Bạn đang đọc Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm] – Chương 94: Phiên Ngoại 2 – P.3
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
—–
Phiên ngoại 2 – Hậu cung chân loạn truyện (3)
Khó có được thời gian nhàn hạ, Tuyên đế cùng ba vị ái phi ở thủy tạ uống rượu đàm cảnh, nói một hồi liền có người đem đề tài dẫn tới mấy thứ đồ linh tinh không nên thảo luận giữa ban ngày ban mặt. Bên trong bình phong tuy rằng chỉ có bốn người bọn họ, nhưng cách một tầng lụa hoa chính là cung nữ nội thị, ngay giữa ban ngày bàn chuyện giường chiếu, việc này nếu lan truyền ra ngoài, thật sự sẽ tổn hại thanh danh thiên tử.
Tuyên đế khẩn trương cản lại câu chuyện, đem đề tài từ sơn thủy chuyển tới thi từ, chỉ vào khe nước trước mặt trợn mắt nói dối: “Khe nước uốn lượn quanh lâm viên, giống như hào sâu quanh sông Bộc. Nơi này quả thật có thể sánh với những chỗ Nguyễn Tự Tông, Kê Thúc Dạ từng du ngoạn.”
Ánh mắt Chu Huyên chớp động, nâng chén phụ họa: “Thất lang nói đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Ta luôn mong chờ người ta yêu có thể cùng ta, lấy trời đất làm nhà, bình phong làm y phục, lấy lòng dạ Nguyễn Tịch mà ngâm vịnh Vịnh Hoài Thi.” Chu Huyên duỗi tay đem đai lưng của mình kéo xuống, lộ ra lồng ngực cùng eo bụng, ngồi dạng chân trên đệm, chỉ khoác áo ngoài mà ngâm: “Tích nhật phồn hoa tử, An Lăng dữ Long Dương. Yêu yêu đào lý hoa, chước chước hữu huy quang……*”
[*Đây là 4 câu đầu của bài thơ thứ 12 trong tập thơ Vịnh hoài thi của Nguyễn Tịch (tức Nguyễn Tự Tông):
昔日繁華子
安陵與龍陽
夭夭桃李花
灼灼有輝光.
Dịch thơ (bởi Mia Tree):
Thuở xưa chốn phồn hoa
An Lăng cùng Long Dương
Say mê dưới vườn đào
Thiêu đốt đến trần trụi.
Vì bài thơ này không tìm thấy bản dịch tiếng việt, nói chung gõ tiếng việt hông ra cái gì hết ngoài tên tác giả và một số bài thơ tiêu biểu khác nhưng lại không có bài này (chắc do nói về mối quan hệ nam – nam nên không ai dịch), vậy nên editor đã tự chuyển ngữ trực tiếp từ chữ hán theo cách hiểu của mình, nếu có sai sót thì mọi người cứ nói ^_^]
Chu Huyên cất giọng trầm bổng mà ngâm vịnh, cúi đầu mỉm cười nhìn Tuyên đế, lộ ra thân thể mạnh mẽ dưới ánh nắng chiếu rọi làm hoa cả mắt người. Phóng khoáng không thấy bao nhiêu, phong lưu lại mười phần mê người. Lòng Tuyên đế khẽ run lên, cơ hồ không rời được mắt, trong đôi con ngươi đen thẫm đã nhiễm một tia tình sắc.
May mắn thay, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gió mát, gọi thần chí hắn quay trở về. Tuyên đế phục hồi tinh thần, liền không dám nhìn nữa, nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía thanh âm vang lên lúc nãy, thì ra là Tạ Nhân không biết từ khi nào đã mang cầm tới, đang để trên đầu gối mà đàn. Thần thái của Tạ Nhân thanh tao nhã nhặn, ngón tay lúc câu lên lúc lướt xuống, thanh âm tựa như mây nước, lâng lâng như đang ở cõi thiên thai. Tuyên đế không khỏi nhớ tới ngày hắn mới gặp y, y ở trong đình đàn tỳ bà, liền mỉm cười nói: “Hôm nay A Nhân thật sự là tay gảy ngũ huyền, nhìn theo chim hồng*. Chỉ là không biết có còn muốn đuổi theo đem trẫm xem thành tiên sinh nữa hay không?”
