Đọc truyện Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân – Chương 25: Đêm trung thu rối loạn (3)
Đàm Thiên Dương dường như đang tự hỏi điều gì đó. Một hồi lâu mới đáp lại Tịch Chiêu Nhiên: “Không, không đúng.” Hắn lắc đầu, “Lý do này không thành lập, cậu cũng không yêu tôi Chiêu Nhiên.”
Tịch Chiêu Nhiên có vẻ như không chấp nhận câu nói của Đàm Thiên Dương. Y lắc đầu, có chút sốt ruột muốn phản bác hắn. Đàm Thiên Dương cũng không chờ y mở miệng liền tiếp tục nói: “Nếu như tôi đoán không sai, cậu chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mình mà thôi. Chỉ cần người đó đủ nghe lời cậu. Cậu liền muốn đem người đó trở thành của riêng mình có đúng hay không?”
Tịch Chiêu Nhiên bị lời nói của hắn làm cho choáng váng. Chỉ có thể nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt. Giống như bởi vì uống rượu quá nhiều mà nghe không hiểu câu nói của hắn. Lại giống như đơn thuần không rõ ý tứ trong lời nói đó.
Đàm Thiên Dương nhìn đôi mắt hoa đào bởi vì mờ mịt mà trở nên mông lung đầy sương. Cố gắng cưỡng chế phiền muộn trong lòng mình, đem ý tứ muốn biểu đạt nói ra, “Cậu chỉ muốn tìm một người chăm sóc cậu mà thôi Chiêu Nhiên, chúng ta không thích hợp.”
Câu nói này Tịch Chiêu Nhiên nghe hiểu được, vì thế y liền hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Đàm Thiên Dương lẳng lặng nhìn y trong chốc lát. Cuối cùng hắn dời mắt sang hướng khác, “Chúng ta đều là nam giới, tôi tuy có thể chăm sóc cậu. Nhưng không cách nào cẩn thận chu đáo như một người phụ nữ. Hơn nữa cậu cũng không phải.. tôi cũng không thể..” Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều lời với một người như thế — Đương nhiên không tính thời điểm khi hắn làm báo cáo trước kia — Hắn không thể nào phủ nhận Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng hắn có một vị trí rất đặc biệt. Cho nên hắn càng muốn cùng y nói rõ ràng. Không hy vọng hai người trong lúc này có vướng mắc. Càng không hy vọng người này bởi vì vậy mà đau lòng khổ sở.
Tịch Chiêu Nhiên nghe xong câu nói của Đàm Thiên Dương chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sô-pha nhìn hắn, không nói bất kì điều gì.
Đàm Thiên Dương cảm thấy phiền muộn trong lòng mình càng ngày càng nghiêm trọng, hắn liền đứng lên đi ra ngoài.
“Thiên Dương đừng đi!” Tịch Chiêu Nhiên vội đứng lên giữ chặt lấy hắn. Cái cảm giác hoảng loạn lúc nãy lại xông đến. Nắm lấy Đàm Thiên Dương, đem hắn lưu lại gần như là hành động trong vô thức của y.
“Tôi đi về trước, cậu suy nghĩ kỹ một chút.” Đàm Thiên Dương kéo tay y ra, hắn ngẩng đầu nhìn cặp mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp mang theo hơi nước — không biết vì sinh lý hay là vì tâm lý — hắn nhịn không được nói: “Kỳ thật trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết, cậu chưa từng tín nhiệm tôi, chưa kể đến…” Những lời đó hắn vẫn không thể nào nói ra được. Cuối cùng chỉ thở dài, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của y thêm lần nữa, rồi mới xoay người mở cửa phòng bước ra ngoài.
Tịch Chiêu Nhiên đứng yên tại chỗ, lăng lăng nhìn cửa phòng đóng lại rồi phát ngốc một hồi lâu. Mãi cho đến khi thân thể y mền nhũn, có chút không chống đỡ được. Suy nghĩ của y mới từ từ trở lại. Y ôm lấy đầu mình, chậm rãi ngồi xổm xuống sàn nhà.
Y muốn giữ Đàm Thiên Dương lại, nhưng y không biết làm thế nào để giữ hắn. Thậm chí y còn cảm thấy lời nói của hắn có phần chính xác. Ngay từ đầu, y chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có được hắn. Dùng cách nào hay thủ đoạn nào để có hắn. Còn yêu? Đó là cái gì? Y chưa từng cảm nhận được trước đây, cũng không ai dạy cho y điều đó.
Một kẻ căn bản không hiểu tình yêu là gì sẽ yêu người khác sao?
Huống chi một người giống như y vậy, đem bản thân mình ngăn cách với thế giới. Thậm chí cái cơ bản nhất là tín nhiệm đối với một người y cũng không muốn cho ra, huống hồ là tình yêu?
