Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]

Chương 98: Phiên Ngoại 2 - P.7 (toàn Văn Hoàn)


Đọc truyện Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm] – Chương 98: Phiên Ngoại 2 – P.7 (toàn Văn Hoàn)

Bệ hạ, nhận mệnh đi!

Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

—–

Phiên ngoại 2 – Hậu cung chân loạn truyện (7)

Vẽ tranh không phải một lần liền xong, Chu Huyên cực kì có kiên nhẫn mà pha thuốc màu, nghiền mực, thỉnh thoảng còn đổi bút. Trong điện có băng bồn để hạ nhiệt, khiến thuốc màu càng thêm ướt át lạnh lẽo, đem độ ấm trên da thịt Tuyên đế không ngừng kéo xuống, nhưng hỏa nhiệt trong cơ thể lại không ngừng cuộn trào, thiêu đốt hắn đến miệng lưỡi khô nóng, một tiếng “Dừng tay” kia có làm thế nào cũng thốt không ra nổi.


Chu Huyên vẽ xong một mảng sơn thủy, liền đem bút đặt lên trên giá, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đã đỏ ửng của Tuyên đế, khen: “Da thịt Thất lang mềm mại như lụa, thật thích hợp để họa tranh. Ta nếu không họa ra một bộ đại tác phẩm, cũng thật cô phụ sự phối hợp nãy giờ của Thất lang.”

Tuyên đế mặt đỏ tai nóng, tim đập thình thịch, cúi đầu nhìn bức tranh kim bích sơn thủy trên bụng ― nếu không phải là vẽ ở trên chính người hắn, Tuyên đế tất nhiên không tiếc lời tán thưởng vẽ thật tốt, nhưng hiện tại lời này hắn làm thế nào cũng không thốt lên được, ngược lại hung hăng mắng: “Ngươi nháo đủ rồi đi! Còn không mau buông trẫm ra, thật là…… còn ra cái thể thống gì!”


Chu Huyên vẫn thong thả ung dung mà pha thuốc màu, không thèm để ý tức giận của Tuyên đế: “Thất lang sợ cái gì, dù sao trong điện cũng không có người, những tên ngoại thần kia cũng không dám xốc lên xiêm y của ngươi.” Chu Huyên cầm lấy bút lông nhỏ chấm kim phấn, quay đầu lại vẽ một đường ở trước ngực Tuyên đế, nhìn chằm chằm vật đỏ hồng dựng thẳng giữa bức kim bích sơn thủy kia, thấp giọng cười: “Huống chi nơi này của Thất lang không phải cũng thật thích hay sao? Ta nhìn không ra nó có tí xíu bộ dáng không vui nào.”

Y quỳ gối giữa hai chân Tuyên đế, ngòi bút tinh xảo đã di chuyển đến chỗ chính mình muốn vẽ, một bút hạ xuống, liền nghe được từ trên đầu truyền đến một thanh âm hút khí nhỏ bé yếu ớt. Bản thân Chu Huyên cũng có chút khí huyết quay cuồng, lúc di chuyển xuống chỗ phía dưới, cửa huyệt hồng nhuận hơi khép mở kia như nam châm mà hút lấy đôi mắt y, khiến y hận không thể lập tức quăng bút để nếm thử tư vị trong đó.

Nhưng y dù sao cũng xuất thân là quân nhân, quen ước thúc* chính mình, làm việc càng là đến nơi đến chốn, vô luận vội vàng cỡ nào, vẫn đều có thể nhẫn nại xuống, chỉ ngẩng đầu nhìn Tuyên đế liếc mắt một cái: “Ta muốn họa, Thất lang đừng lộn xộn, nếu họa hỏng, còn phải tẩy đi, ta sợ vật nơi này của ngươi tiết ra quá nhiều, trong chốc lát căng không nổi chỗ ta muốn họa đâu.”

[*trói buộc, quản thúc bản thân.]

