Đọc truyện Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân – Chương 26: Đêm trung thu rối loạn (4)
Địa chỉ Đàm Thiên Dương đưa cho tài xế lái xe là hộp đêm lúc trước hắn đến đón Tịch Chiêu Nhiên.
Khi hắn xuống xe, tài xế nhận tiền từ tay hắn rồi ngay lập tức lái xe rời đi. Đã đến chỗ như thế này mà vẫn làm mặt u ám nghiêm trọng. Đa phần là tới bắt gian rồi. Ông tuy rất muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng có điều cái mạng nhỏ này vẫn trọng yếu hơn ah’. Người này nhìn không dễ chọc!!
Đàm Thiên Dương đi vào hộp đêm của Thiệu Đông Dương. Không một câu chào hỏi đã tiến thẳng lên lầu, tìm văn phòng làm việc của hắn.
“Ầy cưng hôn một chút xuống dưới, anh liền cho cưng một khối đường, rất ngọt ah”” Thiệu Đông dương nghiêng người dựa vào ghế sô-pha, nhìn cậu trai đang dựa vào lòng ngực hắn cười đến *** thần thư sướng phóng túng.
“Thiệu ca ngọt quá sẽ dính răng nha”
Tiểu nam sinh xinh đẹp dựa vào lòng hắn cười hì hì, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nói xong liền hôn một đường xuống dưới.
“Dùng tiền giấy bao lại sẽ không ngọt nữa rồi…”
Thiệu Đông Dương đang định nói thêm hai câu hạ lưu thì cánh cửa phòng đang đóng chặt bỗng bị người mở ra.
Một thân ảnh cao lớn khí thế, khiến người ta không thể không chú ý bước đến.
“Tịch Chiêu Nhiên cậu ấy ở đâu?” Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua hai thân ảnh đang dây dưa nhau trên ghế sô-pha, chân mày hung hăng cau chặt. Cũng không biết hắn đang nghĩ đến điều gì, cả khuôn mặt âm trầm gần như cái đít nồi bị khét.
Bộ dáng đột nhiên xông tới của hắn khiến cho Thiệu Đông Dương hoảng sợ. Nghe vấn đề của Đàm Thiên Dương đến nửa ngày, Thiệu Đông Dương mới kịp phản ứng hắn là đang nói với mình.
“Ách.. Cậu ấy không có ở trong này.” Thiệu Đông Dương có chút run sợ nhìn hắn. “Không phải cậu ấy ở cùng nhà với anh sao? Sao anh lại đến chỗ tôi tìm ah’?”
Đàm Thiên Dương cau mày nhìn hắn một cái, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.
Tiểu nam sinh dựa trên người Thiệu Đông Dương thấy có người ngoài đến, len lén hỏi Thiệu Đông Dương, “Thiệu ca, người này là ai vậy, nhìn thật đẹp trai ah””
“Đừng ồn ào.” Thiệu Đông Dương bảo cậu trai ngồi dậy rồi phân phó nói: “Em đi ra ngoài trước đi.”
Cậu trai nhỏ bĩu môi, không cam tâm tình nguyện đứng dậy đi ra ngoài.
Đàm Thiên Dương lại gọi cho Tịch Chiêu Nhiên thêm lần nữa, nhưng chuông vừa vang lên liền rất nhanh có người tắt máy. Hắn gọi thêm ba lần nữa, đầu dây bên kia liền trực tiếp tắt điện thoại.
Thiệu Đông Dương không biết hắn muốn làm gì. Đành phải chỉnh lại quần áo, ngồi trên ghế sô-pha tò mò nhìn hắn.
“Cái người tên “Phó ca” ở đâu?” Đàm Thiên Dương bởi vì di động của Tịch Chiêu Nhiên tắt máy mà sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi. Hắn ngẩng đầu hỏi Thiệu Đông Dương.
“Phó ca?” Thiệu Đông Dương sửng sốt, “Anh tìm anh ấy làm gì?”
