Bé Ngốc !!!

Chương 25


Bạn đang đọc Bé Ngốc !!! – Chương 25

-Lâm Vũ, anh định đưa mẹ con tôi đi đâu?
Minh Thúy 1 bên ôm nó 1 bên nổi nóng với cái tên đang ngồi bên cạnh mình. Ng đàn ông này bao nhiêu năm ko gặp vẫn luôn như vậy, chỉ thích làm việc theo ý mình bất kể cảm nhận của ng khác
-Tất nhiên là về nhà rồi. Về nhà của chúng ta
Lâm Vũ cười cười nhìn Minh Thúy. Ông vẫn luôn ao ước có 1 ngày đc đưa vợ cùng con mình đi trên cùng 1 chiếc xe, đc ở cùng vợ và con dưới 1 mái nhà. Bây giờ ông đã thực hiện đc ước muốn của mình, ông lại cảm thấy chưa đủ, ông muốn con gái mình có đc những thứ tốt đẹp nhất, muốn vợ mình là ng phụ nữ hạnh phúc nhất. Cứ như vậy, những ước muốn của ông chẳng bao giờ hết. Minh Thúy nhìn nụ cười của Lâm Vũ mà chỉ thở dài. 18 năm qua cô cũng luôn nhớ Lâm Vũ, hầu như ko có đêm nào cô ko nằm mơ về anh, cô mơ thấy những ngày tháng đẹp tươi lúc họ ở bên nhau. Bất giác, cô cũng nở 1 nụ cười hạnh phúc. 2 ng yêu nhau cùng cười, họ chìm đắm trong suy nghĩ riêng mà đã quên mất 1 việc, nó còn đang shock nặng.
Qua 1 khoảng thời gian ko tính là lâu nhưng cũng ko thể gọi là ngắn. Chiếc xe BMW lặng lẽ dừng ở trc cửa 1 tòa nhà lộng lẫy. Nếu là bình thường hẳn nó phải hét lên rồi đi khắp xung quanh nhìn ngắm cảnh vật nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên của nó chỉ đơn giản là hững hờ
-Đây là đâu?
-Đây là nhà của chúng ta. Nhà của gia đình mình. Chúng ta vào thôi-Minh Thúy ôm nó đi vào nhà nhưng nó lại đứng yên
-Các ng…các ng là ai?…sao lại đưa tôi tới đây?…đây ko phải nhà tôi…các ng gạt tôi…
Nói rồi nó giãy khỏi tay của Minh Thúy chạy thẳng về phía xa. Lâm Vũ giữ lấy Minh Thúy

-Đừng đuổi theo, hãy cho con bé thời gian, nó cần có thời gian để chấp nhận chúng ta
Minh Thúy nghe lời dựa vào bờ vai vững chắc của Lâm Vũ. 2 ng nhìn bóng dáng nó mờ dần rồi mất hẳn. Trời lúc này đã tối mịt, nó chạy 1 đường dài. Nó ko có mục đích, nó chỉ biết là mình phải chạy, chạy và chạy. Nó chạy mãi và nó giật mình khi nó đang đứng ở nghĩa trang. Buổi tối, nghĩa trang có vẻ cô độc cùng yên tĩnh. Những âm thanh cành cây va chạm, tiếng thú đi ăn đêm vang vọng. Nó tiến vào phía mộ của ông nó
-Ông! Cháu phải làm sao đây?
Nó quỳ 2 gối trc mộ ông nó và khóc. Nó khóc thật to. Lần đầu tiên, nó có thể khóc ra tiếng. Lần đầu tiên, nó khóc đến thống khổ như vậy. Trc nay, nó chỉ là buồn nên khóc nhưng hôm nay, nó là đau mà khóc. Nỗi đau như lưỡi dao ngày càng cắm sâu vào trái tim nó. Nó đau, đau lắm. Chưa bao giờ nó đau như thế này. Những tưởng gia đình mà nó luôn tự hào suốt 17 năm qua là độc nhất của nó nhưng thật ko ngờ, nó chỉ là 1 con bé xa lạ. Trong căn nhà đó, hoàn toàn ko có chỗ cho nó. Cái cảm giác ko ai cần mình này khiến nó ko thoải mái chút nào. Mó co ro cúm rúm ngồi 1 góc ở bên cạnh mộ ông. Trên trời từng cơn sấm dậy vang trời. Mưa! Mưa ngày càng nặng hạt hơn. Nước mưa mát lạnh thấm qua lớp quần áo mỏng manh khiến nó cảm thấy cả ng mát mẻ hơn. Đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nó bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Đầu tiên là việc nó phát hiệ
n ra những ng mà nó vẫn gọi là “bố mẹ” lại ko phải là bố mẹ của nó. Rồi đột nhiên cô nó lại trở thành mẹ nó, còn có 1 ng đàn ông lạ từ đâu xuất hiện nói là bố nó. Nó còn có 1 ng em cùng cha khác mẹ, đó là cô bé Lâm Á. Ng mà nó đã có duyên gặp gỡ trong ngày trung thu hơn 1 tháng trc. Khi mọi chuyện đã rõ ràng thì nó cũng chợt thấy hình như cơn mưa này lạnh hơn những cơn mưa khác. Nó ngửa mặt nhìn trời. 1 màu đen tuyền ko có chút ánh sáng
-Ông! Cháu có thể lần nữa có 1 gia đình chứ?
Nói xong nó thấy cả ng lạnh run. Nó run rẩy ôm chặt lấy 2 đầu gối hơn. Nhưng cả ng nó dần trở nên mệt mỏi. Nó nằm xuống bên cạnh mộ ông nó
-Ông! Cháu ngủ 1 lát nhé. Sáng thì ông gọi cháu nhé!