Y ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, y chậm rãi đứng lên. Trong văn phòng làm việc rộng lớn vang lên tiếng cười trầm thấp của y. Từng giọt từng giọt nước mắt dần in dấu trên mặt đất.
Y cười mình, muốn đây chỉ là một trò ảo thuật. Nhưng trên đời này nào có nhiều chuyện thật sự tốt đẹp như vậy để cho y gặp được?
Đàm Thiên Dương không phải là một kẻ ngốc. Đem thủ đoạn của mình để lừa gạt hắn, chỉ càng khiến cho y không có được hắn…
Nhưng.. y cảm thấy rất đau đớn, phải làm thế nào để không phải khổ sở như hiện giờ nữa?
Trong phòng làm việc, tiếng cười trầm thấp vẫn vang lên không ngừng. Nhưng dần dần lại trở thành tiếng khóc nức nở đầy bi thương..
Đàm Thiên Dương thật sự là người tốt lắm. Hắn cũng đoán được y muốn hắn cam tâm tình nguyện theo sát bên cạnh mình. Thế nhưng hắn không tin y yêu hắn, ngay cả chính bản thân y cũng không tin, vậy y nên làm gì bây giờ?
Có phải nhất định yêu hắn mới có thể có được hắn? Có phải chỉ cần thật lòng yêu, y mới có thể có hắn?
Nhưng không ai so với Tịch Chiêu Nhiên rõ ràng hơn. Khi lý trí và cảm xúc của một người phát triển và trưởng thành. Sẽ rất khó cùng với một người khác tạo ra một mối quan hệ tình cảm gần gũi. Bởi vì con người là ích kỷ, đại đa số khi bắt đầu nhận thức được tình cảm của mình. Họ đều khoá một tầng bảo hộ bản thân ở bên trong. Không muốn dễ dàng vì người khác mà trả giá tình cảm. Cũng không muốn dễ dàng tin tưởng, sợ bị tổn thương, sợ bị người ta phản bội.
Người bình thường còn như thế, huống hồ là Tịch Chiêu Nhiên, một kẻ vô cùng ích kỷ hơn người bình thường?
※
Sau khi Đàm Thiên Dương rời đi văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn liền lập tức trở về nhà, ngồi trong phòng khách, hắn cảm thấy trong lòng mình có chút hỗn loạn. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, hắn lấy hai tay che mặt. Nhưng gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên theo mọi góc độ vẫn cứ tiến vào trong đầu hắn. Nụ cười tao nhã xinh đẹp, sắc mặt không đổi, nét cười ôn nhu nhàn nhạt, mông lung đầy mơ hồ..
Hắn vương tay lên nắm lấy một ít tóc rồi thở dài.
Hắn thật không ngờ Tịch Chiêu Nhiên lại đột nhiên thổ lộ với hắn. Làm cho hắn không chuẩn bị trước, khiến cho hắn đột nhiên nhớ lại một ít chuyện vẫn luôn nằm sâu trong đáy lòng. Nghĩ sẽ mang nó tiến vào phần mộ như một chuyện quá khứ.
Thật ra, lần đi đến hộp đêm đón y, hắn đã mơ hồ đoán được tính hướng của y. Nhưng khi ấy hắn cảm thấy việc đó cùng hắn không có liên quan gì. Cho nên hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều. Cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn lại một lần nữa gặp gỡ loại chuyện này.
Quả thật, Tịch Chiêu Nhiên là một người có thể làm cho người khác bỏ qua giới tính của y. Không phải bởi vì y có vẻ ngoài nữ tính. Mà là vì khí chất tốt đẹp của y khiến cho dù là nam hay nữ đều bị y hấp dẫn. Hắn không cách nào dùng lời nói để miêu tả sự tốt đẹp này. Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng lực ảnh hưởng của nó đối với hắn.
Có lẽ điều này giống như đặt một món đồ chơi cao cấp trong tủ kính. Nếu như bạn không có khả năng có được nó, có lẽ bạn chỉ biết nhìn nó cách một lớp kính thuỷ ***. Và cũng có lẽ ngay cả nhìn cũng cảm thấy đáng giá. Thế nhưng khi món đồ chơi cao cấp ấy xuất hiện trên tay bạn. Trong tiềm thức bạn sẽ muốn đối với nó thật ôn nhu, có thể còn đem nó lau chùi mười lần một ngày.
Và mỗi khi hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên, hắn cũng sẽ sinh ra loại suy nghĩ, theo bản năng muốn đối xử thật tốt với y, muốn bảo hộ y.
Những điều khác hắn tạm thời không cách nào suy nghĩ cẩn thận được. Nhưng có một điều hắn biết rõ, Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng hắn có vị trí không giống với bất kỳ kẻ nào khác.
