tìm kiếm của mình. Xem ra không được rồi!
Tốc độ cô nhóc quá nhanh tấn công là quá khó, hơn nữa Jame không quen lối đánh trên cao nên không thể hạ gục đối thủ được.
Còn cô nhóc đó cũng chẳng dễ dàng tấn công được Jame. Tuy rằng Jame chẳng thể làm gì được mình nhưng lại phòng thủ kĩ càng quá, mà tốc độ của hắn cũng không phải loại “xoàng” nên nếu không cẩn thận là bị xơi tái ngay. Trận chiến càng lúc càng dềnh dàng không có dấu hiệu nào là sẽ có hồi kết….
Chán nản khi mãi chẳng có kết quả, Jame quyết định đến hành động để mau kết thúc trận chiến.
Lúc cô gái lao từ trên xuống thì cũng cùng lúc jame dồn lực vào mu bàn chân bật mạnh lên. Tay vung lên chỉ thẳng, cả người tạo ra dáng như một mũi tên chỉ lên trên.
“Soạt”
… gió luân chuyển giấy tờ xung quanh bay tứ tung.
Tiếng áo của hai người cọ xát vào nhau nghe “sàn sạt”.
Ban đầu vì không gian trong phòng quá tối nên Jame chỉ đoán được đối thủ của mình là một cô gái có chiều cao “chẳng hề khiêm nhường” chứ không rõ diện mạo thế nào. Chỉ đến lúc lao lên tấn công mới bắt gặp đôi mắt tuyệt đẹp của cô gái đó. Một đôi mắt xanh biếc như mặt nước hồ mùa thu, trong không gian giữa bóng tối và ánh sáng mập mờ, sáng ánh lên một màu cam mê hoặc. Mà cảm giác này là gì vậy? Một cảm giác rất quen thuộc khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Jame đã từng nhìn thấy, từng quen biết cô nhóc này ở đâu rồi thì phải nhưng không tài nào nghĩ ra được( chính xác hơn là không có thời gian mà nghĩ: sao mà kịp suy nghĩ khi hoàn cảnh là đang tấn công kia mà, sơ sẩy là đi tong)
Thế mà chỉ trong 0.0001 giây Jame suy nghĩ việc ngoài lề, cô nhóc đó đã nắm được sơ hở, ra đòn dứt điểm. Jame bị ngã xuống đất, loạng choạng đứng dậy. Nguy hiểm quá!! Đòn cô ta đánh vào giữa lưng, ép mạnh vào lồng ngực, mạnh chút xíu nữa là Jame lìa đời.
Cô nhóc đó đứng khoanh tay trước mặt Jame. Thái độ coi thường.
– Khi tấn công mà lơ là nghĩ đi đâu vậy? Chán sống rồi chắc?- liếc nhìn sang Z ở bên cạnh – Hắn bị thương rồi, giao cho cậu đó.
Z chán nản gãi đầu, mặt mày cau có:
– Sao có cảm giác như bị tặng lại đồ thừa thế nhỉ?
Cô nhóc đứng vào một góc như người ta đi xem kịch hay, không có ý định sẽ nhúng tay vào trận đấu.
– Hi, bé con, lần này tôi sẽ tiếp đãi cậu—Z mặt mày tươi tỉnh, bẻ khớp tay, khớp cổ “côm cốp”, nghe ớn xương sườn.
“Ối giời ơi! Bé con?” bộ mấy người này không nhận ra Jame là người được xếp vào cái tuổi “thanh thiếu niên”rồi à? Có em bé nào cao những 1m85 không? Hix, không thể nào tha thứ cho sự xỉ vả, coi thường này được.
– Không thử sao biết?—dù bây giờ vai và lồng ngực của Jame đau tê tái do cú đòn vừa rồi nhưng vẫn chưa đủ hạ gục Jame đâu.
– Vậy thì…… – chưa nói dứt lời, Z đã chạy như bay qua chỗ Jame, chắn ngay trước mặt— Chứng minh đi , rằng cậu có thể thắng tôi?
Jame liên tục phải đỡ những cú đòn hiểm liên hoàn của Z, hai bờ vai đau inh ỏi. Nhưng giờ Jame đã hiểu vì sao người nghênh chiến trước phải là một cô gái rồi. Tuy rằng tên nhóc này có tốc độ ngang hàng với Jame nhưng so với cô gái kia thì cách xa một trời một vực. Tên Z này có cách đánh tương đối giống Jame. Thiên về tạo lực tấn công mạnh, nhằm chủ yếu vào điểm yếu. Di chuyển chậm mà chắc.
Xem ra trình độ giao đấu kém hơn cô nhóc kia khá nhiều. Còn so sánh với Jame thì… nói sao nhỉ? Động tác nhuần nhuyễn hơn Jame nhưng độ nhạy bén lại không bằng. Vậy là Jame vẫn yếu thế hơn vì hiện tại Jame đang bị thương mà.
