Bạn đang đọc Bệ hạ, không thể – Chương 1:
Tháng ba, tin tức quân vương sắp băng hà lan khắp Yến quốc.
Hoa đào ở Bàng Cung nở rực rỡ, Nhiễm Diên chẳng có tâm tình nào mà nhìn ngắm. Đôi tay run rẩy cầm lá thư tí nữa là ngã chổng vó dưới gốc đào, khắp bầu trời hoa nở rực rỡ, trong mắt nàng chỉ có trời đất quay cuồng.
“Phu nhân, người có sao không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao.”
Vẫy tay cho cung nhân lui xuống, Nhiễm Diên hít sâu vài hơi mới đứng vững lại được. Cái lạnh đầu xuân không đến nỗi như mùa đông, trên người nàng cũng không mặc quá nhiều cung trang, nhưng mồ hôi vẫn chảy ra lũ lượt.
[Vương đã triệu công tử Quý Thịnh về kinh.]
“Nữ Âm, lập tức đi báo với công tử Trọng Tuyên, giờ Dậu ta sẽ gặp hắn ở đài Vọng Nguyệt.”
Lúc bước lên hành lang dài về Trường Hoa điện, Nhiễm Diên còn thấy chân cẳng hình như vẫn run lên. Xét theo sử sách, Yến Linh công sẽ băng hà vào tháng tư năm nay, còn chưa tới một tháng, ông ta gọi Quý Thịnh về kinh, mục đích là gì không khó đoán.
Vào tẩm điện, Nhiễm Diên liền ném áo khoác lụa khỏi tay, kể cả vòng ngọc bội vương bên hông cũng ném xuống đất. May mà nàng không cho cung nhân vào theo, nếu không thấy cái dáng vẻ này của nàng, có khi sẽ nói nàng bị quỷ nhập.
“Sách của ta, sách của ta! Xong đời rồi!”
Lật tung mọi thứ trang sức mã não xà cừ, nàng cuối cùng cũng tìm ra cuốn “Xuân Thu Chiến quốc” của mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai năm trước nàng ôm cuốn sách này mà xuyên không tới đây, bị Yến vương đang đi săn đưa về cung, phong làm Trinh Hoa phu nhân, có thể nói là một bước lên mây. Khó lắm mới xuyên không một lần, Nhiễm Diên dĩ nhiên quý cái mạng mình.
Bên trong sử sách có ghi, sau khi Yến Linh công qua đời, kẻ kế vị là thứ công tử Trọng Tuyên. Đương nhiên để bản thân có thể sống yên bình trong cái thời Chiến quốc loạn lạc này, Nhiễm Diên tất nhiên đứng về phía Trọng Tuyên, dựa vào hắn.
Lúc đó Trọng Tuyên công tử vì tranh ngai vị, thật sự là bốn bề gặp địch, tám phương gặp nạn. Trong sáu đứa con của Yến vương, hắn dĩ nhiên không phải ứng cử viên kế vị hàng đầu, ví dụ như đệ đệ hắn Quý Thịnh công tử, bất kể văn thơ võ nghệ, thủ đoạn trị quốc đều hơn hẳn hắn.
May nhờ có mưu kế của Nhiễm Diên, để Yến vương căm ghét Quý Thịnh, đuổi hắn đi xa, lúc này Trọng Tuyên mới có cơ hội.
Còn nhớ lúc Quý Thịnh thất thế, Nhiễm Diên không may gặp phải hắn ở hành lang. Ánh mắt của tên này, không hề thấy nổi cơn sóng dữ, nhưng mà nàng vẫn nhìn ra sát ý trong mắt hắn!
Chính ánh mắt ấy khiến nàng hoảng loạn tới nửa tháng, cũng may biết được Quý Thịnh không còn hồi kinh, thêm nữa Trọng Tuyên lại hứa dành cho nàng vị trí Thái Hậu, nàng cũng dần an lòng.
Nhưng mà, hiện tại vào thời khắc quan trọng, khi Yến vương sắp chết lại gọi Quý Thịnh hồi kinh.
Nhìn những dòng chữ giản thể hiện đại trên trang giấy trắng mực đen, viết rành rành là Trọng Tuyên kế vị, Nhiễm Diên cảm thấy có thể nàng lo lắng quá nhiều. Quý Thịnh dù lợi hại tới đâu, cũng sẽ vì sốt rét mà chết như trong lịch sử thôi.
“Cầu xin cầu xin, ông trời à, ngàn vạn lần đừng để Quý Thịnh làm vua đấy…”
Hắn mà là vua, nhất định sẽ là bạo quân khát máu!