Khuôn mặt Đàm Thiên Dương bình tĩnh nhìn hắn. Thiệu Đông Dương cảm thấy không khí trong phòng dần dần trở nên ngưng trệ. Hắn đang định nói điều gì đó để đánh vỡ sự trầm mặt này, chợt nghe Đàm Thiên Dương nói tiếp, “Tôi biết bọn họ ở cùng nhau, nói cho tôi biết địa chỉ.”
Thanh âm của Đàm Thiên Dương nói vô cùng chắc chắn. Làm cho Thiệu Đông Dương sinh ra một loại ảo giác nếu Tịch Chiêu Nhiên không ở cùng với Phó ca, vậy nhất định sẽ không thể ở cùng với ai khác.
“Nhưng mà.. Anh và Tịch Chiêu Nhiên cãi nhau sao?” Thiệu Đông Dương không biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, cũng không định đem địa chỉ của Phó ca nói cho hắn biết.
Đàm Thiên Dương không nói tiếp, chỉ im lặng nhìn hắn.
Thiệu Đông Dương nuốc một ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy bản thân mình đại khái không có phận sự đi cạy miệng của tên cứng nhắc này. Chỉ đành tiếp tục hỏi thăm, “Cho dù bọn họ có ở cùng nhau, nhưng nếu Tịch Chiêu Nhiên không muốn đi theo anh. Anh cũng không có cách nào mang người từ trong tay của Phó ca đi.” Lời nói của hắn là sự thật, Phó ca thân là thái tử của bang hội, đương nhiên thủ hạ không ít. Cho dù Đàm Thiên Dương có lợi hại ra sao cũng chỉ có hai tay, khó có thể địch lại bốn người. Đến lúc đó xung đột nổi lên thật sự phiền toái.
“Cậu ấy sẽ đi theo tôi.” Thanh âm của Đàm Thiên Dương vẫn chắc chắn như vậy. Giống như chuyện đó đã thành kết cục đã định.
Thiệu Đông Dương cảm thấy trong lòng không kiên nhẫn. Cái tam giác tình yêu làm cho người ta cảm thấy sầu não này, mỗi lần xảy ra mâu thuẫn đều tìm hắn gây phiền hà ah’! Kỳ thật chuyện này làm hắn muốn đánh rắm!!
“Aizz..” Hắn buồn bực thở dài, “Phó ca thường xuyên thay đổi chỗ ở, có đôi khi tôi cũng không biết anh ấy ở nơi nào. Để tôi giúp anh hỏi một chút, nhưng anh đừng ôm hy vọng quá lớn.”
Đàm Thiên Dương vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.
Thiệu Đông Dương bĩu môi, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
Điện thoại rất nhanh được bắt, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm như người máy bình thường giải quyết việc chung của Hoắc Húc, “Nhị thiếu gia.”
“Kia…” Thiệu Đông Dương gãi gãi lỗ tai, “Phó ca có ở đó không? Tôi tìm anh ấy có chút việc.”
“Có ở đây, cậu chờ.”
Thanh âm của Hoắc Hức ngừng trong chốc lát, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm trầm thấp của Phó Vân Thiên. Dường như còn cố hết sức đè thấp giọng, “Đông Dương, chuyện gì?”
“Ách, anh hiện giờ ở chỗ nào vậy? Em có vài món đồ muốn cho người đem qua.” Thiệu Đông Dương cầm điện thoại nói dối.
Trong điện thoại yên tĩnh một chút, thanh âm nguy hiểm của Phó Vân Thiên liền truyền đến, “Tên vệ sĩ của tiểu Nhiên đến tìm cậu?”
Thiệu Đông Dương cả kinh, trong lòng lập tức mắng: “Tôi kháo! Các người, một người, hai người, đều cho vệ *** giám sát tôi có đúng không? Đúng không? Đúng không?! Tại sao tôi vừa mở miệng là các người liền tỏ thái độ như cái gì cũng biết ah’!! Ah? Ah?!!