Nghĩ không ra, Đàm Thiên Dương lại thở dài. Hắn quyết định không muốn nghĩ tiếp tục nữa. Trong lòng hy vọng Tịch Chiêu Nhiên có thể từ bỏ suy nghĩ đó đối với hắn. Nhưng suy nghĩ này lại làm cho hắn cảm thấy có chút gì đó mất mác không rõ ràng.
Ngày hôm sau Đàm Thiên Dương đi làm như bình thường. Tất cả mọi người xung quanh đang nói về đêm trung thu. Bọn họ ăn món gì trong bữa cơm đoàn viên. Năm nay bánh trung thu như thế nào. Đàm Thiên Dương càng nghe càng có chút không yên lòng. Kỳ thật đêm trung thu hắn ăn món gì ở nhà La Uyển Y, hắn căn bản không nhớ rõ. Hắn khi đó chỉ luôn nghĩ, trong khoảng thời gian này phải nên làm món gì, vừa dinh dưỡng nhưng lại không làm cho người ăn cảm thấy ngán. Bây giờ nghĩ lại, những chuyện hắn quan tâm mỗi ngày đều có liên quan đến Tịch Chiêu Nhiên.
Hắn đi lấy nước uống, đứng trước máy lấy nước hắn thở dài. Nước được rót đầy, hắn nhìn nước trong chiếc ly lại đột nhiên nhớ đến Tịch Chiêu Nhiên đêm qua uống rượu. Đoán chừng đã không có ăn cơm thật ngon, không biết hôm nay y có bị huyết áp thấp hay không.
Còn có… Hắn cầm ly nước không khỏi phát ngốc. Ngày hôm qua hai người cuối cùng đã nói đến trình độ này, không biết Tịch Chiêu Nhiên có hiểu rõ không. Hôm nay có thể về nhà hay không, còn muốn tiếp tục ở nhà hắn nữa không?
Vào giữa trưa, hắn cầm hộp cơm của mình rời khỏi phòng giám sát. Không nhìn thấy người gần như mỗi ngày đều đứng chờ hắn ở bên ngoài – Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng hắn đột nhiên có chút xuống dốc, dường như có rất nhiều chuyện không giống như trước kia. Ở phòng ăn trong công ty cũng không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Đàm Thiên Dương sau khi ăn cơm xong, lại bắt đầu lo lắng y có ăn cơm trưa thật ngon hay không.
Tịch Chiêu Nhiên người này nhìn rất trưởng thành. Nhưng có một số điểm lại giống như một đứa trẻ. Nếu như không có người quản y, y sẽ không nhớ rõ.
Đàm Thiên Dương cảm thấy bản thân mình trở nên có chút dài dòng. Có điều, thật ra loại cảm giác này cũng không quá xấu. Mỗi khi nghĩ đến thế giới này còn có một người cần hắn quan tâm, hắn liền cảm thấy ấm áp trong lòng.
Khoé miệng hắn hơi cong lên, cầm ly nước uống một hớp. Trong lòng hy vọng Tịch Chiêu Nhiên có thể mau chóng nghĩ thông suốt. Để hắn còn có thể đối xử với y như một người em trai. Yêu thương y, chăm sóc cho y và bảo vệ y.
Biểu chiều khi tan ca, hắn vẫn không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Đàm Thiên Dương một mình đi bộ về nhà. Trong lòng đã nghĩ được món ăn cho ngày hôm nay. Hắn về nhà làm cơm tối, bầu trời đã chuyển đen, nhưng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa trở về.
Đàm Thiên Dương rửa hai tay, ngồi ở bàn ăn một giờ đồng hồ. Cửa nhà vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào bị đẩy ra.
Thức ăn bày trên bàn cơm đã nguội lạnh, TV nhỏ giọng truyền phát tin tức, hiện giờ đã đến bản tin buổi tối.
Đàm Thiên Dương đứng lên, đem thức ăn không hề động đến trên bàn cơm cất đi. Sau đó hắn tắt TV, lấy di động gọi cho Tịch Chiêu Nhiên.
Lúc này di động đổ chuông không được bao lâu liền bị người nhấn tắt. Đàm Thiên Dương nhìn màn hình di động trong chốc lát. Rồi đem điện thoại bỏ lại vào túi, hắn không gọi thêm lần nào nữa mà trực tiếp mở cửa ra khỏi nhà.
Hắn vừa đi ra bên ngoài tiểu khu vừa nghĩ gì đó. Sắc mặt âm trầm, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.
Ra đến tiểu khu, hắn ở bên đường bắt một chiếc xe taxi. Sau khi nói cho tài xế địa chỉ, hắn liền im lặng không nói lời nào. Gương mặt lạnh lùng khiến cho tài xế sợ đến mức cái gì cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng khởi động xe — May mắn địa chỉ hắn nói là một nơi rất đông người. Bằng không, nhìn khí thế cùng sắc mặt hiện giờ của hắn. Hơn nửa đêm thật không có tài xế lái xe nào dám chở hắn đi.