Bạn đang đọc Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm] – Chương 97: Phiên Ngoại 2 – P.6
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
—–
Phiên ngoại 2 – Hậu cung chân loạn truyện (6)
Thiên tử cùng thần tử bất đồng ở chỗ, chính là không có thời gian nghỉ ngơi sau khi mây mưa. Đem hai vị ái phi không biết tôn ti kia cấm túc xong, Tuyên đế vẫn phải đi thượng triều, hạ triều còn có rất nhiều cấp báo đang chờ hắn. Hàn Cánh mới vừa tấu việc bình định Thổ Phiên, Nhạc thái úy liền tới hỏi việc giảm phú năm nay, thương thảo việc đồng áng, Lục Kỳ cũng không chịu cô đơn mà đem kế hoạch thông thương cùng Tây Vực đệ trình lên.
Thông thương Tây Vực là việc đời trước Tuyên đế thập phần coi trọng, tiếp nhận bản tấu của Lục Kỳ xong, lại triệu tam công cùng Thuần Vu Gia tới thương lượng đại kế, nghiêm túc mà thảo luận suốt một buổi trưa. Muốn phái người đả thông với Tây Vực, trong sứ đoàn không chỉ phải có đặc phái viên và tham tán thông hiểu phong tục Tây Vực, còn phải có một đội dũng sĩ hộ vệ vũ lực cao cường.
Trong lúc Vương Huyền Sách đi sứ Tây Vực, suýt chút nữa bị quân chủ một tiểu quốc Thiên Trúc bắt làm tù binh, nếu không phải bản thân y vũ dũng hơn người, lại có Nĩ Bạc Nhĩ vương* mượn binh tương trợ, sợ là cả sứ đoàn đều không thể toàn thân mà trở về. Tuy rằng Hạ triều hiện giờ cường thịnh, nhưng cũng khó bảo đảm tiểu quốc dị vực không mang chút lòng dạ hiểm ác, không sợ thiên uy, cho nên trong sứ đoàn tốt nhất vẫn phải mang theo người giỏi chinh chiến.
[*Nepal.]
Chỉ là nên tuyển người nào đi mới tốt đây?
Hai phía Tây Nam tuy rằng đã thu phục, nhưng vẫn chưa có người chân chính lớn lên ở đó, lưu lại nơi ấy đều là tướng lãnh không hiếu chiến, trong kinh cũng không có người hữu dụng. À, mà thật ra hậu phi trong cung cũng coi như là nhân tài đông đúc……
Tuyên đế nhìn lướt xuống phía dưới, thấy quần thần đều cúi đầu tự hỏi, chỉ có Thuần Vu Gia là nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc tham luyến, tựa hồ nơi này không phải là trên triều, mà là hậu cung. Tuyên đế bỗng nhiên nghĩ đến tràng du yến mấy ngày trước, thực sự có loại xúc động muốn đem nhóm ái phi đều phái ra ngoài, nhưng ngẫm lại cuối cùng vẫn từ bỏ, có chút tiếc nuối mà đem ánh mắt dời đi, hướng mọi người tuyên bố: “Việc này vẫn cần suy tính kỹ càng, các khanh cứ đi về trước, ngày mai thượng triều lại quyết định người được chọn sau.”
Chúng thần lui ra, Thuần Vu Gia một mình lưu lại trong điện, từng bước đi về hướng thềm ngọc. Tuyên đế một tay xoa trán, thân hình thả lỏng rất nhiều, lười nhác hỏi: “Ấu Đạo có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?”
Thuần Vu Gia nhìn tướng ngồi không có hình tượng của Tuyên đế, liền đoán ra được trong mấy ngày y bị cấm túc, Tuyên đế không biết lại sủng hạnh vị nào, trong lòng không khỏi có chút lên men. Bất quá hậu cung cũng không phải chỉ có một mình y, làm sao có thể độc sủng, đành đem vấn đề này ném ra sau đầu, hỏi Tuyên đế: “Mới vừa rồi ta xem thần sắc bệ hạ, tựa hồ trong lòng đã chọn được người? Ta kỳ thật cũng chọn được một người, nhưng sợ nói ra người này, trong lòng hoàng hậu sẽ có khúc mắc……”
“Trong lòng ta sẽ có khúc mắc gì?” Một tiếng nói sang sảng mang theo nhè nhẹ uy nghiêm từ ngoài điện truyền đến. Chu Huyên đẩy ra đại môn tiến vào trong điện, bước đến trước mặt Tuyên đế: “Mới vừa rồi ta nghe nội thị nói bệ hạ triệu tập chúng thần tại đây nghị sự, muốn phái người đi Tây Vực?”
