Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 40
Hàng cây bụi rung động dữ dội. ” Phốc!!!” Trong lùm cây, nhảy phốc ra hai con sói già. Hai con đều không to lắm, ánh mắt vô cùng háu đói, vằn đỏ từng đường máu. Bụng chúng lép xẹp, có thể nhìn thấy từng mẩu xương, da xỉn màu, thô ráp, cái đáng sợ làm cho người ta muốn gào khóc bỏ chạy nhất là hàm răng sắc nhọn hệt những cây chông làm bằng đá được vót nhọn.
– Sói!!!!!!!!!!!! – Lysa đứng bật dậy, hét lên, mặt xanh lét không còn giọt máu. Jame cũng hoảng hồn vớ ngay nhánh cây trong tầm với, luôn thể cầm hòn đá ở dưới chân.
– Lũ quỷ này! Cút đi, cút đi – Hươ loạn xạ cành cây, vừa hét to với hi vọng bọn chúng sợ mà bỏ chạy.
Nhưng không! Trong con ngươi của chúng, hình ảnh một nam một nữ hiện mồn một, nước dãi tiếp tục ứa ra vô cùng thèm khát máu. Có lẽ chúng đã bị đói lâu ngày, khó có điều gì có thể khiến chúng bỏ qua con mồi ngay trước mắt.
Đồng loạt cả hai con đều nhún chân, lấy đà và …” phóc”…. chúng lao thẳng về phía Jame không ngần ngại. Jame nắm ghì hòn đá trong tay, dùng sức ném mạnh về con lao gần đến mình. ” Bốp”~ Cú ném chuẩn vào ngay mặt con sói, nó mất đà, hú lên một tiếng và ngã ra đất. Trong lúc Jame tập trung ném con kia, con còn lại đã gặm mạnh vào cành cây, cái quai hàm rắn chắc của nó kéo phăng cành cây khỏi tay Jame. Sẵn đà, cái miệng há rộng ngoắc, hàm răng cùng nước dãi lao lên, nhằm vào cổ con mồi mà lao tới. Trong lúc bất ngờ, Jame không có vũ khí trong tay, con sói lại như điên dại lao tới, theo phản xạ, Jame đưa tay ra đỡ.
– Gràoooooooooooooooooo…….
– YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!- Tiếng kêu thất thanh.
” Phập!!!!!!!!!!!!!!!” Một đỏ thẫm tóe lên không trung, văng ra, bám vào thân cây. Một màu máu!!! Cả máu người, cả máu thú. Những chiếc răng sắc nhọn gim phập vào tay Jame, đau tái người, con sói cũng không nhận kết quả tốt đẹp gì, trong lúc nó lao lên, không biết Lysa lấy ở đâu một cành cây bị gãy, ra sức lao vào đâm con sói một nhát ở sát sườn. Dù đau đớn vô cùng nhưng Jame đủ bình tĩnh dùng bàn tay còn lại cố hất con sói ra khỏi mình. Miếng thịt nhỏ trắng ngần cũng theo miệng con sói mà lìa khỏi tay Jame. ” Hự” hết sức kìm nén nỗi đau, nhưng Jame vẫn khụy xuống.
– ” Jame!!!!!! Jame”- Lysa vỡ òa trong nước mắt, chạy về chỗ Jame. Mọi việc diễn ra quá nhanh, cả hai đều hoảng loạn. Jame nghiến mạnh răng để không phát ra tiếng rên rỉ, một tay xé mạnh mảnh vải ở áo, buộc ngay vào vết thương để cầm máu tạm thời. Lysa cuống quýt, gương mặt ướt nhòe trong nước mắt.
” Phịch… sạt sạt…”
Con sói vừa rồi bị hắt ra đã gượng dậy được. Thậm chí cả con vừa bị đâm ở mạn sườn cũng loạng choạng đứng dậy. Cái đói đã khiến chúng điên dại, chúng quyết không buông tha hai người, khao khát thịt và máu đã cho chúng một sức mạnh khó có thể chống trả.
Lần này, thay vì tấn công ngay, chúng lại thong thả đi quanh hai người, chờ thời cơ thuận lợi để tấn công. Ánh mắt Jame đã cau lại, gườm gườm, đe dọa. Năm giây sau, một con đã chạy nhún chân lấy đà, hướng nó lao tới không phải là hướng Jame mà là Lysa! Nó đủ khôn ngoan để đoán ra con mồi nào dễ săn hơn. Lysa nhìn con vật cuồng điên đó lao tới, mắt đờ ra, nỗi sợ hãi đã rào chắn mọi ý nghĩ trong đầu Lysa, cô ta chỉ biết nhắm chặt mắt và chờ một cái táp vào ngay cổ, để rồi không chết vì đứt động mạch thì cũng chết vì mất máu.
– Lysa!!!!!! – Toàn thân Lysa có thể cảm nhận một luồng nhiệt ào tới, cuốn trọn cả thân hình nhỏ bé, giấu vào trong cơ thể ấm nóng. Toàn thân hình của Jame bao phủ lấy Lysa.
Đôi mắt Lysa choàng mở, để nhìn thấy miệng con sói lao về như thước phim quay chậm, lòa xòa, mờ dần trong mớ tóc của Jame.
” Vút…………..” Một thứ gì đó tốc độ nhanh như viên đạn, dài như một con rắn vút qua cả hai con sói từ phía sau. ” Vụt…Vụt…” Nghe rõ cả tiếng quét xoẹt lên đám lông dơ dáy ấy.
