Beast Girl

Chương 7


Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 7

Rất nhỏ nhưng không thể qua được mắt cô nhóc. Một cuộn dây cắm có công tắc vào ổ điện đằng sau hàng rào laze cách bọn họ khá xa. Làm sao để ngắt đây?????
– Z! Tính ước lượng độ rộng của phòng, chiều dài, cao; cả tỉ lệ đồ dùng với chiều cao của phòng nữa. _ mắt cô nhóc vẫn hướng về phía cái ổ khóa, nhưng lời nói lại dành cho người phía sau. Lập tức cả hai người cùng bắt tay vào làm việc. Những số đo ước lượng của cậu nhóc lại chuẩn đến từng xentimet. Còn cô nhóc đem những số đo vào bộ nhớ trong đầu và xử lý thành một chuỗi số. Liệu có liên quan tới nhau ?
— 10 phút sau–
Họ đã quay lại để xử lý cái hàng rào laze chết tiệt kia…
– Nhìn kĩ nhá, cơ hội học nghề cho cậu đó!—cô nhóc nói với thằng bạn ngây ngô đằng sau, tay vớ đại một quả táo trên bàn.
>
Quả táo phóng từ tay cô nhóc, vẽ trên không trung một đường thẳng như kẻ chỉ, lao thẳng vào tường rồi lại bị đánh bật ra, lướt nhanh qua các khe của tia laze. Rơi xuống đúng cái lò xo ở gần chân ghế, bắn ngược lên, đập vào trần nhà, lại đập xuống mặt đất, lao vun vút qua lưới điện lao vào mục tiêu đã định (chiếc công tắc) …
“Xèo, xèo, xèo”
Âm thanh tan chảy của vật gì đó vang lên, rồi “Bộp, bộp”- tiếng đáp đất vang lên nhẹ nhàng… lúc quả táo “xấu số” chạm mặt đất lần cuối thì cũng là lúc nó tự tách ra làm bốn miếng táo đen thui. Hix hix thương tâm quá! TT^TT. Do nó bị tiếp xúc với hàng rào laze đây mà!!!! Nhưng nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, cú đập mạnh vào công tắc làm cái tay cầm của công tắc bị kéo xuống => hàng rào laze bị tắt. Nghe thì có vẻ đơn giản lắm, phần nhiều còn nghĩ đây là một sự quá may mắn nhưng thực chất đây là kết quả giữa tính toán, cách móc xích các số liệu lại với nhau.
Đường đi của quả táo đã được định liệu trước một cách chuẩn xác đến bất ngờ. Một nụ cười thoáng qua trên môi cô nhóc.
– Thế nào ?
– Không thể tuyệt vời hơn!
Trong lúc đó ngoài sân trường…
Lại có thêm hai bóng đen nữa xuất hiện.
“Vụt, vụt”
Vẫn là những cú tiếp đất “nhẹ như lông hồng”.
Lần này hình như là hai chàng trai….
Trong lúc đó ngoài sân trường…

Lại có thêm hai bóng đen nữa xuất hiện.
“Vụt, vụt”
Vẫn là những cú tiếp đất “nhẹ như lông hồng”.
Lần này hình như là hai chàng trai….
Một chàng có tóc màu nâu bóng, còn một chàng tóc đen tuyền.
Hơ hơ……nhìn lướt qua có thể đoán được đằng sau chiếc mặt nạ là hai ngương mặt vô cùng “ handsome”.
– Mick, mày lo phần ông bảo vệ đi nhé!—anh chàng tóc nâu bóng, huyền ảo như thiên sứ, đề nghị.
Tên bạn chỉ gật nhẹ đầu rồi hướng ra phòng bảo vệ.
Chưa đầy 5 giây sau tên Mick đã trở lại, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên. Làm bạn hắn lo lắng hỏi:
– Nhanh vậy sao?
– Không !!! Khi tao đến ông ta đã bị đánh thuốc mê loại nhẹ, ngủ như lợn rồi…—Mick lo lắng—…có khi nào có người đến trước chúng ta rồi không?
– Chắc vậy rồi!
– Hửm ai vậy nhỉ? Jame, theo mày có phải điệp viên không?
– Không chắc nữa, có thể hoặc không! — Jame nhìn quanh trường thăm dò, ánh mắt “tự vệ”—dù sao cũng nên cẩn thận hơn.
– Thôi vào việc nào !! Máy camera giao cho tao, chuyện muỗi ấy mà!—Mick vỗ đôm đốp vào lưng Jame, tay quệt mũi tự đắc.
– Trời đất, có ai khen gì đâu mà tự sướng làm gì.—Jame lườm bạn, thoáng cười – tao lên tầng hai tìm trước, mày xong việc lên ngay với tao đấy!
Bắt đầu hành động.
Mick nhanh chóng đi xuống tầng hầm, tìm máy chủ của hệ thống bảo mật. Jame tìm đường trèo lên tầng hai.