Cách duy nhất để Jame có cơ hội thắng là Jame phải mau chóng nắm được nhược điểm của nhóc đó và kết thúc trận đấu sớm, nếu không vết thương sẽ càng lúc càng nặng thêm.
Tên nhóc liên tiếp tấn công Jame nhưng không hề có ý muốn hạ gục Jame.
Cái kiểu “mèo vờn chuột” này làm Jame càng thêm bực mình. Hắn cũng tận dụng mọi cơ hội để đánh trả, hình như càng dốc sức càng làm vết thương nhói đau.
Điều kì lạ là đối thủ của Z chỉ là Jame mà sao cứ mỗi lần tấn công, Z lại quan sát xung quanh, đối thủ ngoài Jame ra thì còn có ai khác nữa?
– Kết thúc đi! Đừng kéo dài trận đấu.—một cái giọng uy nghiêm ra lệnh.
– Ưm…! – hơi lưỡng lự nhưng Z đã ngoan ngoãn gật đầu. Z lao vào tấn công với tốc độ nhanh gấp đôi so với ban đầu. Đòn tay giáng từ phía trên đầu Jame. Jame đưa hai tay ra đỡ. Bờ vai nhói lên cơn đau buốt óc.
Chân Z thụi mạnh vào bụng Jame. Cú đánh đau điếng làm Jame cúi gập người.
Jame bị đẩy mạnh vào tường. Cơn đau nhói lên từng đợt.
Z như con sóng thần ập đến. Phen này Jame chết chắc. Mắt hắn mờ đi, mơ màng.
– AAAAAAAAAAA!!!!!!!! – Tiếng kêu thất thanh.
Diễn ra cảnh tượng:
Z huơ huơ hai tay trên không như mất thăng bằng, cả người nghiêng ngửa về phía sau. Cô nhóc không còn vô tâm đứng một góc nữa mà lao đến, giang tay muốn đỡ Z.
Jame thì ngồi một góc phòng mắt thô lố nhìn cảnh tượng rất chi là nực cười của hai người kia. Khực, có cái gì lăn vào, chạm ngón tay của hắn.
“ Một ống nhựa???”
Hóa ra mọi chuyện thật đơn giản: Z lao đến cứ tưởng cho Jame một trận, nào ngờ có kẻ thứ ba xen vào: ÔNG THẦN XUI!! Trượt ống nhựa và … tình huống giở khóc giở cười này đây…….
Z cố vùng vẫy đứng vững nhưng lại phản tác dụng, cả người đổ xuống. Cô nhóc dốc sức đưa tay ra đỡ lưng Z ………nhưng không được…
Cả Z và cô nhóc đều ngã xuống. Ngã đúng vào hệ thống bảo vệ. Một hồi chuông như xe cứu hỏa kêu giục giã.
Ông bảo vệ giật mình tỉnh dậy sau cơn mê. Lúi húi tìm chìa khóa cùng chiếc đèn pin.
– Cậu chơi thân với thần xui quá đó! — Cô nhóc nhăn mặt, trách móc.
– Hix, biết ngay mà! Tớ đã đề phòng từ đầu nhưng vẫn không thoát được.—Z đứng dậy xoa xoa cái mông đau, buồn rười rượi.
– Cậu….
Cô nhóc định nói thêm điều gì đó nhưng từ ngoài vọng lại tiếng bước chân chạy trên cầu thang.
– Chắc ông bảo vệ dậy rồi.
– Chẳng phải cậu đã gây mê rồi sao??
– Nhưng đó là loại nhẹ nhất mà, hơn nữa đã khá lâu rồi, hiệu lực cũng phải giảm đi chứ. – vẻ mặt oan ức.
– Đúng là chẳng có gì có thể giao cho cậu.– Cô nhóc đứng dậy, nắm tay Z chạy ra ngoài—không nói nhiều nữa, chuồn thôi.
Jame ngồi sát vào góc tường cũng cố gượng dậy, không muốn bị ông bảo vệ bắt quả tang. Nhưng mà khó quá!! Vai đau, lưng đau, hành động của Jame chậm hẳn, cố gắng bám vào góc tường đứng dậy. Tiếp tục chậm chạp như vậy chắc chắn Jame sẽ bị bắt!! Bỗng cánh tay của Jame được nhấc lên cao, hơi đau một chút, đặt nhẹ nhàng vào lên một bờ vai nhỏ nhắn, êm ái.
– Cô… — lúc Jame sực tỉnh ra thì đã được cô nhóc tóc ngắn nâng nhẹ nhàng, cánh tay quàng qua đôi vai nhỏ bé, hắn trừng mắt ngạc nhiên, mồm há hốc. Cô nhóc chẳng hề quan tâm tới vẻ mặt của Jame, đỡ hắn lướt nhanh qua dãy hành lang.
– Cô muốn gì? Sao lại giúp tôi?? – Jame gào lên, cố vùng vẫy, rút tay lại, nhưng càng cố gắng thì cô nhóc đó càng ghì chặt, kéo tay Jame đi nhanh hơn.