Bạn đang đọc Bé Ngốc !!! – Chương 26
-Bố!…Mẹ…đang ở đâu?-Nó ngập ngừng nói rồi nhìn Lâm Vũ. Nếu muốn nó có thể gọi 2 từ “bố mẹ” 1 cách tự nhiên thì nó ko thể làm ngay đc. Nó cần có thời gian để thích ứng
-Mẹ con đang ở nhà. Bà ấy đang chờ bố con ta trở về. Con…về cùng bố chứ?
Nó ko nói mà chỉ cười gật gật đầu. Dù sớm hay muộn thì nó cũng sẽ phải chấp nhận sự thật này. Đây là 1 sự thật mà ko ai có thể thay đổi đc. Vậy tại sao nó ko vui vẻ mà chấp nhận? Huống chi, 2 ng bọn họ cũng rất yêu thương nó. Lâm Vũ mới chỉ gặp nó 2 lần nhưng tình cảm mà ông giành cho nó thì lại sâu đậm như 2 ng đã quen biết nhiều năm vậy. Nó cảm động, thực sự cảm động. Nước mắt nó lại trào ra, nó quay sang nhìn Quân ở bên cạnh. Quân vẫn luôn ôm nó trong lòng. Nó khẽ gục đầu lên vai Quân rồi mỉm cười nhìn bố qua màn nước mắt. Thấy bố nó cũng cười với nó, nó khẽ nhắm mắt lại, ngủ gục. Tuy nhìn qua thì như vậy nhưng Quân ở ngay bên cạnh nó, cậu tái mặt. Nó đang nằm trên vai cậu đấy, đang yên bình chìm vào giấc ngủ đấy nhưng tại sao nhịp thở của nó càng ngày càng yêu ớt vậy? Cậu vội vàng đặt tay lên trán nó
-Hải Anh. Tỉnh lại đi. Đừng ngủ nữa. Mau tỉnh lại đi
Quân vừa cầm lấy 2 vai nó lắc mạnh nhưng nó vẫn ko có phản ứng gì. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng. Quân ko nói nhiều lời, cậu bế nó lao ngay ra ngoài. Chẳng biết là xe của ai đó đang đậu bên ngoài cửa nhưng cậu cứ chui lên
-Mau tới bệnh viện, nhanh lên!!!
Hành động của Quân khiến lái xe khiếp đảm vội vàng rồ ga cho xe lao đi. Lâm Vũ cùng Hiệu trưởng đuổi theo phía sau. Trên con đường đông đúc của đô thị, 2 chiếc xe BMW đang rượt đuổi nhau. 2 chiếc xe cùng lao đi với tốc độ nhanh nhất. Chỉ vài phút sau nó đc đưa vào phòng cấp cứu. Quân đứng bên ngoài đi đi lại lại, cứ đc 1 lúc lại ngó đầu vào trong căn phòng đang đóng chặt cánh cửa kia. Minh Thúy ôm mặt khóc trong lòng Lâm Vũ. Cả 3 ng đều vô cùng lo lắng cho nó. Nhất là Quân. Cậu biết nó bị sốt cao. Nếu như cơn mưa bất chợt của mùa đông đó ko đổ ập lên ng nó thì nó cũng chẳng đến nỗi như thế này. Và chợt cậu nhớ tới những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó. Ko suy nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.
*******************************************
-Ông. Cháu xin ông, đừng mang Hải Anh đi!
Quân quỳ bên mộ của ông nó. Nếu trc đây có ai đó làm như vậy, cậu sẽ khinh thường nói “mê tín” nhưng bây giờ thì ngoài làm như vậy thì cậu ko biết mình còn phải làm gì và có thể làm gì nữa. Nước mắt cứ thế chảy mãi trên khuôn mặt cậu. Quỳ ở nơi này, cậu mới phát hiện, nó đối với cậu quan trọng như thế nào. Cậu sẵn sàng vì nó mà đêm trời trở lạnh hay mưa bão đều lao đi tìm nó, cậu vì nó mà buông tha cho hết thảy những gì từ trc tới nay cậu vẫn làm, cậu vì nó mà cười, vì nó mà khóc. Cậu hối hận vì tại sao lúc trc ko đối xử tốt với nó hơn để bây giờ, cậu lại phải ở nơi này mà cầu xin ng đã khuất.