Không nghe được câu trả lời tức khắc của Thiệu Đông Dương, Phó Vân Thiên biết mình đã đoán đúng. Hắn không chút tình cảm nói: “Nói cho hắn biết tiểu Nhiên đang ở chỗ của tôi. Nếu hắn không có năng lực bảo vệ tốt cho tiểu Nhiên, thì đừng có xuất hiện trong tầm mắt của em ấy nữa.”
Hắn vừa mới dứt lời, vẫn chưa kịp cúp máy. Đàm Thiên Dương đã đoạt lấy di động trong tay của Thiệu Đông Dương nói: “Tịch Chiêu Nhiên ở đâu?”
Đầu dây điện thoại bên kia, Phó Vân Thiên nghe thanh âm lạnh như băng của Đàm Thiên Dương, hai mắt nguy hiểm liền híp lại.
“Ngươi không có tư cách hỏi em ấy.”
“Kẻ không có tư cách mới chính là ngươi!” Đàm Thiên Dương lạnh như băng trả lời, “Ngươi bảo cậu ấy đến nghe điện thoại, nếu không ta sẽ lập tức đi báo cảnh sát, nói ngươi bắt cóc cậu ấy.”
Phó Vân Thiên âm trầm, hắn đương nhiên không sợ lời uy hiếp của Đàm Thiên Dương. Nhưng đã rất nhiều năm rồi không có kẻ nào dám uy hiếp hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy chính mình cần phải phản kích.
“Tiểu Nhiên hiện giờ là người của ta, em ấy đương nhiên có thể ở chỗ này của ta. Ngươi bất quá cũng chỉ là một tên vệ sĩ thôi, không cảm thấy mình đã quản quá nhiều chuyện rồi sao?” Phó Vân Thiên lãnh khốc trào phúng nói.
“Mặc kệ cậu ấy có phải là người của ngươi hay không. Những lời này đều phải tự chính miệng cậu ấy thừa nhận mới có thể tính được.” Đàm Thiên Dương không bị lời nói của hắn chọc giận. Ngược lại rất bình tĩnh mà phản kích. Mặc dù khi nghe câu “Tiểu Nhiên hiện giờ là người của ta”, những lời này khiến cho trong lòng hắn không ngừng cuồn cuộn, đủ loại tư vị.
“Vậy ngươi hãy chờ đi, em ấy sẽ trở lại nói cho ngươi biết.” Phó Vân Thiên nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Khuôn mặt Đàm Thiên Dương bình tĩnh, hắn đem điện thoại để trước mặt nhìn một hồi.
“Ách… Hai người nói chuyện sao rồi?” Thiệu Đông Dương hỏi.
Đàm Thiên Dương không trả lời vấn đề của hắn. Chỉ đem điện thoại cầm trên tay trả lại cho hắn rồi nói câu “Đã làm phiền cậu.” Sau đó xoay người mở cửa trực tiếp rời khỏi.
Thiệu Đông Dương: “…” Cho nên số mệnh của hắn cũng chỉ là một món đồ dùng xong rồi bị ném đi?
Đàm Thiên Dương rời khỏi hộp đêm rồi đón xe trực tiếp về nhà. Hiện tại hắn đã xác định được Tịch Chiêu Nhiên không có nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng nhẹ thở ra.
Thế nhưng yên tĩnh nhớ lại lời nói khiêu khích trong điện thoại của người đàn ông kia. Mày hắn nhíu lại, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút gì đó không cam lòng.
Đầu dây điện thoại bên kia, Phó Vân Thiên sau khi cúp máy, Hoắc Húc lập tức đi đến.
“Em ấy thế nào?” Phó Vân Thiên hỏi.
“Tịch thiếu gia chỉ uống quá nhiều, hiện giờ đã ngủ, cái khác không có vấn đề gì.” Hoắc Húc hồi đáp.