Lời này nói đến cực kỳ mắc cỡ, Tuyên đế “Ô” một tiếng trong cổ họng, nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng phía dưới. Nhưng càng nhắm mắt, mỗi một phân mỗi một tấc trên cơ thể càng mẫn cảm, giống như đem cảm giác kia phóng đại vô số lần. Cảm giác giữa ngòi bút ướt át mềm mại cùng đầu ngón tay nâng thô ráp hoàn toàn không giống nhau……

Chu Huyên vẽ tranh thập phần tinh tế, từ phía dưới hướng lên trên xoay một vòng quanh long thân, chấm phác vảy, đem long hành trong tay không ngừng đùa nghịch, hơn nữa ngòi bút khi nhẹ khi nặng, lực đạo thập phần kích thích, so với ngày thường càng cố ý khiêu khích.

Con rồng kia còn chưa vẽ được một nửa, Tuyên đế đã cảm thấy tà hỏa trong cơ thể vô pháp nhẫn nại, ngóng trông Chu Huyên có thể xâm nhập càng sâu vào bên trong, càng chu đáo mà thỏa mãn chính mình. Hắn cúi xuống thân mình, gương mặt cọ lên đỉnh đầu Chu Huyên, thấp giọng khẩn cầu: “A Huyên, trẫm chịu không nổi, trẫm muốn ngươi…… Ngươi đừng như vậy……” Long bào sớm đã bị đôi tay sau lưng của hắn phá hư vô số chỗ, hai chân cũng bất tri bất giác kẹp lên người Chu Huyên, cắn môi áp chế rên rỉ.

Chu Huyên ngẩng đầu hôn lấy hắn, bút trong tay cũng rơi xuống trên long ỷ, sau nó văng lên rồi rơi xuống mặt đất. Tuyên đế giống như cá mắc cạn mà cực lực liếm mút nước bọt trong miệng Chu Huyên, một khắc cũng không chịu rời đi, thân mình tận lực dán sát qua, hận không thể đem cả người đều dính chặt vào người y.

Đôi tay Chu Huyên đỡ lấy đầu vai Tuyên đế, tận lực kéo ra khoảng cách giữa hai người, thở hồng hộc mà nói: “Thất lang nếu đã không nhịn được, vậy chúng ta đợi chút nữa lại họa tiếp?”


Tuyên đế theo bản năng gật đầu, trong mắt đã ẩn ẩn đưa tình, nào có lấy một tia ý tứ cự tuyệt. Chu Huyên cũng sớm nhẫn đến khó chịu, một phen ôm lấy hắn bước đến long sàng chuẩn bị hành sự. Nhưng sau khi bế lên Tuyên đế, y lại bất chợt thấy được phong cảnh chính mình vừa mới vẽ cùng nửa con kim long kia, nghĩ một chút, lại ngồi vào trên long ỷ, đem Tuyên đế đặt lên đùi đưa lưng về phía mình.

Đôi tay Tuyên đế còn đang bị ống tay áo quấn lấy, đè lên người Chu Huyên. Tuyên đế xoay đầu kêu y cởi bỏ trói buộc cho mình. Chu Huyên lại kiên nhẫn mà siết lại hai tay của hắn, đem cằm đè lên đầu vai hắn, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Thất lang xem bức tranh trên người của ngươi này, nếu chúng ta da thịt tương thiếp, chẳng phải liền uổng công ta họa nãy giờ hay sao? Ta thật ra không sợ phải họa lại một lần nữa, nhưng nếu cứ làm một lần liền phải họa lại một lần, này một đêm làm sao họa cho xong được?”

Tuyên đế cả giận nói: “Ngươi còn muốn họa vài lần! Ngươi……”

Vật dính sát dưới thân rốt cuộc làm Tuyên đế phát không ra tiếng. Chu Huyên chậm rãi sửa sang lại quần áo, ngón tay theo kẽ mông hướng vào phía trong sờ soạng, rốt cuộc đụng tới vị trí ướt át. Y nâng lên cằm Tuyên đế, thân mật mà nói: “Thất lang đã không chịu cho ta họa ở bên ngoài nhiều lần, vậy thì ta sẽ họa ở bên trong!”