Nói rồi nó chớp chớp mắt muốn ngủ. Trc khi nhắm mắt, nó thấy 1 hình bóng lờ mờ
-Quân? Là cậu phải ko? Cậu đã đến rồi.
Nói xong thì nó hoàn toàn nhắm chặt đôi mắt nâu lại. Quân chạy nhanh lại ôm nó, nhưng từ trong mộ, có 1 thứ ánh sáng quỷ dị ôm lấy cơ thể nó, ko cho cậu mang nó đi. Quân kinh ngạc nhưng cậu ko buông nó ra mà vẫn gắng ôm chặt lấy nó rồi nói
-Ông! Hãy giao cô bé cho cháu. Cháu sẽ chăm sóc tốt cô ấy, khiến cô ấy trở thành ng hạnh phúc
Thứ ánh sáng từ mộ ông nó như nghe hiểu đc những gì Quân nói. Ánh sáng dần tản mát ra rồi tụ lại ở phía trên đỉnh mộ bia. Hình ảnh võ sư Hoàng Kim Triết mờ ảo dần hiện ra dưới cơn mưa. Ông nhìn nó đang nằm ngủ ngon lành trong lòng Quân. Ông cười rồi gật đầu với Quân. Quân hiểu ý cũng cười cúi đầu chào ông nó rồi ôm nó chạy đi. Từng cơn mưa quất vào ng cậu, rát. Nhưng cậu vẫn chạy. Cậu đặt nó lên chiếc xe thể thao của mình rồi cho xe lao vụt đi. Chiếc xe nhằm thẳng nhà cậu mà tới. Tới nơi, cậu ko nói nửa lời ôm nó lên phòng mình, bế nó vào phòng tắm, pha nước ấm cho nó. Cậu đặt nó vào trong bồn tắm và bắt đầu thay nó tắm
****************************************
Nó vừa mở mắt ra thì ánh mặt trời đã đập thẳng vào mắt nó. Nó thấy đầu mình đau như búa bổ. day day 2 huyệt thái dương, nó đỡ hơn 1 chút bắt đầu đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Đây là 1 căn phòng lạ. Căn phòng khá rộng đc trang trí khá tỉ mỉ. Từ chiếc tủ quần áo tới bộ bàn ghế giữa phòng. Tất cả đều kết hợp hài hòa. Nó nhìn khắp căn phòng rồi lại thắc mắc “Tại sao mình lại ở đây?”. Những kí ức trc lúc nó hôn mê trở lại. Nó nhớ có 1 ng đàn ông tên Lâm Vũ nói ông ta là bố nó, 1 ng đàn bà tên Hạ Bình có 1 cô con gái tên Lâm Á, đó là dì và cũng là em gái cùng cha khác mẹ với nó. Ngoài ra, cô nó cũng nói nó là con của bà. Rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào đây? Đầu nó đau lên từng cơn, nó ngồi ôm đầu ở trên chiếc giường rộng lớn. Chợt có tiếng mở cửa, nó cũng ko còn tâm trí đoán xem ng bước vào là ai nữa. Nó chỉ biết đầu nó đau, tim nó cũng rất đau.
-Tỉnh rồi hả? Uống chút nước nhé?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó vội vàng ngẩng đầu dậy. Quả đúng là cậu. Quân sau khi đặt khay nước xuống tủ con bên cạnh giường thì ngồi xuống cạnh nó. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên gáy nó rồi áp trán mình lên trán nó.
-Ừm. Cậu đã hạ sốt rồi đấy. Có muốn ăn gì ko?
Nó ko nói gì, chỉ nhìn những hành động của Quân. Chợt nước mắt nó chảy ra. Nó ôm chặt lấy Quân rồi khóc trong lòng cậu. Nó ko biết tại sao nó làm thế. Nó chỉ biết, nó muốn khóc và nó cần 1 bờ vai. Quân tuy giật mình bởi hành động của nó nhưng cậu cũng thở dài nhẹ nhàng vỗ lên lưng nó để nó thoải mái hơn 1 chút. Cậu cũng ôm nó, cảm giác những giọt nước mắt của nó thấm dần qua lớp áo khiến cậu đau lòng. Nó ko hợp với những giọt nước mắt, mỗi khi nó khóc, cậu đều cảm thấy rất đau. Khi tìm thấy nó nằm mê man bên mộ ông, cậu vô cùng hoảng hốt, nhưng cậu cũng rất vui mừng vì trc lúc hôn mê, nó đã nhìn cậu, gọi tên cậu và cười với cậu. Chỉ như vậy thôi cũng khiến cậu thỏa mãn rồi. Cậu ôm nó trong lòng, cảm giác bình yên chen lấn vào tâm trạng cậu. Cậu ko quan tâm nó là ai, cậu chỉ cần nó còn sống mạnh khỏe và vui vẻ bên cạnh mình là đc rồi. Những thứ khác hoàn toàn ko quan trọng
-Cậu chủ, Giám đốc Lâm tới.
2 ng còn đang ôm nhau trong phòng thì tiếng quản gia vọng lại từ bên ngoài khiến 2 ng cùng giật mình, họ buông nhau ra. Quân nói vọng ra
-Ông nói ông ta chờ tôi 1 chút. Tôi sẽ ra ngay
Quân nghe thấy tiếng bước chân của ông quản gia ngày càng xa thì quay qua nhẹ nhàng vuốt tóc nó rồi hỏi
-Hải Anh muốn gặp ông ấy ko?
Nó nắm chặt lấy tay Quân rồi gật gật đầu. Quân nhìn nó, cả ng nó toát lên 1 vẻ cương quyết khiến cậu ko tự giác lại thở dài lần nữa. Cậu xoa xoa đầu nó rồi đỡ nó rời giường, xuống dưới phòng khách.