Trong lúc đó, 2 cô cậu nhóc đang mải mê tìm “hàng mật” trong phòng thí nghiệm máy tính.
– Tìm thấy chưa ?- cậu nhóc chán nản hỏi cô nàng tóc ngắn
– Chưa. — câu đáp lại cụt lủn.
– Hix tìm mãi không ra. Sao trường này giấu kĩ thế, chẳng có cảm ứng điện luôn. — tên nhóc này chẳng kiên nhẫn nổi nữa rồi, phụng phịu nhìn cô nhóc với ánh mắt van nài “Mình buồn ngủ quá rùi, thức khuya không tốt cho sức khỏe.”
– Hừ, có cần tớ “ tẩm quất” cho cậu không?—cô nhóc nhìn tức giận, hằm hằm với thằng bạn hám ngủ.
– Ấy ấy, cậu mà “tẩm quất” xong thì tớ đi xe cứu thương về nhà à ??!! – Cậu nhóc chắp tay chữ V ra vẻ phòng ngự.
– Biết là tốt! Hừ! Tìm đàng hoàng đi.
tiếng quát từ tai nghe siêu nhỏ.
– Rồi, vừa xong rồi.

– Alisa đang cẩn thận nhắc nhở thì bỗng có âm thanh khác lạ dội lại.
“Bộp, bộp, bộp”
…tiếng bước chân quét nhẹ trên đất……
Ánh mắt cô ấy lướt nhanh thăm dò nhìn ra phía cửa.
Một bóng đen dáng người dong dỏng cao lướt lại gần. Hiện rõ mồn một qua khe cửa, một bàn tay chạm khẽ vào cánh cửa.
tên nhóc đợi mãi không có tiếng trả lời của bạn, lo lắng hỏi.
tiếng nhắc khe khẽ. Cả ba con người cùng chờ đợi điều sắp xảy đến.

“Két, két” tiếng đẩy cánh cửa vào một cách rất nặng nề. Mick ló một nửa khuôn mặt vào trong, thám thính xung quanh. Bao trùm là một không gian tĩnh lặng, như một thế giới lâu ngày mới được mở ra.
“ Thật kì lạ. Chắc chắn đã có người đến đây trước mình. Nếu không sao cửa đã mở sẵn thế này ?” – tự cảm thấy điều gì không bình thường bước chân của Mick chậm rãi, cẩn trọng hơn bao giờ hết. Nhẹ nhàng, quan sát tứ phía, Mick từ từ đi vào trong. Cả tiếng thở mạnh cũng không dám.
Mick đâu biết rằng mình đang được chăm chú quan sát từ phía trên trần.
Alisa thông báo cho “đồng bọn”.
– À há! Chúng ta có “bạn mới” à? – Cô “đại ca” thốt lên khe khẽ.
– Xem ra chúng ta phải nghênh đón nồng nhiệt rồi.— Z thậm chí còn có vẻ thích thú —…cứ tưởng đêm nay là một đêm thầm lặng và cô đơn chứ. Hè hè!! Có bạn đến thăm thì đỡ buồn rồi…
– Cậu trật tự đi!
Đúng lúc cô nhóc tóc ngắn đang đưa đôi mắt “ác quỷ” ra răn đe cậu bạn thì lại xuất hiện âm thanh “nho nhỏ” từ ngoài hành lang. Cả hai cùng chầm chậm, hé nhìn qua khe cửa.
“ Bộp”
Jame nhảy vào hành lang một cách nhẹ nhàng mà chuyên nghiệp. Đảo mắt nhìn xung quanh, từ những dấu hiệu rất nhỏ, mờ nhạt cũng đủ cho tên này nhận ra sự bất thường.
Jame liên lạc với Mick theo đúng cách của ba người kia.