Phó Vân Thiên nghe xong gật đầu, phân phó nói: “Đừng cho người khác quấy rầy em ấy, để em ấy ngủ một giấc đi.”
“Vâng.”
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”
Hoắc Húc gật đầu, thấp giọng nói: “Lỗ Dụ Khiêm ngày đó bỏ chạy đến nơi khác, người của chúng ta chậm một bước. Lúc tìm thấy hắn thì hắn đã chết do tai nạn xe cộ.”
Phó Vân Thiên trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng híp mắt hỏi,:”Là do người làm hay là ngoài ý muốn? Có thể điều tra ra không?”
“Hiện trường được làm rất “sạch sẽ”, rất giống như ngoài ý muốn. Tạm thời nhìn không ra vấn đề gì.”
“Tôi đã biết.” Phó Vân Thiên gật đầu, hắn nghĩ nghĩ lại nói. “Việc này đừng nói cho tiểu Nhiên. Còn có, cậu đi điều tra xem quãng thời gian trước Lỗ Dụ Khiên có liên hệ với người nào không. Phát hiện có vấn đề thì lập tức điều tra rõ.”
“Vâng.”
“Còn nữa, cái tên A Trung kia đâu? Tiểu Nhiên từ thành phố T quay về thì gặp tai nạn xe cộ, là chuyện gì xảy ra?” Phó Vân Thiên hỏi, sự việc này cũng đã xảy ra được một thời gian khá lâu. Nếu không phải trong lúc vô tình hắn nghe Thiệu Đông Dương nói một câu, tâm sinh nghi ngờ, cho người đi thăm dò tra hỏi, thì có lẽ việc này tiểu Nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho hắn biết.
“A Trung là con trai thư ký của cha Tịch thiếu gia. Vốn đi theo Tịch thiếu gia, nhưng đã chết trong vụ tai nạn xe. Thi thể được cảnh sát mang đi, nhưng sau đó thi thể của hắn lại mất tích. Mà Tịch thiếu gia lại thấy hắn vẫn còn sống. Cho nên cuối cùng chuyện gì đã xảy ra vẫn chưa biết được rõ ràng. Nhưng sơ bộ đoán chừng là A Trung lái xe đưa Tịch thiếu gia quay về thành phố A, trên đường đã hoán đổi một kẻ thế thân. Tên thế thân này ở trên xe hút quá liều thứ đó, thần trí không rõ cho nên đã xảy ra tai nạn xe cộ. Thi thể mà cảnh sát mang đi không phải là A Trung. Và thi thể giả mạo A Trung bị trộm đi để tiêu huỷ.” Hoắc Húc giải thích xong nhìn hắn một cái, tiếp tục nói, “Tịch thiếu gia nghi ngờ người bày ra vụ tai nạn xe này chính là cha của cậu ấy, còn A Trung là đồng loã.”
Phó Vân Thiên nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi ngược lại: “Lý do nào?”
“Cảnh cáo.” Hoắc Húc phun ra hai chữ, “Cha của Tịch thiếu gia cảnh cáo cậu ấy phá hư chuyện quan hệ thông gia. Nhưng không làm đến mức khiến cho Tịch thiếu gia chết. Còn cố tình đem Đàm Thiên Dương, người vừa cùng Tịch thiếu gia nhận thức dẫn đến vùng ngoại ô, đem Tịch thiếu gia lúc bị thương cứu đi.”
Phó Vân Thiên nghe xong câu trả lời của Hoắc Húc. Hắn híp mắt trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói: “Chuyện này có chút kỳ lạ, cậu về sau chú ý một chút.”
“Vâng.” Hoắc Húc gật đầu.
“Cậu đi xuống đi.” Phó Vân Thiên đứng lên, đi đến phòng Tịch Chiêu Nhiên đang nghỉ ngơi.
“Vâng.” Hoắc Húc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn ly khai mới xoay người rời đi.