-Ông. Hãy cho cháu 1 cơ hội, cháu sẽ mang hạnh phúc đến cho Hải Anh, chỉ xin ông, đừng đưa Hải Anh đi, đừng mang cô ấy rời khỏi cháu.
Quân vừa quỳ vừa khóc lại vừa lẩm bẩm. Những tiếng nói trầm ấm chân thành của cậu khiến cỏ cây cũng cảm động mà khẽ lay, tiếng khóc thổn thức của cậu khiến ông trời cũng phải đau lòng mà rơi lệ. Bóng dáng cậu quỳ trc tấm bia trong trời mưa ảm đạm khiến ng ng đều phải xót thương. Thế nhưng ko có tiếng đáp lại sự u uất trong lòng cậu. Cậu vô lực ngồi xuống đất. Mưa rơi tạt trên ng cậu. Phía xa, 1 chiếc ô màu xám tiến dần tới
-Anh hãy đứng dậy đi. Làm vậy ko phải phong cách của anh
Quân giương cặp mắt đờ đẫn lên nhìn lên con ng đang đứng dưới chiếc ô màu xám đó.
-Hải Anh là ng ông yêu quý nhất-ng nọ đều đều nói rồi đặt 1 bó hoa cúc trắng xuống trc mộ ông nó-Vậy nên ông sẽ ko đưa Hải Anh đi đâu. Phải ko ông?
-Cậu…là ai?
-Tôi là Hoàng Hải Phong, em trai Hoàng Hải Anh.
Quân giật mình. “Em trai ư? Thế mà cậu lại đi ghen với em trai của cô ấy sao?”. Quân tự chế giễu bản thân mình rồi lại giương mắt nhìn Phong. Mặc dù nói 2 ng là chị em nhưng tại sao, cái cảm giác Phong có tình cảm đặc biệt với nó khiến cậu ko thể nào phủ nhận đc. Như hiểu những gì Quân nghĩ, Phong cười kéo Quân đứng dậy
-Anh đừng nghĩ nhiều. Tình cảm của tôi đối với Hải Anh là hoàn toàn trong sáng.
-Hải Anh? Tại sao cậu ko gọi cô ấy là chị?
-Bởi vì tôi ko thể. Hải Anh là ng chị mà tôi yêu quý nhất, chị ấy thành ra thế này tôi cũng có 1 phần trách nhiệm. Anh muốn nghe tôi kể 1 câu chuyện xưa chứ?
Quân vẫn vẻ mặt mờ mịt nhìn Phong, 2 ng đứng trc mộ ông nó nói chuyện. 1 cảnh tượng hùng vĩ, 2 mĩ
nam nói chuyện ở nghĩa địa dưới 1 bầu trời mưa dầm dề cùng từng cơn gió mùa đông rít gào len lỏi của màn mưa lạnh lẽo
-Lúc bé. Tôi và Hải Anh cùng tập võ bên võ đường. Từ bé, cơ thể tôi đã luôn yếu ớt nhiều bệnh, thế nên ông dạy tôi 1 môn võ dưỡng sinh giúp tăng cường sức khỏe nhưng vì lúc ấy chỉ có 1 mình tập nên tôi rất chán nản. Để khích lệ tôi, Hải Anh cũng cùng tập bài võ đó cùng tôi. Từ đó về sau, 2 chị em tôi cùng tập chung 1 bài võ, cùng học các bài trị thương bằng huyệt đạo của ông. Nhưng có 1 ngày…tôi lúc ấy khoảng 10 tuổi. 1 lần, tôi bỏ tập theo mấy võ sinh trong võ đường đi chơi. Tôi đã đi theo họ suốt 3 ngày, họ đưa tôi đi nhiều khu vui chơi, mua cho tôi nhiều đồ chơi lạ. Tôi rất thích, thậm chí còn có ý nghĩ ko muốn quay về nữa.-Nói đến đây Phong ngập ngừng nhìn mộ ông cười khổ
-Sau đó thế nào?-Quân buột miệng hỏi thăm, Nhìn nụ cười của Phong, cậu biết hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra
-Tối ngày thứ 3. Những ng đó bỏ tôi bên trong 1 khu vui chơi, họ nói đi mua kem cho tôi nhưng họ ko quay lại nữa. Còn tôi cứ ngây thơ đứng đó mà ko hề nghi ngờ. Mãi tới khi ng bảo vệ phát hiện tôi đang ngồi co ro dưới ngôi nhà bóng thì tôi mới biết, mình bị ng ta lừa. Tôi hoảng sợ và bỏ chạy-Phong thở dài, trời cũng tạnh mưa hẳn, cậu cụp ô xuống-Rất giống trong phim đúng ko? Hải Anh là ng đầu tiên tìm thấy tôi rồi đưa tôi về nhà. Lúc tìm thấy tôi, Hải Anh xoa đầu tôi cười mà ko nói hay hỏi han gì. Mọi chuyện rồi thì cũng sẽ qua nhưng tôi ko ngờ, vì chuyện đó, Hải Anh bị ông phạt rất nặng. Thậm chí đến chính bản thân chị ấy cũng tự trách mình
-Tôi ko hiểu. Chuyện đấy có liên quan gì tới tình cảm của cậu giành cho Hải Anh?