Thuần Vu Gia nói: “Không tồi, quả thật sứ đoàn cần có một đặc phái viên là tướng lãnh có nhiều kinh sa trường đồng hành, bệ hạ mới triệu ta cùng với các vị đại nhân vào điện nghị sự. Ta cho rằng đệ đệ của hoàng hậu Chu Hằng chính là người thích hợp nhất, hắn hiện tại đang ở trong kinh, lại là người vũ dũng, có thể đảm đương việc này, hoàng hậu nghĩ sao?”
Chu Huyên kinh ngạc nhìn y một cái, lại nhìn Tuyên đế, thấy bộ dạng trầm tư của Tuyên đế, trong lòng liền có đáp án, tiêu sái cười nói: “Tướng sĩ vì nước cống hiến là đạo lý tự nhiên, ta lúc trước cũng thường ở biên quan tác chiến, so với làm đặc phái viên còn nguy hiểm hơn nhiều. Đến nỗi vừa đi mấy năm…… nam nhi chí tại tứ phương, cũng không phải nữ tử, dưỡng ở khuê phòng cả đời không cần gặp người.”
Dăm ba câu của hai người liền giải quyết vấn đề của Tuyên đế, Tuyên đế liền buông xuống sầu lo trong lòng, hồi cung bồi tiểu hoàng tôn dùng ngọ thiện. Còn về chuyện cấm túc Thuần Vu Gia, vốn dĩ cũng không phải là thật, Tuyên đế cũng không phải muốn lột quan tước của y, chỉ nghĩ giáo huấn y một trận, để y sau này trước mặt ngoại thần không làm hỏng mặt mũi chính mình.
Bởi vậy lúc dùng ngọ thiện, cả Chu Huyên lẫn Thuần Vu Gia đều cùng lưu lại Hội Ninh Cung, ăn cơm xong Tuyên đế liền đem hoàng thái tôn đưa đến chỗ Phượng Huyền, bảo nó ngoan ngoãn ở trong điện làm bạn với thái phó, cố gắng học hỏi thêm nhiều điều hữu dụng. Chu Huyên cười nói: “Thất lang ngược lại thật không quên săn sóc ái phi, bất quá ở trong cung quan sát mấy ngày, ta xem Thuần Vu đại nhân thật sự vẫn còn tinh thần, Phượng đại nhân cũng không đến mức dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.”
Tuyên đế lo lắng nếu Chu Huyên cứ nói tiếp, trong cung lại sẽ dâng lên một hồi biển dấm cuộn trào, lập tức đem đề tài dẫn tới trên người Chu Hằng: “Chu Hằng rời kinh, không biết phải bao lâu mới có thể trở về, trẫm tính toán đem ý chỉ này nói trước cho y biết, để y có chút chuẩn bị.”
Chu Huyên nói: “Thất lang trước tiên cứ viết xuống thánh chỉ, ta tự mình trở về ban chỉ, thuận tiện giáo huấn A Hằng một chút, để nó ở bên ngoài tận tâm làm việc, không được thông đồng với những nữ tử ngoại phiên đó.”
Tuyên đế minh bạch y đau lòng đệ đệ, liền đáp ứng. Thuần Vu Gia giúp Tuyên đế soạn chiếu chỉ cũng không phải lần một lần hai, viết đến thập phần lưu loát, đưa cho Tuyên đế xem qua, rồi mang về Trung Thư tỉnh. Tuyên đế cho người tiễn y ra ngoài xong, mới quay sang hỏi Chu Huyên: “Người già thường sợ thân nhân ly tán, có cần trẫm tự mình nói việc này với quốc trượng hay không?”
Chu Huyên lắc đầu: “Không cần, cả nhà ta đều là võ nhân, nhiều năm ở biên quan, làm sao có thể sợ chia lìa nhất thời? Đi theo sứ đoàn cũng chẳng nguy hiểm là bao, cha mẹ A Hằng cùng phụ thân ta đều sẽ không có cái gì bất mãn. Bất quá……” Y bỗng nhiên mỉm cười: “Phú quý không hồi hương, như cẩm y dạ hành*. Sau khi ta vào cung vẫn chưa từng chính thức quay về gặp người nhà, lần này ta muốn Thất lang cùng ta trở về gặp người trong gia tộc.”
[*giàu có rồi mà không quay trở về quê hương, thì giống như mặc áo gấm đi trong đêm tối, chẳng ai thấy được cái đẹp của nó cả, phú quý rồi thì hồi hương để làm rạng tổ rạng tông và nở mặt nở mày với hàng xóm láng giềng.]