Mick mỉa mai, lúc nhìn vào màn hình thì mới nhận ra tất cả những việc mình cần làm thì đã có người khác làm mất. Tất cả máy quan sát đã bị tắt, một số hệ thống phòng ngự cũng bị tắt luôn.
Cái kiểu “không làm mà vẫn có ăn” làm Mick càng thêm đề phòng, cảnh giác cao hơn.
Cảm giác bị ai theo dõi càng trở nên mạnh mẽ.
“Soạt, soạt”
Những làn bụi phảng phất, pha loãng vào không khí, đáp nhẹ nhàng trên tóc, trên vai Mick. Mick ngước mắt nhìn theo làn bụi đang vướng trên áo mình. “ Bụi? Phòng này đâu phải nhà hoang? Tại sao lại…?”
“Chỉ có thể có ở nơi người ta ít lau chùi nhất!”
Một tia sáng lóe qua đầu Mick.
“PHÍA TRÊN ĐỈNH ĐẦU ??????” – như bản năng Mick ngước cổ nhìn lên phía trên.

“VÚT”
Một bóng đen không ngần ngại lao thẳng từ trên đó xuống, nhanh như chớp, chẳng hề suy nghĩ đã tung chưởng đá cước nhằm thẳng vào Mick. Mạnh mẽ và dứt khoát. Mick do đã có dự phòng từ trước nên đỡ cú đó chẳng mấy khó khăn.
Bóng đen đó tiếp đất hết sức “uyển chuyển”, quay đầu lại mặt đối mặt với Mick. Hai đối thủ đều chăm chú quan sát đối phương. Chờ mọi động tĩnh nhỏ của đối phương là phản đòn ngay lập tức.
Một chiếc đinh long ra khỏi thanh gỗ trên trần nhà, lung lay, rồi buông mình rơi xuống.
“Cạch”
…chiếc đinh chậm rãi đáp mình trên mặt đất như một dấu hiệu.
“VÚT”
“VÚT”
Hai con người không hẹn mà cùng lao đến với tốc độ kinh hồn từ hai phương khác nhau. Chẳng ai nói nửa lời, chỉ dồn hết sức lao đến đối phương. Alisa liên tiếp tấn công với những cú đòn chân, những đường cước thẳng như kẻ chỉ. Chân đứng trụ chắc nịch, ra cú đòn nào là chắc cú đòn đó.
Mick cũng chẳng phải tầm thường, Alisa ra cú đòn nào là Mick đỡ cú đòn đó một cách chuẩn xác, khéo léo đỡ đòn, vừa phòng thủ vừa chờ sơ hở để tấn công.
Nhưng chẳng thể được, nhóc tóc vàng ra đòn quá nhanh và mạnh, giáng những cú liên tiếp từ tứ phía nhằm mục đích sát thương đối phương.
Mục đích của Alisa cũng chẳng thể thực hiện vì Mick đỡ đòn cũng nhanh như cô tấn công, bước chân, đỡ tay của Mick không chút sơ hở.
Xem ra lần này cả hai người đều gặp đối thủ “không thường”chút nào. Cả hai đều ngang sức ngang tài. Không ai chịu thua kém ai. Cuộc chiến càng lúc càng cam go. Những tiếng động âm thanh chuyển động vang lên không ngừng.
Cuộc chiến dưới tầng hầm diễn ra không lâu thì ở tầng hai khu nhà, trận chiến khác cũng bắt đầu nổ ra.
Bắt đầu từ lúc Jame nhận ra khu phòng thí nghiệm máy tính có dấu hiệu đột nhập. Đẩy cửa bước vào, dễ dàng nhận ra hệ thống lưới điện, hàng rào laze (hệ thống bảo vệ của phòng) đã bị phá hoại không thương tiếc. Trên mặt sàn còn nguyên tang chứng là bốn miếng táo cháy đen thui. Jame mở chiếc đèn pin nhỏ bằng nắm tay trẻ con ra soi kĩ càng từng ngóc ngách.
“ Dấu vết còn rất mới chắc chắn họ còn ở đây hoặc vừa mới đi thôi” – Jame soi từng khe hở thật cẩn trọng.
“Đồ đạc máy móc vẫn còn nguyên, vậy là không phải đến để ăn trộm sao ? ”—Jame kiểm tra tài liệu, đồ đạc trong phòng.—“thật kì lạ??”
Jame bắt đầu vào tìm kiếm cái thứ đã đưa hắn phải đến đây – tìm hàng mật của công ty.
Sau hồi lâu tìm kiếm mà không có kết quả, Jame chuẩn bị đóng cửa phòng này, sang chỗ khác tiếp tục tìm kiếm. Thực sự sẽ chẳng xảy ra cuộc khổ chiến nếu không phải việc làm tai hại của tên nhóc Z.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.