Y đem hai chân Tuyên đế kéo ra đặt vào trên tay vịn, từ phía dưới chậm rãi tiến vào, động tác cực kì dịu dàng thong thả. Tuyên đế cơ hồ tham lam mà cắn nuốt vật tiến vào trong cơ thể kia, nhưng chỗ sâu bên trong cơ thể lại vẫn là một mảng hư không, vô pháp thỏa mãn. Động tác của Chu Huyên thật sự quá chậm, khiến người không kiên nhẫn, Tuyên đế vặn vẹo thân hình thoát khỏi kiềm chế của y, dùng sức tự ngồi xuống.

Sức nặng cả cơ thể đều đè lên cự vật kia, khiến hai người lập tức đạt đến trạng thái thân mật nhất, mà vật trong bụng cũng chạm vào chỗ sâu cực hạn trong cơ thể Tuyên đế, khiến hắn quả thật có chút hối hận. Tuyên đế gục đầu xuống thở dốc một trận, mới chậm rãi thích ứng được loại xỏ xuyên hoàn toàn này, chớp rụng giọt nước mắt trào ra trên hàng mi, thấp giọng kêu lên: “A Huyên……”

Chu Huyên nắm chặt hắn, giọng khàn khàn: “Không nên gấp gáp, từ từ thôi, ta tất nhiên có thể khiến ngươi thỏa mãn, Thất lang yên tâm.”

Tuyên đế làm sao có thể yên tâm, hắn chỉ cảm thấy Chu Huyên làm không đủ sức, quả thực là có ý định tra tấn hắn. Vật kia ở trong bụng hắn ma sát chuyển động, ngẫu nhiên đưa đẩy vài cái, gợi lên toàn bộ sự cuồng nhiệt trong thân thể hắn. Tuyên đế lại kêu y mau lên, nhưng không được đáp lại, chỉ đành tự mình dùng sức kẹp lấy vật kia, tận lực làm cho cơ thể đạt được khoái cảm, càng nhịn không được muốn kéo xuống trói buộc sau lưng, vươn tay chạm vào long căn nãy giờ vẫn chưa được hầu hạ.

Chu Huyên từ sau lưng vuốt lấy cái trán mướt mồ hôi của hắn, nói: “Thất lang đây là đang sốt ruột sao? Thôi, ta vì săn sóc ngươi nên mới tiến vào chậm một chút, nhưng nếu vì vậy mà khiến ngươi khó chịu, quả thật là ta không phải.”


Y cẩn thận điều chỉnh tư thế, đem hai tay Tuyên đế buông ra, để hắn ngồi quỳ ở trên người mình, chậm rãi thúc tới, hai người một trên một dưới phối hợp lẫn nhau, thỉnh thoảng y còn cố ý ấn hắn ngồi xuống thật sâu. Tư thế như vậy so với ngày thường càng có thể tiến vào chỗ sâu nhất, Chu Huyên nhanh chóng bắt lấy vòng eo Tuyên đế, cẩn thận để không đụng đến chỗ mới vừa vẽ, theo phương vị đã sớm ghi khắc thật sâu trong đầu mà rong ruổi trong thâm cốc quen thuộc.

Tuyên đế mỗi lần nhịn không được muốn chạm vào long căn của mình, đều sẽ bị Chu Huyên bắt lấy tay, sau đó hung hăng trừng phạt. Chu Huyên kiềm chế hắn từ phía sau, nhưng vẫn lấy tay mò đến chỗ long căn của hắn, xoa chỗ mà kim long vẫn chưa được vẽ xong: “Thất lang sao gấp gáp như thế, ta không phải không muốn khiến ngươi sung sướng, chỉ là chúng ta còn phải đem con rồng này họa cho xong, ngươi xuống tay không đúng mực rủi phá hư nó thì làm sao?”

