Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 41
Grừ grừ…….
ươnguaơngu….. Đám cỏ bị oằn lại, ” phập” móng vuốt cắm phập vào mặt đất, kéo lên trên mặt đất vết vằn. Từ móng vuốt tới cẳng chân lông lá, tới cái xác gầy xơ, bên sườn rỉ rỉ màu đen khô cứng, con sói thứ nhất nhảy phốc lên mặt đất, con thứ hai cũng tiếp đất ngay sau đó. Mắt chúng xanh lờ trong ánh trăng, bộ hàm dữ tợn gầm gừ đau đớn, những dòng nước dãi liên tiếp tiết ra, chảy tong tong. ” Khịt khịt…” chúng cúi rạp xuống đất và đánh hơi. Mùi máu tanh ngọt lịm làm chúng đói sôi lên, từng vệt máu kéo dài trên mặt đất.
……………………..
” Grào…………………………..”
” Phập phập…..phành phạch……..”
Tiếng gầm rú phía xa vọng tới, rợn người. Đàn chim phía xa bay toán loạn.
– Hả?! Tiếng gì vậy?! – Lysa lo lắng nhìn về phía tối đen ngòm với những âm thanh gào thét vừa phát ra.
– Chúng trở lại rồi! – Jame nhắm mặt, nhăn mặt mệt mỏi với vết thương đang hành hạ từng cơn.
” Tách… tách…” Jame ném thêm củi khô vào đám lửa bập bùng, lửa bén củi khô kêu tách tách.
” Soạt…” Miney bước tới, ném đống củi vừa thu nhặt được xuống đám cỏ. Tay phải Miney cầm một thứ lá màu xanh, bản mảnh, Miney đưa nó lên miệng nhai ” sột soạt”. Đi đến bên Jame, nhấc cái tay đẫm máu, nhìn thấu cả mớ thịt lên, nhổ toẹt đám nước xanh lè vào.
– AAAAAAAAAAAAAAA – Jame hét lên, xót vô cùng, muốn đẩy Miney nhưng lại bị Miney nắm chặt tay.
Jame gầm gè như con sư tử bị thất thế: – Cô làm cái trò gì vậy hả? Để cho tôi yên.
– Thứ nước lá này cầm máu rất tốt! Nếu may mắn thì không để lại sẹo. Cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời đi. Đừng ngang ngược kiểu ngu xuẩn nữa- Miney mặc kệ Jame rít lên vì xót, tay cầm chặt tay Jame cấm cựa quậy, lấy từ miệng ra bã lá cây rồi rịt lên vết thương, sau đó dùng một chiếc khăn cuốn quanh lại.
– Cô đừng tỏ ra hiểu biết nữa mà lãnh đạo chúng tôi nữa. Cô có điên không khi yêu cầu chúng ta dừng lại và đốt lửa nghỉ chân như thế này. Lũ sói có lẽ đã leo lên được, và chúng đang lần theo vết máu để xé xác chúng ta. Nếu chúng ta tiếp tục đi mãi, có lẽ đã ra khỏi rừng và trở lại trại rồi – Lysa ngồi trước đống lửa, vô cùng xốn xang, tức giận nạt lên với Miney. Đến tận bây giờ, cô mới biết mình làm nên một kế hoạch điên rồ, thậm chí có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của chính mình. Điều đó làm cô hoảng sợ.
– Chúng ta không thể đi nhanh với một người bị thương như thế này, kể cả có đi mãi thì không thể chạy thoát nổi những con vật háu đói đó. Hơn nữa không rõ phương hướng, hoặc là chết vì bị thú dữ ăn thịt, hoặc là lạc trơng rừng, rồi chết vì đói khát. – Miney đặt tay Jame xuống, bước chậm rãi ra chỗ Lysa, nói một câu khiến Lysa rùng mình – Cô chọn vị trí hành động tốt lắm, ở cái nơi này thì có nằm mơ cũng không ai tìm được chúng ta.
