Bạn đang đọc Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm] – Chương 95: Phiên Ngoại 2 – P.4
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
—–
Phiên ngoại 2 – Hậu cung chân loạn truyện (4)
Động tác của Phượng Huyền hơi đình trệ, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người sau lưng. Người nọ hai tay khoanh trước ngực, phong lưu nho nhã, đang cúi đầu nhìn bọn họ. Phượng Huyền giơ tay che lại ngực Tuyên đế, mỉm cười hỏi: “Tạ tướng quân, đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Ngươi ngay từ đầu đã bỏ cuộc, hiện tại còn trở lại đây làm cái gì?”
Tạ Nhân chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm cái tay bị nâng đến đỉnh đầu của Tuyên đế, ánh mắt nóng bỏng, thần sắc lại vẫn đạm nhiên, như không có chuyện gì mà đáp: “Cái ta từ bỏ là xạ phúc, không phải sủng quyến của thánh thượng. Lúc ấy ta đã nhìn ra Phượng thái phó có âm mưu, bất quá ta không muốn cùng ngươi so đo mà thôi.” Tạ Nhân bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nhướng mày nhìn về phía Phượng Huyền: “Đại tướng quân nếu biết thái phó tinh thông thuật số, sợ là ngay từ lúc đầu đã không đồng ý lấy quy tắc của trò xạ phúc mà định thắng thua rồi?”
Tuyên đế nghe hai người tranh chấp, liền muốn ngồi dậy khuyên can. Hắn vừa mới nhấc lên thân thể, y phục trước ngực liền trượt xuống, tay Phượng Huyền đang che trên ngực hắn cũng trực tiếp chạm vào da thịt bóng loáng, tức khắc như bị hút lấy mà kề sát không buông, bắt đầu giở trò sờ mó vuốt ve.
Phượng Huyền cúi đầu nhìn thân thể tinh xảo hoàn mỹ phía dưới, cảm thụ được xúc cảm mềm mại ấm áp nơi đầu ngón tay cùng rung động nhẹ nhàng của khối thân thể này, giọng trở nên khàn khàn: “Tạ tướng quân muốn xem liền xem đi, dù sao hành động của ta đều là quanh minh chính đại, không có gì phải sợ bị người khác nhìn thấy.”
Phượng Huyền tất nhiên không sợ bị người nhìn, nhưng Tuyên đế lại sợ, vội vàng bắt lấy tay y nói: “Tạ khanh tới vừa lúc, trẫm đang muốn hồi……”
Ngực hắn bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, sợ hãi “A” một tiếng, hút một ngụm khí, nhất thời nói không ra lời. Ngón tay Tạ Nhân đặt vào giữa môi hắn: “Bệ hạ cũng thấy ta tới vừa lúc? Ta cũng thấy may mắn vì bản thân chưa rời đi cùng Đại tướng quân. Trước mắt thời tiết ôn hòa khí hậu ấm áp, cảnh sắc thích hợp, chúng ta liền ở cạnh khe nước róc rách thưởng cảnh ăn tiệc, đó mới là thú vui nhân gian.”
Tạ Nhân vớt lên một khay đào tiên trôi nổi trên mặt nước, chọn một quả đào chín mộng, lột ra lớp vỏ mỏng, cắn một ngụm đút vào trong miệng Tuyên đế. Quả đào kia ngọt ngào mọng nước, vào miệng là tan, nước đào theo khóe môi Tuyên đế trượt xuống. Tạ Nhân vừa đút hắn ăn đào, vừa liếm sạch chất lỏng chảy xuống từ khóe miệng hắn, hỏi Tuyên đế: “Đào này vị có ngon không? Thần đem vật yêu thích tiến dâng cho bệ hạ, bệ hạ lúc này nên đáp lại rằng vì tình yêu ngọt ngào của ngươi, nên ta đã quên mất vị của quả này mới phải.”
Hai hàng lông mày Tuyên đế nhíu chặt, nuốt xuống miếng đào trong miệng, đang muốn trách cứ, Tạ Nhân lại nhẹ nhàng cắn lên khuôn mặt hắn, tỉ mỉ liếm láp, tán thưởng nói: “Tư vị của bệ hạ thật ngon, không thua gì đào tiên. Đáng tiếc mỹ vị này không thể hiến dâng cùng bệ hạ, đành phải để ta tự mình độc hưởng vậy.”