Y khẽ cắn vành tai Tuyên đế, ngón tay linh hoạt mà âu yếm trên đầu nấm, đem khoái cảm tích tụ trong cơ thể Tuyên đế dẫn đến chỗ trên đầu ngón tay, hóa thành một cỗ nhiệt lưu phun trào ra ngoài. Trong đầu Tuyên đế trống rỗng, cứng đờ mà ngồi trên người y, cơ hồ tất cả hô hấp đều ngừng lại. Đợi đến khi tỉnh táo, liền thấy Chu Huyên nắm chỗ mềm rũ kia của hắn, dùng đầu ngón tay dính lấy một ít bạch trọc, trêu đùa: “Phương diện này của Thất lang ngược lại tích tụ không ít, xem ra đã nhiều ngày tĩnh dưỡng đến không sai biệt lắm. Như vậy xem ra, thật sự còn có thể họa tiếp hai lần.”

Tuyên đế thấp giọng mắng một tiếng, quay đầu giơ tay ôm lấy cổ Chu Huyên, hung hăng cắn một ngụm trên môi y. Chu Huyên vuốt môi dưới có chút ứa máu, cười khổ, đem Tuyên đế áp đến trên mặt ngự án, càng ra sức mà đưa đẩy vài cái, rốt cuộc tiết ra trong thân thể hắn.

Nhìn Tuyên đế vô lực mà nằm trên bàn thở dốc, dục hỏa trong lòng Chu Huyên đã hoàn toàn vô pháp áp chế, đem long căn của Tuyên đế nắm trong tay, từ trên bàn cầm lấy bút lông, chấm kim phấn tiếp tục vẽ lên. Lúc này y cũng không vội mà vẽ cái gì, chỉ chấm phá một tầng vảy rồng ở phía chính diện, khơi mào Tuyên đế tái chiến một trận.

Kim long này tuy so với bức tranh sơn thủy nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại phải vẽ tới bốn năm lần mới hoàn thành. Chu Huyên tự mình lấy gương soi tới, để Tuyên đế nhìn thấy kim long sống động, uy phong lẫm liệt trên người chính mình. Chu Huyên nửa quỳ trên mặt đất, nâng kim long mà nói với Tuyên đế: “Thất lang của ta là một con kim long, lại có ta tương đỡ, liền có thể bay thẳng đến tận trời cao.”

Tuyên đế tuy rằng cảm thấy con kim long này họa ở trên người thật không hợp lý, nhưng lại đối với lời nói của y thập phần cảm động, ôm gương ngắm nghía một hồi thật lâu, mới kéo Chu Huyên: “Trẫm lúc trước từng nói qua vĩnh viễn không phụ ngươi, tuy rằng giữa đường có chút sai lầm, bất quá hiện tại ngươi và ta cuối cùng cũng vui vẻ mà ở bên nhau. Ngươi là kẻ có tâm tư tự do, muốn phóng ngựa rong ruổi trong thiên hạ, mấy ngày nay phải ở trong cung xác thật chịu nhiều ủy khuất, ngày mai trẫm liền trọng phong cho ngươi trở lại làm Đại tướng quân, ngươi vẫn nên đến Binh bộ thay trẫm tọa trấn đi.”

Chu Huyên nắm tay hắn cười nói: “Thất Lang đây là sợ ta nhàn rỗi, muốn đem tinh lực dùng trên người của ngươi dời đi sao? Đáng tiếc hiện giờ thiên hạ thái bình, ta ở Binh bộ đi tới đi lui, sợ là không tiêu khiển được cái gì.” Thấy sắc mặt Tuyên đế có chút xấu hổ, y liền buông gương, đem người một lần nữa bế lên: “Đi thôi, ta giúp ngươi thay quần áo, chốc lát nữa Thất lang còn phải ở trên triều phong chức cho ta nha.”

Chu Huyên từ lúc trở về triều đến nay vẫn chưa làm ra bất kì động tĩnh gì, trong lòng chúng thần đều đã sớm hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ cho đây là Tuyên đế bồi thường đối với Chu gia vì chuyện phái Chu Hằng đi sứ.