Từ khi Thổ Phiên mưu phản, Chu Huyên tự mình dẫn đại quân ra khỏi thành nghênh địch, cả triều trên dưới liền không còn ai không biết thân phận của y, vậy nên dẫn y về nhà thăm người thân một chuyến cũng không tính là đại sự gì. Tuyên đế bất giác lúng túng, kêu người mang tới thường phục, cùng Chu Huyên thay quần áo, ngồi xe ra cung.
Chu gia đối với đạo thánh chỉ này cũng không có ý từ chối, bản thân Chu Hằng càng nóng lòng muốn thử, hận không thể ngày mai lập tức rời kinh, lên đường du ngoạn tới dị quốc chưa từng nghe qua kia. Chu Huyên trên đường liền bắt lấy đệ đệ kéo đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện, người trong gia tộc Chu thị đều nhìn như không thấy, theo lễ mà tiếp đãi Tuyên đế.
Chu gia cũng không có chuẩn bị tiếp giá, bởi vậy sau khi Chu Huyên thu thập đệ đệ xong liền hướng trưởng bối cáo từ, mang theo Tuyên đế hồi cung. Không gian trong xe rất rộng rãi thoải mái, Chu Huyên sợ Tuyên đế bôn ba mệt nhọc, liền đem hắn ấn xuống trên đùi mình, bản thân thì dựa vào vách xe thản nhiên nói: “Lúc trước ta có đáp ứng ngươi mở một hồi yến hội để so cùng tiểu Phượng lang quân, nhưng sau đó lại nghĩ, mở yến hội thì không thể không mời bọn họ đến, mà mời bọn họ đến, thì có một số chuyện ta lại không tiện làm…… Thất lang nói có phải hay không?”
Tuyên đế làm như nghe không hiểu, hỏi y: “Phủ của ngươi cách Đại Chính Điện cũng không gần, trước kia khi thượng triều nghĩ chắc đi lại cũng thập phần vất vả?”
Chu Huyên vỗ về bờ môi của hắn nói: “Ta quen biết Thất lang lâu như vậy, lại không phải là người không hiểu chuyện, ngươi cần gì phải nói gần nói xa? Ngươi lưu ta ở trong cung cũng không chỉ để trang trí, mà quan trọng nhất không phải chính là muốn ta đút no ngươi hay sao?”
Tuyên đế ngậm chặt miệng, trầm mặc mà nhắm mắt. Chu Huyên cũng không ép buộc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên môi hắn, một cái tay khác xốc lên màn xe xem cảnh sắc bên ngoài. Đi được một lúc, y bỗng nhiên cao giọng kêu ngừng xe, đợi xe vững vàng dừng lại, liền lôi kéo Tuyên đế bước xuống.
Chỗ bọn họ dừng xe là ở một chỗ cực hỗn loạn bên trong chợ. Tuyên đế nghe thanh âm ăn uống cùng buôn bán xung quanh, nhìn dòng người trước mắt lui tới như thoi dệt, trong lòng nghi hoặc, hỏi nhỏ Chu Huyên: “Nơi này đều là bình dân bá tánh, lại không có cửa hàng nổi danh nào, bất quá là khu chợ tầm thường, có cái gì đáng xem?”
Chu Huyên lôi kéo hắn đi về một hướng, vừa đi vừa nói chuyện: “Nơi này tuy vô danh, nhưng bên đường có một quán hoành thánh cực ngon, ta thuở thiếu niên thường xuyên tới nơi này ăn. Khó được một lần ra cung, không cần vội vã trở về làm gì, chúng ta trước tiên cứ đi ăn vài thứ.” Y câu trước còn đứng đắn, câu sau liền đầy thâm ý mà nở nụ cười, thấp giọng nói bên tai Tuyên đế: “Đợi đút no cái miệng phía trên này của người xong, ta liền đút no cái miệng phía dưới kia của ngươi.”
Trái tim Tuyên đế run rẩy, tính toán sau khi về cung có nên trực tiếp thỉnh quốc trượng vào Hội Ninh Cung hộ giá hay không. Chu Huyên lôi kéo hắn bước đi không ngừng, chỉ chốc lát sau liền tới một quán nhỏ bán hoành thánh. Bá tánh dân thường đều là một ngày hai bữa, lúc này sớm đã qua giờ Thân, người trong quán cũng không nhiều, Chu Huyên liền kêu hai chén hoành thánh nóng hôi hổi, đưa tới trước mặt Tuyên đế.