– Grưfffffffffffffffffaaaa…. – Chúng gầm rú, lao ngay xuống, bốn chân trụ trên đất. Cả hai con đều dõi mắt đỏ ngầu về phía cái thứ vừa vụt vào lưng mình.
Sau vài giây nhắm mắt đợi giây phút định mệnh tới đón mình về gặp diêm vương, nhưng không thấy nó xảy ra, Lysa he hé đôi mắt. Bờ vai của Jame… mái tóc lòa xòa… cái cổ nổi gân… xa hơn một chút, hai con sói nhún chân phòng thủ, rít lên từng tiếng, chạy vòng vòng quanh một cái dáng mảnh khảnh. Cái dáng ấy như tắm trong ánh trăng xanh hờ, trong tay cầm vật gì đó mà trong lúc lờ mờ chưa kịp nhận ra, tưởng chừng thứ đó dát bạc.
– Miney?! – Tiếng Jame ngỡ ngàng bên tai Lysa. Vài giây để tập trung, Lysa cũng nhận ra con người ấy. Miney tay cầm một sợi dây thừng, bản khá to, bằng những dây thừng dùng khi leo núi.
” Vụt” Miney tiếp tục vung sợi dây lên, vút vào đất từng lốt vằn, hai con sói né được, do tương đối mệt, chúng chưa dám lao lên ngay, cứ như thế, Miney cố dồn chúng về mép dốc.
Tiếng quật mạnh vào da thịt cùng bộ lông rối xù lại vang lên, một con sói bị dây thưng vụt vào. Nhưng không còn kết quả khả quan như trước, lập tức con kế đó ngoạm lấy sợi dây, con vừa bị vụt khá đau, nhưng nó đã lập tức lấy lại thăng bằng và lao lên. Miney không lằng nhằng với sợi dây, cô lẳng sợi dây ra một bên, quay phắt lưng về phía con đang lao tới. Trong một số trường hợp thì hành động này hết sức ngu xuẩn, nhưng trong tình huống này lại hết sức khôn khéo. Theo hướng lao tới, con sói cắn phập vào cái ba lô to sụ sau lưng Miney, cố ngoặm răng thật chặt với mong muốn thì được chút vị máu như con kia đã làm với Jame. Thật là một sự bình tĩnh vượt qua cả phản xạ, tốc độ tư duy của Miney còn nhanh hơn phản xạ bình thường của con người. Miney tháo ngay cái ba lô cùng con sói đang lủng lẳng trên đó, nén tòan bộ sức lực ném chúng về phía con sói ở đầu sợi dây. Cả hai con sói và chiếc ba lô trượt nhanh xuống dốc.
– Hai người không sao chứ?_ Miney chạy về phía Jame và Lysa. Nói là hai người, nhưng gần như chỉ nhìn thấy mỗi Jame, toàn bộ người Lysa đã được bọc bởi Jame, chắc chỉ chừa đôi chân là lộ ra mà thôi.
– Jame!!! Jame?!- Lysa vực người Jame lại, hỏi dồn dập. – Cậu ổn chứ???
– Um ! Tớ không sao mà_ Jame cố mở lời, buột ra mấy lời nhẹ nhàng trấn an Lysa.
Như thể khó coi mấy cảnh đằm thắm, sến rện như vậy, Miney quay đi chỗ khác. Cô đi dạo nhanh quanh mấy bụi cây gần đấy.
– Nhanh lên! Chúng ta phải rời khỏi đây! Nơi này không an toàn, chúng sẽ lần theo mùi máu mà quay lại – Jame chống tay xuống đất, cố đứng dậy. Lysa chìa ra đỡ lấy một bên của Jame, lo lắng hỏi:- Cậu đi được chứ?! Hay chúng ta ngồi chút nghỉ lấy sức cũng được.
Có thứ ánh sáng chói vào mắt Lysa, theo phản xạ, cô nheo nheo mắt.
– Hắn nói đúng đấy! Phải đi ngay thôi! Ngồi đây thì cũng như chờ chúng tới làm thịt- Miney sau một hồi lục tìm các bụi cỏ đã tìm ra cái đèn pin của Jame mà vừa rồi bọn sói vừa đá vào bụi cỏ. Miney đi đến bên Jame nhấc một bên tay kia lên, khoác lên vai mình, động tác không nhẹ nhàng chút nào cả mà dứt khoát tới nỗi làm Jame nhói chói lên. Jame hơi túa mồ hôi với độ lạnh nhạt, ánh mắt đáng sợ của Miney. Nhưng lá gan của Jame vốn bị teo từ lâu rồi, hắn nghiêng nghiêng cái đầu về phía Miney thì thầm:
– Đừng thô lỗ như thế! Người ngoài lại tưởng lầm là cô đang ghen đó.
Không có tiếng Miney trả lời lại, thay vào đó, lại một cơn đau buốt tận lên đầu, bàn tay Miney bóp nhẹ vào gần chỗ bị cắn, Jame muốn rụt tay ra mà không được. Phong cách này đâu phải lần đầu biết tới đâu mà ngỡ ngàng, không hiểu trong đầu Jame chứa hỗn độn cái gì mà vừa bực bội, vừa thích chú, “dù khá là đau, nếu không muốn nói là đau tê tái”.