[*xem lại chương 23, lần đầu Tuyên đế gặp Tạ Nhân.]
Lời này lập tức làm Tạ Nhân nhớ tới buổi sơ ngộ ngày ấy cùng Tuyên đế, đáy lòng dâng lên ấm áp. Y xoa nhẹ huyền cầm, theo tiếng nhạc mà đáp: “Ta vẫn luôn xem bệ hạ như bậc tôn sư, vô luận chuyện gì cũng đều học tập bệ hạ.” Tiếng đàn thấp dần, thanh âm Tạ Nhân cũng trầm xuống, mang theo một tia khàn khàn mị hoặc: “Ngay cả học vấn chốn khuê phòng, cũng là bệ hạ tự thân truyền miệng, tự mình dạy ta……”
Tiếng đàn triền miên lưu luyến, sớm đã mất đi công chính bình thản, Tuyên đế nhớ tới chính mình đã từng khổ cầu y tiến vào như thế nào, không khỏi nâng tay áo che mặt.
Cũng may giữa sân còn có một người hiểu chuyện là Phượng Huyền, như cũ nhớ rõ trọng trách chủ trì yến hội, một câu đánh vỡ hơi thở ái muội giữa hai người: “Nếu tiệc rượu tận hứng không sai biệt lắm, ta liền lệnh cho người đem đề mục đã chuẩn bị tốt chuyền xuống đây.”
Phượng Huyền đưa ngón tay vào trong miệng huýt sáo. Bên ngoài lập tức vang lên từng nhịp trống khoan thai, một khay gỗ từ bên ngoài bình phong theo dòng nước khúc khuỷu bồng bềnh chảy vào, phía trên đặt một nụ hoa sen. Tuyên đế hai mắt sáng ngời, mỉm cười hỏi: “Tâm tư Phượng khanh thật khéo léo! Có tất cả bao nhiêu đề mục? Trẫm xem trước một cái, nhìn xem đề mục này có công bằng không.” Duỗi tay liền vớt lên nụ hoa kia.
Phượng Huyền đem hoa tiếp nhận, lột ra tầng tầng cánh sen đưa cho Tuyên đế, bao bọc bên trong là một đóa kim hoa nho nhỏ. Y tùy tay đem kim hoa cài vào trên đầu Tuyên đế, tách ra cánh hoa, nhìn vào một hàng chữ nhỏ được viết phía trên: “Làm một bài thơ du tiên.”
Ngay cả Chu Huyên cũng nhìn thấy hoa sen kia thật đáng yêu, tán thưởng một câu: “Quả nhiên có tâm tư. Vậy thì có phải làm được thơ liền có được kim hoa, nếu làm không được thì thế nào?”
Phượng Huyền cười nói: “Cũng không phải đơn giản như vậy. Đề mục lần này của ta, sẽ dựa theo phương pháp của trò xạ phúc*, trong chốc lát nữa dòng nước sẽ chảy xuống các khay gỗ, bên trên đặt các vật che đậy giống như bông sen này, bên trong các vật che đậy ấy sẽ có một vật khác giống như kim hoa. Lúc tiếng trống bên ngoài ngừng lại, khay gỗ chảy tới trước mặt ai, người đó liền bắt lấy, cách vật che đậy mà suy đoán món đồ ở bên trong. Đoán đúng mới có thể ấn theo yêu cầu được viết trên vật che đậy mà thể hiện tài năng, nếu làm không được liền phạt uống ba chén rượu. Cuối cùng mỗi người được bao nhiêu vật phẩm, liền có thể thị tẩm bấy nhiêu lần, ý các vị thế nào?”
[*một trò chơi thời xưa, đại khái là người này dùng một chữ để đố, người kia phải đoán được chữ còn lại.]
Tuyên đế vội vàng ngăn lại: “Phương pháp này tuyệt đối không thể tiến hành, nhiều lần như vậy…… Khụ, tranh sủng như vậy sẽ làm mất hòa khí hậu cung, trẫm không thể đáp ứng!”