Phượng Huyền lạnh lùng liếc y một cái, trong lòng hạ quyết tâm, đem Tuyên đế áp ngược trở xuống nệm, bắt đầu âu yếm da thịt trần trụi trên người hắn, vừa nếm mỹ vị vừa khuyên Tuyên đế thả lỏng mà hưởng thụ.
Giữa mùa hạ thời tiết vốn nóng bức, tuy có gió mát từ suối nước đưa tới, nhưng bị hai người vây quanh như vậy, trên người Tuyên đế đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng dồn dập không ít. Hắn nghiêng đầu đi, cực lực tránh né cái hôn của Tạ Nhân, đôi tay chống trước ngực Phượng Huyền, thanh âm trách cứ cực thấp: “Bên ngoài đều là cung nhân nội thị, việc thế này sao có thể làm ở đây? Phượng khanh trước buông trẫm ra, đợi ngày mai trẫm sẽ triệu ngươi đến Hội Ninh Cung……”
Tạ Nhân cười nói: “Không tồi, bệ hạ đã có ý chỉ, Phượng thái phó còn không mau rời đi?” Y lưu luyến mà hôn lên đôi môi Tuyên đế, đem nước đào trong tay bôi lên ngực Tuyên đế, rồi tự mình một đường mút hôn xuống, như uống phải rượu ngon, càng thân mật càng say mê.
Phượng Huyền làm như không nghe thấy, nằm ở bên cổ Tuyên đế mà mút hôn, khiến xương quai xanh của hắn tràn lan vết đỏ tươi sáng, lại theo xương ngực chạy dài xuống, nửa người dưới kề sát vào trên long hành, thúc nhẹ từng cái. Thẳng đến lúc thanh âm Tuyên đế trở nên mơ hồ, Phượng Huyền mới đứng dậy thở dài: “Bệ hạ tuy rằng yêu ta, nhưng chuyện hậu cung lại do Hoàng hậu chủ trì, bắt đầu từ ngày mai ta phải chịu cấm túc, đến lúc đó bệ hạ nhất định cũng không chịu đi gặp ta ― ngay cả nếu bệ hạ chịu đến nhìn, cha mẹ ta còn ở đó, cũng không thuận tiện để thị tẩm……”
Phượng Huyền ủy khuất mà oán giận Tuyên đế, động tác lại lưu loát quả quyết, một tay đem hai cổ tay Tuyên đế đè ở đỉnh đầu, một cái tay khác hướng xuống phía dưới, vờn quanh chỗ cong cong cuối sống lưng Tuyên đế, từ giữa khe hở cắm tay vào.
Tầng tầng cánh hoa trùng điệp dưới nệm nhìn như đang nâng lên vòng eo Tuyên đế. Thân thể Tuyên đế căng lên thành vòng cung, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại vô pháp dối gạt bản thân mà hưởng thụ đụng chạm của hai người. Hắn thở hổn hển, khóe mắt đã ngân ngấn ánh nước, thanh âm đè ép áp lực, trái lương tâm mà khẩn cầu: “Không cần đùa giỡn nữa, há có đạo lý ba người cùng nhau? Huống chi lại ở ngay giữa hoa viên, vạn nhất có người nhìn thấy……”
Tạ Nhân tùy tay tháo ra một đóa hoa lụa trên nệm thả xuống chỗ kia của Tuyên đế, lại đứng dậy lấy rượu tưới lên cánh hoa, khiến nó dính sát vào cơ thể Tuyên đế, nâng đầu của Tuyên đế chỉ xuống phía dưới: “Bệ hạ thử nhìn xem, kín kẽ như vậy, không ai có thể thấy được.”
Từng phiến lụa gấm đỏ dính lấy da thịt phấn hồng, tựa như dấu hôn, lại tựa như tích máu, diễm lệ khó tả, còn tản ra nhàn nhạt hương rượu, sao có thể che được vật kia? Tạ Nhân vừa thấp giọng an ủi Tuyên đế, vừa thong thả ung dung mà đem vài cánh hoa đính vào trên long hành đang hưng phấn ngẩng đầu, trông như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, rồi lại tình sắc đến vô pháp nhìn thẳng. Tuyên đế đem mặt chôn vào trong nệm gấm, thân thể không ức chế được mà run lên, khiến những cánh hoa kia sống động như có sinh mệnh.