-Vài tháng sau khi chuyện đó xảy ra. Hải Anh luôn hết sức chăm sóc tôi. Chị ấy ko để tôi chịu 1 tia tổn thương nào, dần dần tôi ỷ lại vào chị ấy mà ko hề phát hiện. Ngoài tôi, Hải Anh ko quan tâm đến bất kì ai khác. Dần dần, chị ấy mắc bệnh trầm cảm. Tuy ko phải nặng nhưng ngoài tôi, chị ấy ko còn biết đến sự tồn tại của ai khác. Cũng từ đó, cuộc sống tại trg học của chị ấy cũng dần gặp khó khăn, chị ấy bị bạn học ghét bỏ nhưng chị chỉ cười mà chưa hề hé răng nói 1 câu nào. Tôi cũng chỉ vô tình biết đc chuyện này, nên từ đó, tôi ko muốn ỷ lại chị ấy nữa, tôi muốn che chở và bảo vệ cho chị ấy.
-Ý cậu là bởi vậy nên cậu vẫn luôn chỉ coi Hải Anh là chị gái? Nhưng cách quan tâm của cậu…
-Đúng vậy. Với tôi Hải Anh là chị gái, vĩnh viễn đều là như vậy
-Cậu biết Hải Anh ko phải chị ruột?-Quân nói ra câu nói mà chính cậu cũng ko tin tưởng lắm
Phong cười khổ gật đầu
-Á Á đã cho tôi biết. Sau khi uống say, cô ấy đã nói cho tôi biết
-Vậy tại sao cậu ko nói cho Hải Anh biết?
-Lúc ấy Hải Anh quá trầm mặc. Tôi sợ chị ấy ko chịu đc cú shock này.
Quân thâm trầm đứng đó gật đầu. Nó dù có là 1 cao thủ thì cũng vẫn là con gái, trái tim của nó vẫn quá yếu đuối.
-Anh thực sự sẽ mang đến hạnh phúc cho chị ấy như những gì mình đã nói chứ?
Chợt Phong hỏi Quân 1 câu hỏi khiến cậu giật mình, bất giác cậu gật mạnh đầu đồng thời vẻ mặt thể hiện rõ sự cương quyết của bản thân mình. Phong nhìn thấy biểu hiện của Quân thì cười nhẹ, nhanh như cắt 1 cú đấm trời giáng nhằm thẳng vùng bụng của Quân đánh tới. Quân bị phản ứng nhanh nhẹn của Phong làm giật mình ko kịp phản ứng. Phong thấy Quân nằm trên đất, quằn quại ôm bụng thì mới vừa lòng cười tươi
-Hi vọng anh sẽ nhớ cảm giác này, nếu để chị tôi bị tổn thương Tôi sẽ ko tha cho anh
Quân lồm cồm bò dậy, cậu ôm bụng cười sảng khoái
-Tôi sẽ ko để cậu có cơ hội đó đâu, em vợ ạ
Phong mỉm cười. Câu nói của Quân khiến cậu vừa lòng. Cậu ko mong muốn gì xa vời, chỉ hi vọng chị cậu có thể thoải mái sống tiếp. Những năm tháng vừa qua, chị cậu đã phải chịu nhiều đau khổ cũng như uất ức. Lúc ấy cậu ko giúp đc chị mình nhưng ko có nghĩa bây giờ cậu cũng ngồi nhìn chị mình đau lòng mãi như vậy.