Chu Huyên vốn muốn hỏi gì đó, bị Tuyên đế chen ngang một hồi liền quên mất, nhìn khe nước chảy vào hỏi: “Tiểu Phượng học sĩ chuẩn bị bao nhiêu vật phẩm, dựa vào tiếng trống mà lấy, nếu lúc tiếng trống ngừng nhưng trước mặt cả ba người chúng ta đều không có khay gỗ thì phải làm sao?”
Phượng Huyền nói: “Ba người chúng ta còn cần khiêm tốn cái gì, ai cướp được thì chính là của người đó!”
Chu Huyên vỗ tay nói: “Tốt, vậy thì dựa vào bản lĩnh đi!”
Tạ Nhân nãy giờ vẫn luôn cúi đầu đánh đàn, khóe miệng lại mang theo một tia cười lạnh, ánh mắt xẹt qua Phượng Huyền cùng Chu Huyên, không nói một tiếng.
Hai người lần lượt ngồi xuống, Tuyên đế cũng ngồi trở lại vị trí của mình, vừa uống rượu vừa thất thần mà nghĩ thầm: Lát nữa bất luận ai đoán được hay làm được tốt cỡ nào, cũng đều…… phải nói là không đủ tư cách!
Ngay lúc tiếng trống ngưng lại, có một khay gỗ dừng ở trước mặt Tạ Nhân, phía trên đặt một cái chén lông thỏ* úp ngược. Tạ Nhân nâng lên khay gỗ, chăm chú nhìn Tuyên đế: “Ta sẽ không đoán, bệ hạ là thầy của ta, có nguyện vì đệ tử thử một lần?”
[*hoa văn kết tinh của chén lông thỏ có dạng sợi nhỏ, đều, phân bố dày và liên kết với nhau như gân mạch hiện lên dưới lớp men đen, trông tựa những sợi lông tơ của thỏ, do đó được gọi là chén lông thỏ.]
Tuyên đế chính là mong muốn mọi người đều không đoán ra, cúi đầu nói: “Trẫm cũng sẽ không đoán, A Nhân vẫn là uống rượu đi.” Tạ Nhân liền đem khay gỗ thả lại trong nước, đứng dậy rót một chén rượu, đi đến bên cạnh Tuyên đế ngồi xuống: “Ta không đoán, về sau cũng không tranh cùng hai vị. Ba chén này là vì ta học tập không tốt những gì bệ hạ truyền thụ, nên mới bị phạt, bệ hạ đút ta uống hết chén rượu này có được hay không?”
Tuyên đế không chối từ, đem chén rượu đưa tới bên miệng Tạ Nhân, đút xuống cho y. Vệt nước theo môi Tạ Nhân chảy xuống, khiến đôi môi càng thêm hồng nhuận mê người, tâm Tuyên đế liền dao động, giơ ống tay áo thay y lau đi vệt nước nơi khóe môi, chiếm một chút tiện nghi xong liền rụt trở về. Chu Huyên cùng Phượng Huyền tuy rằng nhìn cực kỳ không vừa mắt, nhưng nghĩ đến trận này Tạ Nhân không được gì cả, đành âm thầm nuốt xuống ghen tức.
Tạ Nhân sau khi uống rượu, liền quang minh chính đại mà ăn vạ bên cạnh Tuyên đế không chịu đi. Chu Huyên cùng Phượng Huyền ngồi ở bên dòng nước nhìn chằm chằm khay gỗ chảy xuống, chờ tiếng trống dừng lại. Ngay khi tiếng trống ngừng, khay gỗ kia lại vừa lúc trôi tới trước mặt Tuyên đế, thân hình Phượng Huyền cùng Chu Huyên nhanh như mũi tên, thoáng chốc liền bật nhảy đến chỗ khay gỗ, duỗi tay tranh đoạt. Chu Huyên vẫn là nhanh hơn một bước, duỗi tay vớt được khay gỗ, hướng Phượng Huyền nói: “Đa tạ.”
Phượng Huyền thần sắc bất biến mà đáp lễ, ngồi trở về vị trí của mình. Chu Huyên nhìn chiếc lồng kết bằng lá cỏ trong khay, bắt đầu lo lắng ― y cũng không muốn đoán mò, liền hỏi Phượng Huyền: “Có gợi ý gì không?”