Lần thứ 2 nó có mặt tại căn phòng xa hoa này. Ko khí trong căn phòng vẫn ngưng đọng như vậy. Trên bộ salon cao cấp, Hiệu trưởng cùng với Lâm Vũ đang ngồi đối diện nhau. Quân đưa nó đến ngồi ở bên cạnh ông mình. Còn mình thì ngồi ngay bên cạnh nó.
-Hải Anh, ta tới đón con. Đã 1 tuần rồi, con nên trở về
Lâm Vũ nghẹn ngào nói với nó. Ánh mắt ông khiến nó hiểu đc ông quả thực đang rất chân thành. Nó khẽ mở miệng, do vẫn còn đang ốm nên giọng nó thể hiện rõ sự mỏi mệt
-Bố!
Chỉ 1 câu nói, cả căn phòng càng trở nên nghẹn thở hơn. Ko khí ko lưu chuyển khiến cảm giác hô hấp cũng có chút khó khăn. Nó ngồi nhìn phản ứng kích động của Lâm Vũ. Có lẽ, ông ấy thực sự là bất đắc dĩ mới phải chia cách với nó và “mẹ nó”.
-Con vừa nói gì? Hải Anh. Con vừa gọi ta là gì? Con có thể gọi lại lần nữa đc ko?
-Bố!
Nó lặp lại lần nữa. Lâm Vũ khi chính tai nghe thấy nó gọi lần thứ 2 thì ko kìm nổi xúc động, nước mắt ông tràn ra. Ông khẽ gạt nước mắt rồi cười hiền lành với nó
-Cảm ơn con. Hải Anh. Cảm ơn con đã chấp nhận ta. Chấp nhận kẻ làm bố này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.