Bé Bi ... Anh Đã Về

Chương 9


Đọc truyện Bé Bi … Anh Đã Về – Chương 9


Đã khuya rồi , Linh đã nằm trên giường nhưng cô còn trằntrọc vì câu nói lúc chiều Hoàng . Không hiểu sao cô không thể chợp mắt , nó cứ chờn vờn trong đầu cô , đang suy nghĩ bổng nghe tiếng cửa mở . Cô vờ ngủ . Một bàn tay nhẹ vuốt mái tóc Linh , khẽ nắm lấy bàn tay cô đặt lên môi , cô cảm nhận được những giọt nước đang rơi xuống tay mình , cô mở nhẹ mắt dù cô biết đó là ai . Người ấy đặt tay cô xuống nhẹ nhàng ,đắp chăn rồi đi ra ngoài phòng . Cô ngồi dậy , tay của cô vẫn còn ướt ,cô biết đó là nước mắt của người ấy , sao người áy khóc ? tại sao lạilàm vậy với cô ? Bất chợt Linh khóc , cứ thấy đau đau trong tim , tìnhcảm của cô giờ sao không thể kiểm soát được , Linh biết người ấy đangdấu cô một bí mật , nhưng cô lại không thể nào biết được bí mật ấy dùtrong tiềm thức cô biết nếu không biết được bí mật ấy thì cô sẽ mất mộtthứ rất rất quan trọng đối với cô .
Sáng dậy , quên sạt điện thoại , cô vội đi ra khỏi nhà để tránh gặp mặtHoàng . Chỉ mới 5h , cô lấy xe đi lang thang trên con đường vắng người , trời còn nhiều sương , se se lạnh , cô vẫn còn cảm thấy buồn buồn ,đang đi bổng thấy một đám đông đứng chặn giữa đường , toàn những thứ “đầu trâu mặt ngựa ” . Linh tính quay đầu xe lại thì bị bọn nó chặn đầu :
– Đi đâu vậy cô em ?
– Tui đi đâu kệ tui ? Ông tránh đường coi ._Linh cố cứng họng ^^! .
– Nhưng anh hok thix . Đi chơi với tụi anh đi .
– Tui không rãnh , tránh ra .
Một thằng khác nói :
– Tụi bây đừng giỡn nữa , bắt nó đi .
Thằng đó vừa nói xong thì 2 thằng xông tới , Linh biết không ổn rồi , cô tính chạy thì bị bắt lại :
– Buông tui ra . BỚ NGƯỜI TA , Buông Ra _ Linh vùng vẫy .

BỐP !
Linh cảm thấy đau , sau đó cô không biết gì cả .
Về Hoàng , thức dậy đã không thấy Linh đâu , đi học , Hoàng qua kiếmLinh thì bạn bè nói cô vẫn chưa tới , Hoàng bắt đầu lo lắng , cậu gọiđiện nhưng cũng không bắt máy . Đến ra chơi , Hoàng lại đi tìm thêm lầnnữa , hỏi bạn bè thì nói vẫn không thấy Linh tới , Hoàng tìm khắp cácsân thượng F10 F11 F12 mà vẫn không thấy cô . Hoàng nhờ bạn bè của Linhđi báo cáo với cô bởi Lnih không bao giờ trốn học mà không có lí do cảchác chắn có chuyện với cô rồi . Hoàng báo về với gia đình , rồi cậu đitìm cô .
—————————————-
9h tối :
– Linh tỉnh dậy thì thấy mình ở trong một căn phòng tối om , chỉ có mình cô , Linh đập cửa , gào thét hằng mong bên ngaòi sẽ có ai đi qua và cứu cô ra khỏi cái chổ kinh khủng này . Bổng nhớ đến cái điện thoại , côvội lấy ra , nhưng nó đã hết pin , cô cố bật nguồn , cố gọi cuộc gọicuối mong có người đến cứu , và người nó nghĩ đến đầu tiên là Hoàng . Cô ấn số , mong sao điện thoại vẫn có thể gọi được và :
– << Em đang ở đâu vây ? >>
– Em..em không biết …hu…em sợ lắm…ở đây tối thui à .
– << em cố nghe tiếng động bên ngoài xem >>
– Không nghe được anh à . Nó im re à . Hình như chổ đây không có người .
– << không có người à ? Em ở đó nha . Anh sẽ tới liền . Tìm một thứ để tự vệ nha >>
– Anh , anh tới lẹ…em sợ.
tít tít tít..
Điện thoại của Linh tắt nguồn luôn . Cô vội lần mò trong bóng tối để tìm thứ để ” tự vệ ” như Hoàng nói , nhưng cô sợ hơn vì cô làm gì đánh nổiai .
—————————————
– Mẹ ! Ba ! Dì !
– Sao con , tìm được con bé chưa ?
– Chưa ạ . Linh vừa gọi cho con , cô ấy đang bị nhốt ở nơi không cóngười đến , ba mẹ nói cho cảnh sát biết đi . Con đi tìm cô ấy đây .
Sau đó Hoàng lái xe đi tìm . Trên đường , cậu nghỉ << Không có người , có khi nào là bến cảng không ? >>
Linh thì sau khi tìm được vũ khí ” tự vệ ” là một khúc củi . Cô ngồi một góc , ở đây 4 bức tường toàn bằng sắt , Linh cảm thấy lạnh , không biết bao giờ Hoàng mới tới . Rồi cánh cửa mở hẳn ra , có ánh đèn lấp ló rọivào mặt làm Linh chói cả mắt .

