Bệ hạ, không thể

Chương 2


Bạn đang đọc Bệ hạ, không thể – Chương 2:

Chương 2: Công tử Thịnh
 
Công tử Quý Thịnh là con của Yến vương và Trịnh phi. Trịnh phi là con gái Trịnh Quốc công, nổi danh tuyệt sắc, khi còn trẻ rất được Yến vương sủng hạnh, con trai sinh ra càng được Yến vương yêu thương.
 
Qúy Thịnh bị hãm hại rời kinh thành đày tới Đại Mẫn thành. khi đó hắn mới có 23 tuổi, đúng với câu quân tử như ngọc, kế thừa vẻ tuyệt sắc của Trịnh phi và vẻ oai hùng của Yến vương, có thể nói là hoàn mỹ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu không phải người này quá sức lợi hại, Nhiễm Diên cũng không nghĩ ra cách hạ lưu như vậy làm hắn bị trục xuất.
 
Lại nhìn Trọng Tuyên công tử ở trước mặt mình, như sách sử nói cũng là mỹ nam tử hiếm gặp, nhưng bàn về khí độ vẫn kém Quý Thịnh một bậc, có điều nàng rất thích vẻ ôn nhã của hắn.

 
“Công tử nếu đã đưa thư tới cho ta, việc này ắt là muốn thương nghị cùng ta. Lúc công tử Thịnh ở đất phong, ta đã bảo người phái quân đi giết hắn, nhưng người lại mềm lòng nương tay. Giờ y quay về, người đúng là phải lo rồi đấy.”
 
Trọng Tuyên cách vị trí thái tử có nửa bước, sao mà không vội được. Trên đài cao rì rào tiếng gió, đôi mắt hư ảo của hắn nhìn Nhiễm Diên đứng trước mặt. Nữ tử này có dung mạo còn xinh đẹp hơn Trịnh phi, mới có 20 tuổi, thủ đoạn đã hơn hẳn những nữ nhân khác.
 
Lúc nàng nói muốn giết Quý Thịnh, nàng còn chưa đầy 19 tuổi.
 
“Lúc trước không nghe theo phu nhân, đã thấy hối hận rồi, bây giờ vương đệ hồi kinh, xin phu nhân chỉ điểm.”

Nhiễm Diên nghe vậy cười khẽ, vẫy nhẹ cái quạt lông khổng tước trong tay, chuôi bằng bảo thạch sáng rỡ, tua rua ở đuôi quạt rực rỡ lay động.
 
“Đại Mẫn thành còn cách kinh đô vài trăm dặm đường, công tử Quý Thịnh mà xảy ra chuyện không may ở dọc đường…. Chắc bệ hạ cũng chẳng thể trách ai được.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giọng của nữ nhân thanh như chim kiều oanh, khẽ trôi theo gió mà đi, chốc lát ánh mắt Trọng Tuyên sáng lên, chắp tay nói với nàng: “Tuyên đã hiểu ý của phu nhân, xin phu nhân yên tâm, chờ ngày kế vị, nhận lấy Trường Nhạc điện.”

Trường Nhạc điện của Yến quốc, là biểu tượng của Vương thái hậu.

 

“Vậy đa tạ công tử.”
 
Nhìn bóng dáng cao lớn của Trọng Tuyên bước nhanh khỏi lầu Vọng Nguyệt, Nhiễm Diên buồn sầu ôm lấy ngọc kỳ lân bên người, chẳng còn vẻ ung dung như vừa nãy, ngửa mặt lên trời mà than: “Ta đã tạo nghiệp gì vậy!”
 
Tại sao lại thấy mình có dáng vẻ như yêu phi Đắc Kỷ thế nhỉ?

“Kệ xác, nhất định không thể để Quý Thịnh hồi kinh, lúc trước hại hắn như vậy, hắn mà sống sót trở về…” Nhất định sẽ xé xác nàng ra.
 
Công tử Tuyên kia có khuyết điểm lớn nhất là mềm lòng, do dự không quyết, cũng không hiểu sao trong lịch sử hắn lại thành Yến vương. Cũng may ba ngày sau, Trọng Tuyên truyền tin tới, nhìn thấy hai chữ sự thành trên giấy, Nhiễm Diên an lòng vô cùng.
 

Việc quân thành Đại Mân gặp nạn giữa đường mà chết truyền tới tai Yến vương rất nhanh. Vốn là đứa con trước kia luôn cưng chiều, đột ngột nghe tin Quý Thịnh qua đời, Yến vương già yếu bệnh nặng trong phút thoi thóp liền tỉnh táo.
 
“Tra rõ, lập tức làm rõ cho quả nhân, là kẻ nào ra tay! Khụ!”
 
Nhiễm Diên bê thuốc hầu hạ ở bên cạnh, nhìn Trịnh phi khóc lóc, cảm giác trong lòng khó mà diễn tả. Chỉ cầu công tử Tuyên làm ăn gọn ghẽ, nếu mà bị tra ra, xem chừng ngay cả nàng cũng khó thoát tội chết.
 
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Nhiễm Diên cuối cùng đã đánh giá Trọng Tuyên quá cao.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.