Hai người họ nhìn nhau mà tỏa ra những tia đóng băng.
– Cô biết?!_ Lysa ghìm giọng xuống, liếc đôi mắt sắc sảo nhìn Miney.
– Tấm bản đồ tự vẽ, sợi dây thừng bị đứt, chiếc balô đựng dụng cụ leo núi chuyên nghiệp… Tôi cá là chúng có liên quan tới cô, chỉ là tôi không đoán biết được chuyện gì đã xảy ra – Miney cũng không muốn người thứ ba biết cuộc đối thoại này, cô nói nhỏ như gió thoảng và rời đi chóng vánh.
– Tôi sẽ đi tìm thứ gì đó chống lại chúng, chúng ta khó có thể thoát nạn nếu không dứt đuôi được những con thú dữ này.- Vẫy vẫy tay, Miney cầm đèn pin đi vào trong rừng.
– Đợi đã! Tôi cũng đi cùng cô – Lysa đuổi theo Miney, ngoái đầu dịu dàng với Jame: – Cậu ở lại nghỉ ngơi nhé, bọn mình sẽ trở lại sớm thôi.
– Đúng là một kẻ đáng sợ, ngoài mặt là không quan tâm nhưng cô lại theo dõi tôi sao?
– Chỉ là tình cờ mà thôi.
– Hừ vậy sao? Cô luôn thích xen vào chuyện của tôi thì phải. Chẳng phải cô đã thề là không can dự vào những chuyện như thế này sao? Sao thế! Hối hận rồi hả?
– Tôi sẽ không can dự vào nếu cô khôn ngoan hơn, nếu cô không chọn một địa điểm quá kín và khó tìm, không chọn một nơi quá nguy hiểm, nếu cô không uy hiếp tính mạng kẻ khác.
Trong khu rừng, hai bóng đen di chuyển, tiếng của hai đứa con gái đang cãi vã, âm lượng không to lắm, chậm rãi và đều đều.
– Thôi ngay đi! Mọi chuyện đã suôn sẻ nếu cô không xuất hiện – Lysa dãm lên thảm cỏ, hằm hằm bước đi.
– Nếu tôi không xuất hiện thì hai người đã là mồi cho sói. Nếu cô bớt mù quáng đi thì chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này. Bớt than vãn những lời nhảm nhí ấy đi – Miney vẫn một âm lượng không đổi nhưng đủ để biểu cảm sự bực tức trong lòng.
– Cô … cô… Sao cô có thể nói…..- Lysa vẫn quyết hơn thua, định tiến tới chỗ Miney giằng tay Miney lại, nhưng chưa nói hết lời thì….” bốp.” Cô đập mặt vào một quả gì đó tròn lẳn, treo lủng lẳng trên cây, trong lúc quờ quạng, chân vấp phải hòn đá, ngã ra đất.
– Này! Ổn chứ?!- Miney rọi đèn pin tới chỗ Lysa, hỏi han. Lysa chống tay đứng dậy, ngước mắt nhìn thứ vừa tấn công mình. Hóa ra là quả bòng non, cô tức giận, vặt luôn quả ấy xuống, đáp mạnh xuống đất.
– Ấy! Khoan đã! – Miney hét lên, chưa kịp giữ tay Lysa thì quả bòng đã bị đập xuống, nát một bên.
– Lại vấn đề gì nữa đây?! – Lysa phủi phủi tay, khó chịu nhìn Miney. Còn Miney như vừa nghĩa ra điều gì đó, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Miney chiếu ánh sáng về phía cái cây. Một cây bòng đang mùa ra quả, lúc rúc những quả non treo trên cành cây.
Tiếng chậm đều lan tỏa trong khu rừng, một bí ẩn như thể vừa được mở ra.
– Tôi nghĩ là tôi vừa tìm ra giải pháp cho chúng ta rồi.