Phượng Huyền đáp: “Để cho đơn giản thuận tiện, vật bên trong cùng vật che đậy bên ngoài có chút quan hệ với nhau, đều là vật ở trong cung.”
Chu Huyên nhìn kỹ cái lồng kết bằng lá cỏ kia, phía trên vẫn còn thừa lại mấy đóa hoa tím, không biết có ý gì. Y cân nhắc hồi lâu, mới chọn ra một đáp án có khả năng nhất: “Là ngọc sức.” Dứt lời liền đem lồng cỏ kéo lên, lộ ra vật bên trong, lại là một khối chu sa màu sắc cực kì yêu diễm, được điêu khắc thành hình con dơi.
Phượng Huyền cười nói: “Đạo lý thông thường, cỏ hoa tím thân xanh, thích nhất chính là ẩn nấp nơi hang tối, nguyên lai Đại tướng quân không biết sao? Thứ này không cần gợi ý cũng có thể đoán được, sai đến thật đáng tiếc.”
Chu Huyên hơi có chút thất vọng, chính mình rót rượu, lẩm bẩm: “Ta còn tưởng rằng đây là bích thảo đối bích ngọc.” Rồi cũng đến bên cạnh Tuyên đế, muốn hắn đút mình uống rượu. Tuyên đế đã đút cho Tạ Nhân nên cũng không thể chối từ Chu Huyên, liền theo lệ đem rượu đưa đến bên môi y. Chu Huyên uống cạn rượu, liếm liếm ngón tay Tuyên đế, đôi tay không thành thật mà mò xuống đùi Tuyên đế.
Tạ Nhân tuy ngồi ngay ngắn bất động thanh sắc, nhưng tay lại sờ mó hai chân Tuyên đế, vì vậy một ngón tay liền đụng trúng Chu Huyên. Hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra, khống chế đúng mực, ở trước người Tuyên đế bắt đầu giao chiến. Tuyên đế kẹp giữa bọn họ bị chưởng phong quét qua quét lại trên đùi đến phát sầu, hận không thể lập tức đứng dậy thối lui. Thân vừa động, hai người kia ngược lại vô cùng ăn ý, không tiếp tục động thủ, một trái một phải kẹp chặt Tuyên đế, không chịu để hắn rời đi.
Trong lúc ba người loạn thành một đoàn, tiếng trống lại ngừng. Chu Huyên phản ứng không kịp, bị Phượng Huyền cướp mất khay gỗ, chỉ thấy phía trên đặt một cái chén Vũ Quá Thiên Thanh*. Phượng Huyền nhắm mắt tĩnh tâm, bấm ngón tay tính toán, bởi vì chén màu thiên thanh, nên lấy nội quẻ là tốn, lại nghe thấy tiếng trống vang lên hai mươi sáu nhịp, trừ sáu còn dư hai, lại lấy ngoại quẻ là đoài, hợp thành một quẻ Trạch Phong Đại Quá.
[*chén được làm từ một loại men xanh gọi là thiên thanh, màu sắc xanh tươi rực rỡ như phỉ thúy, chất men trong vắt như ngọc, nhìn trong sáng như bầu trời sau cơn mưa, nên được gọi là vũ quá thiên thanh.]
Tốn ứng với mộc khí, đoài ứng với kim khí, nội mộc ngoại kim, hiện tại lấy mộc làm hình thể…… Phượng Huyền chậm rãi mở mắt, đem khay gỗ đưa đến trước mặt Tuyên đế: “Thần đoán vật bên trong là tượng phật dát vàng, bệ hạ mở ra xem có phải hay không?” Tuyên đế liền đem chén mở ra, bên trong quả nhiên là một tượng phật nho nhỏ. Trên mặt chén viết một hàng chữ: “Bắn chim bay trên trời.”
Cái này quả thật là sở trường của Phượng Huyền, lập tức sai người đem cung tên tới, hướng về không trung kéo cung, bắn trúng một con chim nhạn đang bay ngang qua đỉnh đầu bọn họ. Nội thị liền chạy đi nhặt chim nhạn đưa tới trước mặt Tuyên đế, Phượng Huyền nói: “Đem đi nấu chín rồi dâng lên cho bệ hạ.” Nói xong liếc mắt nhìn thật sâu vào Tuyên đế một cái, hướng Chu Huyên và Tạ Nhân chắp tay: “Thứ cho ta chiếm trước vật đầu tiên.”