Trong lúc Tạ Nhân còn đang đùa giỡn những cánh hoa cùng thân thể nhu thuận, ngón tay Phượng Huyền đã thâm nhập vào trong cơ thể Tuyên đế, dính lấy thanh dịch tiết ra, ma sát nội bích mềm mại, mỉm cười: “Thần từng nghe câu ngôn bất tận ý, nay xem ra, lời nói của bệ hạ xác thật không thể hiện được hết……” Ngón tay của y lại ở trong cơ thể Tuyên đế trừu động vài lần, mang theo chất lỏng trong suốt đưa đến bên môi Tuyên đế: “…… ý tứ của nơi này.”
Tuyên đế vô ý thức mà than nhẹ một tiếng, lập tức cắn chặt răng, ảo não nhắm hai mắt lại. Phượng Huyền khẽ cười lên, cởi xuống đai lưng, kéo tay Tuyên đế chạm vào vật giữa hai chân mình, góp lời: “Người xưa lại có câu: Lời nói nếu không đủ, thì dùng tay mà hành động. Lời của bệ hạ đã không thể tẫn ý, vậy thì thần thỉnh bệ hạ lấy tay mà hành động.”
Mặt Tuyên đế đã đỏ hơn cả máu, vật nóng bỏng kia tựa như có sự sống mà chuyển động trong lòng bàn tay hắn. Hắn vốn định mở tay buông ra, lại không biết vì sao tay càng thêm dùng sức nắm vật kia, còn theo tiết tấu của ngón tay trong cơ thể mà di chuyển, trong lòng ẩn ẩn còn có một tia mong đợi.
Tạ Nhân lại không chịu đáp ứng sự chờ mong của Tuyên đế, hơi dùng sức, cách một tầng lụa hồng tẩm đầy rượu ngon, gặm cắn lên đầu nhũ sưng to rắn chắc của Tuyên đế. Tuyên đế phát ra một tiếng than nhẹ rung động, trầm mê mà kêu lên: “A Nhân, nhẹ chút……”
Tạ Nhân ngân nga “Ân” một tiếng, giống như đáp ứng hắn, lại giống như thở dài. Y cầm bầu rượu bên cạnh, lấy rượu rửa tay, tẩy đi nước đào dính nhớp, nâng một tay kéo ra hai chân Tuyên đế, hướng về chỗ bị cái tay của Phượng Huyền chiếm cứ trước mà tiến tới sờ soạng.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu của hai người này, đến hiện tại không cần hỏi cũng biết. Tạ Nhân một tay đùa nghịch long hành được bao phủ bởi tầng tầng trang trí kia, một cái tay khác tham nhập vào cửa huyệt đã bị Phượng Huyền khai thác đến ướt át mềm mại, cùng ngón tay của y dò tìm đầu mối. Hai người tranh nhau xâm nhập vào chỗ sâu bên trong, lôi kéo khuếch trương, tạo thuận lợi cho chính mình tham nhập càng nhiều ngón tay hơn.
Hai người tỷ thí đến khiến Tuyên đế không nhịn được nữa, cơ thể co rút từng trận, lối vào bỗng nhiên buộc chặt, thân mình căng cứng, một cỗ quỳnh tương ngọc dịch liền chảy ngược ra ngoài, bắn lên những cánh hoa khiến chúng trở thành nửa hồng nửa trắng, mị hoặc câu nhân. Tuyên đế ngã vào giữa nệm hô hấp dồn dập, dục hỏa trong cơ thể cũng đã lui bớt, liền nghĩ đến chuyện hai người này lại muốn cùng thừa sủng, hoảng sợ đến độ co chân mượn lực, muốn ngồi dậy.
Phượng Huyền ở trên bụng hắn nhẹ nhàng xoa, tiến đến bên tai hắn khuyên nhủ: “Bệ hạ không cần cấp, chờ lát nữa ta ôm ngươi lên liền ổn.” Lại ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nhân: “Tạ tướng quân cũng nên chờ một chút đi? Bệ hạ hôm nay chính là cho phép ta trước. Ta biết không có biện pháp kêu ngươi rời đi, nhưng vẫn phải nói cho rõ thứ tự đến trước đến sau.”
Tạ Nhân trầm ngâm rút ra ngón tay ướt dính, nâng mắt nhìn về phía Phượng Huyền: “Việc này ngươi và ta không nên lén thương lượng ――” y cũng tiến đến trước mặt Tuyên đế, đầu mày cuối mắt đều thấm đẫm một mảng xuân ý rạng rỡ diễm lệ, khiến Tuyên đế cơ hồ không rời được mắt. Cánh môi kia nhẹ nhàng khép mở, làm như thập phần công bằng mà nói: “Phải để bệ hạ tự mình xem xét quyết định mới tốt.”