Tuyên đế vô tình mà đem chuyện hậu cung phơi bày trước mặt triều thần, nhìn Chu Huyên nhận lấy kim ấn, ngồi trên bảo tọa cao cao phía trên, lại nhìn cả triều thần tử giỏi giang trung thành, càng xem càng thấy bản thân nhìn xa trông rộng, có được hoàng hậu thông minh hiền đức cùng ba vị ái phi văn tài võ lược. Có thiên tử như hắn đây, còn có một triều thần tử trung dũng hữu dụng, thiên hạ còn gì phải sầu lo, man di bốn phía còn gì mà không phục?


Tuyên đế mỉm cười nhìn sắc trời dần dần tỏa rạng bên ngoài, trong lòng cũng sáng ngời lên theo ánh bình minh. Lập đức, lập công, lập ngôn, trong ba điều thì hắn đã làm được hai, chỉ còn mỗi lập ngôn, nhưng hiện giờ hắn cũng đã bắt đầu thực hiện nó rồi. Đợi cho trăm năm sau, hắn sẽ giống như các đấng minh quân đời trước lưu danh sử sách, mà vài vị hậu phi của hắn cũng sẽ không vì lấy thân nam tử thị quân mà bị đời sau cười nhạo……

Tuyên đế đem ánh mắt thu hồi, hướng về quần thần bên dưới đạm nhiên mở miệng: “Trẫm đời này đã lập được công lao sự nghiệp mà nhiều bậc tiền quân chưa thể đạt được, trẫm muốn sử sách ghi chép lại điều đó, để hậu nhân trăm ngàn năm sau đều biết đến các danh thần sống trong triều đại của trẫm, chớ để hậu nhân đời sau nghĩ rằng quân thần triều ta đều là những kẻ tầm thường!”

Cả triều đồng thanh tương ứng. Mấy chục năm sau, Tuyên Triều Thư được ban hành rộng rãi khắp thiên hạ.

“Tuyên đế vốn là người con thứ bảy của Minh đế, em trai của Thành Đế, được phong làm Lâm Xuyên Vương. Nguyên sơ nguyên niên, Thành Đế băng hà ngay trong trận loạn nghịch của hậu phi, vô tự, bèn lập Tuyên đế. Tuyên đế vừa đăng cơ liền bình loạn Tây Nhung, Nam Cương, thông thương chư quốc Tây Vực, khiến cho tứ hải phục tùng, thiên hạ quy tâm.”

― Tuyên Triều Thư ―

**TOÀN VĂN HOÀN**

…o0o…

Editor lảm nhảm: ta sẽ không làm tiếp phiên ngoại 3 – 5P (phần H ở suối nước nóng) vì sau khi hoàn thành bộ này ta đã bị bội thực H nên quyết định để một thời gian nữa, khi nào rảnh rỗi và có hứng thì mới mần cái này. Mọi người có thể vào WORDPRESS của ta để theo dõi, vì nếu có làm cũng chỉ post lên wordpress, không post lên đây nữa.

Hiện tại ta đang làm tiếp một bộ mới là RƯỢU CHÀNG TIÊN của tác giả Tiêu Đường Đông Qua. Bộ truyện này thì 1×1, tình hữu độc chung, tiên hiệp tu chân (nhưng rất khác so với những bộ tu chân thông thường). Tình cảm của công thụ phải diễn tả bằng 5 chữ ngọt tâm nhưng ngược thân, còn vì sao thì đọc rồi mới biết, nói chung là rất hay.

Nếu Bệ hạ nhận mệnh đi là bộ đầu tay ta dùng để thử sức, thì Rượu Chàng Tiên mới thật sự là bộ ta bỏ tâm huyết vào làm. Mong mọi người ủng hộ! Hiện tại bộ truyện đã đi được hơn nửa chặng đường rồi (và có lẽ sẽ hoàn thành trong hoặc sau Tết nhé!)

WordPress: https://miatree0402.wordpress.com


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.