Tuyên đế bị y nhìn đến chột dạ, vội vàng phất tay cho lui nội thị, hướng ba người nói: “Trẫm có chút say, mọi người cũng đã tận hứng không sai biệt lắm, tiệc cứ như vậy mà tan đi, mỗi người tự quay về cung của mình.”
Tuyên đế muốn trở về, nhưng mấy người kia lại không muốn, Chu Huyên nói: “Chúng ta bị nhốt ở trong cung, đã mấy ngày chưa được kiến giá, bệ hạ đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Ta cùng Phượng đại nhân chơi thêm vài trận nữa, bằng không ta còn mặt mũi nào thỉnh bệ hạ lâm hạnh Khôn Ninh Cung?”
Phượng Huyền cũng nói: “Bệ hạ ít nhất phải ăn qua nhạn ta bắn cái đã, bằng không liền uổng công ta chuẩn bị yến hội này.”
Hai người kia lại bắt đầu nhìn chằm chằm suối nước mà tỷ thí. Tuy Phượng Huyền am hiểu xạ phúc, nhưng thân thủ Chu Huyên lại nhanh hơn một chút, có thể trước y một bước cướp được khay gỗ, khiến Phượng Huyền dù có bản lĩnh, cũng không thể thắng được bao nhiêu lần.
Hai người chỉ lo tranh giành xạ phúc, Tạ Nhân liền ngồi bên cạnh Tuyên đế, vươn tay khẽ vuốt sống lưng Tuyên đế, chậm rãi từ lưng rơi xuống giữa mông hắn. Tuyên đế ngồi không được, liền nhích người đứng lên, Tạ Nhân lại đột nhiên thu tay về, rót chén rượu đưa đến trước mặt Tuyên đế, tạ lỗi nói: “Thỉnh bệ hạ thứ cho ta càn rỡ. Mấy ngày nay gia mẫu ở trong cung, ta không dám cầu bệ hạ lâm hạnh Thanh Bình Điện, vì vậy mới tưởng niệm bệ hạ quá mức, hiện giờ khó được dịp gặp nhau, nhất thời không thể ức chế tình cảm.”
Tuyên đế sớm đã nghe nói qua, Tạ Nhân ở trước mặt mẫu thân thành thật giống như chim cút, vậy nên lúc hắn nghe được lời này của y, không khỏi cảm thấy đau lòng, liền uống lấy rượu ngon trong tay y. Còn về cái tay trên người hắn kia…… thôi thì chìu theo y vậy, dù sao cũng không phải chưa từng sờ qua. Tay Tạ Nhân không có kỹ xảo giống như người khác, hơi trêu chọc một chút là có thể khiến Tuyên đế không kiềm giữ được, nhưng cái loại cảm giác ấm áp thân mật này lại cũng thập phần tốt đẹp.
Uống thêm vài chén rượu, Tuyên đế liền mơ hồ mà ngồi vào trong lòng Tạ Nhân, dáng người cũng hoàn toàn thả lỏng. Chu Huyên đoán mấy lần, đều không đoán trúng, rượu uống vào không ít, dần dần đã lên men say, động tác cũng chậm lại. Phượng Huyền rốt cuộc cướp được vài lần, nhiều lần đoán đều trúng, tuy bị Tuyên đế gây trở ngại, nhưng vẫn thắng được bốn năm cơ hội thị tẩm.
Tuyên đế âm thầm chảy máu trong lòng, lại an ủi chính mình ― dù sao cũng không phải đều dùng một lúc, đợi thong thả qua mấy ngày nữa rồi tính. Tiếng trống lại vang lên, Tuyên đế rốt cuộc chịu không nổi, một phen giữ chặt Phượng Huyền, vội vàng nói: “Sắc trời không còn sớm, tiệc nên dừng ở đây thôi. Các vị ái khanh sớm quay về cung điện nghỉ ngơi đi, trẫm còn phải phê duyệt tấu chương……”
Phượng Huyền ảm đạm thở dài: “Đều do thần vô năng, yến hội này không thể làm bệ hạ tận hứng, ngược lại khiến bệ hạ tránh còn không kịp. Thôi thì cứ như vậy, theo lệnh của bệ hạ, thần đi phân phó bọn họ thu dọn đồ vật.”