Tuy lòng tràn đầy lo lắng bản thân sẽ bị làm đến không thể gặp người, nhưng Tuyên đế vẫn nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt khẩn trương dính chặt vào khuôn mặt Tạ Nhân. Phượng Huyền thấy tình thế bất lợi, vội vàng ở giữa hai chân Tuyên đế vuốt mạnh hai cái, kéo trở về lực chú ý của Tuyên đế, câu từ nghiêm chỉnh mà nói: “Một khi đã như vậy, không bằng ấn theo quy củ của bữa tiệc hôm nay, lấy xạ phúc quyết định vị trí thừa sủng!”
Tạ Nhân trào phúng mà cười cười: “Phượng đại nhân không chỉ tinh thông thuật số, mà còn tinh thông binh pháp. Lấy sở trường của ngươi đấu với sở đoản của ta, ta há có thể thắng được ngươi?”
Tuyên đế thế nhưng lại phụ họa nói: “Phương pháp của Phượng khanh ngược lại có lý, không bằng trẫm tự mình chọn hai món đồ khác biệt, ai đoán trúng, trẫm liền……” Tuyên đế ấp úng một trận, cắn răng nói: “Trẫm liền dẫn người đó về Hội Ninh Cung qua đêm!”
Phượng Huyền lắc đầu: “Như lời Tạ thái thú, thần tinh thông thuật số, có nói gì thì cũng nói không thông, nếu cứ so như vậy, thành ra là ta chiếm tiện nghi của hắn. Phượng mỗ bình sinh không thích những chuyện mờ ám, xạ phúc này cũng sẽ không chơi theo quy luật cũ nữa, mà là để bệ hạ tới đoán, đoán trúng ai, liền do người đó thị tẩm, thấy thế nào?”
Này ngược lại quả thật công bằng, hơn nữa càng dễ dàng khiến cả hai người đều không trúng. Tuyên đế liên tục gật đầu, nói thẳng: “Liền theo ý kiến của khanh đi.” Tạ Nhân suy nghĩ, cũng thấy công bằng, gật đầu nói: “Thỉnh Phượng đại nhân an bài.”
Phượng Huyền nhìn hai người một vòng, thấy đều đã đáp ứng, liền từ bên hông tháo xuống một cái khăn lụa, dâng lên cho Tuyên đế: “Vì để công bằng, thỉnh bệ hạ bịt kín hai mắt.”
Tuyên đế tuy không hiểu lắm ý tứ của y, nhưng vẫn theo lời tiếp nhận khăn lụa cột vòng qua hai mắt, hỏi y một câu: “Có phải sợ trong lòng trẫm sớm đã tuyển định người nào đó, cố ý đoán không ra vật bên trong của người kia? Trẫm nào phải người không công bằng, ngươi và A Nhân đều là ái nhân của trẫm, phàm là có thể đoán ra tất nhiên trẫm sẽ không dấu diếm.”
Phượng Huyền mỉm cười đáp: “Bệ hạ yêu ai đều công bằng, thần không dám hoài nghi. Chỉ là bệ hạ nếu không bịt mắt, chẳng phải liền biết vật này là của ai hay sao, còn gì gọi là xạ phúc?” Tay y lại tìm xuống dưới thân Tuyên đế, xoa nắn cửa huyệt mềm mại, cười nói: “Chờ lát nữa thần cùng Tạ thái thú đem vật của mình đưa vào trong này, thỉnh bệ hạ dựa vào ấn tượng mà suy đoán, đoán trúng ai thì người đó lưu lại nơi đây phụng dưỡng, có được không?”
“Há……” Tuyên đế vừa muốn nổi giận, dưới thân liền đã bị một ngón tay xâm nhập, môi cũng bị người lấp kín mà hôn lên. Trong lúc hoảng hốt, hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm Tạ Nhân thản nhiên vang lên: “Phượng đại nhân thật là tâm tư tinh xảo, có thể nghĩ ra được trò thế này. Khó trách ta chỉ rời kinh một thời gian, ngươi liền từ một thần tử bình thường tiến thân vào cung, còn trước ta một bước được phong làm Hiền phi!”
Tuyên đế cảm thấy hai chân bị người hoàn toàn tách ra, một vật khiến thân tâm hắn đều mê muội liền xông thẳng vào. Tuy lòng tràn đầy xấu hổ buồn bực không vui, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà nghĩ đến ― hiện tại tiến vào trong thân thể hắn, rốt cuộc là ai?