Chu Huyên cũng lung lay mà đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Yến hội lần này tổ chức coi như không tệ, ta cũng vừa nhớ tới một trò hay khác, lần sau lại thỉnh bệ hạ cùng vui. Chỉ là Phượng Hiền phi, ngươi chống đối hoàng hậu, lại không tuân thánh ý, muốn bản thân nổi bật, bắt đầu từ ngày mai liền cấm đoán ba tháng, lấy thời gian đó mà học cho tốt cung quy đi.”
Phượng Huyền nhướng mày muốn nói, nhưng sau đó lại ngậm miệng, mắt trông mong mà nhìn về phía Tuyên đế. Tuyên đế nghĩ đến số lần lâm hạnh kia liền đau đầu, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Phượng Huyền thấy vậy liền chỉ huy cung nhân vào trong thu dọn, sai người đỡ Chu Huyên rời khỏi, bản thân thì quay trở lại ngăn cản Tuyên đế đang muốn rời đi: “Thần còn có an bài chưa hiến lên cùng bệ hạ, thỉnh bệ hạ xem một cái rồi hãy đi.”
Tuyên đế nghe vậy cũng không nghi ngờ, liền bước trở vào trong bình phong, lại thấy đầy đất đều là cỏ xanh, ở giữa có một cái nệm làm bằng hoa tươi, màu sắc cực kì bắt mắt, đẹp không sao tả xiết. Phượng Huyền lôi kéo Tuyên đế đi đến nệm hoa, kêu hắn sờ vào cánh hoa kia: “Này đều là do tơ lụa chế thành, thợ thủ công khéo tay dệt ở trên nệm, nhìn xa như hoa, lúc ngồi lên trên lại vô cùng mềm mại thoải mái.”
Tuyên đế cũng khen không dứt miệng, cảm thán: “Bất quá là một bữa tiệc bình thường, Phượng khanh sao lại bỏ ra nhiều công phu như vậy. Việc thế này lãng phí quá lớn, chỉ được lần này thôi.”
Phượng Huyền nói: “Ta biết. Nệm này đều là dùng vật liệu trong cung mà chế thành, chỉ tốn chút phí thủ công, về sau có thể dùng lại, cũng không tính là lãng phí.” Y cầm lấy chén rượu trên bàn đưa vào tay Tuyên đế: “Hôm nay bệ hạ đã đút rượu cho hoàng hậu cùng Đức phi, nhưng lại chưa đút cho ta, ta có chút ghen tị.”
Tuyên đế cười nói: “Đã là Hiền phi, sao có thể ghen tị.” Tuy giễu cợt như vậy, nhưng vẫn đem rượu đút qua cho y.
Phượng Huyền nuốt xuống hai ngụm, cuối cùng dư lại một chút giữ ở trong miệng, kéo lấy Tuyên đế, cúi người đút ngược trở về. Đút vào không chỉ có rượu, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của y còn quấn lấy Tuyên đế, thân mình cũng đè ép tới, đem Tuyên đế áp xuống giữa nệm hoa đỏ tươi chế từ lụa gấm.
Màu sắc và hoa văn khiến hai má Tuyên đế ửng hồng như mận chín, men say trong mắt khiến đôi con ngươi lấp lánh ánh nước, thoạt nhìn giống như trạng thái động tình. Phượng Huyền vuốt ve đóa kim hoa trên mái tóc Tuyên đế, nhẹ nhàng kéo xuống đai ngọc bên hông hắn, đem chỗ phía dưới của hai người cọ sát vào nhau, động tình mà nói: “Bệ hạ đã cho phép ta thừa sủng sáu lần, hôm nay liền thanh toán trước một lần đi.”
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân thình thịch, một giọng nói thản nhiên phát ra từ phía trên đỉnh đầu bọn họ: “Ta vốn nghi ngờ Phượng thái phó có ý tứ này, quả nhiên đúng như dự đoán.”