– Tỉnh rồi hả cô em ?
– Sao mấy người bắt tui ?
– Ai biểu cô em là cô chủ của một căn biệt thự , bọn này tính nhờ giúp bọn này ít tiền á mà .
– Mấy người nhầm rồi , tui không phải cô chủ trong nhà đó .
– Thôi mà ! 100 triệu đâu có nhiều đâu . Ba mẹ cô em búng tay một cái là có , đừng có chối nữa .
Một thằng bổng nói :
– Ê tụi bây , hay trước khi có tiền , mình vờn nó tí đi .
– Hê hê ! Đúng đấy .
Linh thấy không hay rồi , cô nắm chặt cây , nhắm mắt quơ mạnh , nào ngờ …
– Cô em bắt mũi đấy à ?
Rồi giậc cây củi , quăng sang chổ khác . 3 , 4 thằng xông tới , Linh đang cố vùng vẫy thì :
RẦM !!!!!!!!!!!!!!
Tiếng cánh cửa bị đẩy mạnh ra . Linh nhìn ra và biết đó là Hoàng . Bọn kia thấy vậy , đứng dậy hết :

– mày là thằng nào thế ? Muốn chết à ?
– Ờ ! Bọn bây mà **ng đến cô bé ấy là tụi bây tới số rồi .
– Gan nhỉ ? Long , lên xử nó .
Hoàng cầm gậy đánh và rồi…cậu thắng . Tiếp thằng thứ 2 , cũng vậy .Bây giờ thì bọn nó có vẻ sợ , cả 4 thằng còn lại xông lên hết , nhân cởhội này , Linh chạy ra đến chổ Hoàng .
– Em chạy trước đi .
– Không .
– NGHe không ? đi đi , anh không sao đâu , anh sẽ ra sau .
Nói rồi , Hoàng xông vào đánh bọn nó .
Linh đành chạy ra trước , được một lúc , cô thấy không được , Hoàng thếnào cũng bị bọn nó đánh , làm sao cậu có thể chọi lại 4 thằng được .Linh nhìn quanh thì thấy một chồng toàn đá to . Linh có tài ném đá rấtchính xác . Cô vội cầm mấy cục rồi chạy lại chổ đó . Đúng như Linh nghĩ , Hoàng đã không đánh nổi , cậu đang kiệt sức . Bổng , Hoàng thấy , bốp , một thằng ngã , rồi bốp bốp bốp , 3 thằng tiếp theo ngã tiếp . Hoàngquay ra thì thấy khuôn mặt của Linh , cô cười hứng thú .
– Sao ? Thấy giỏi hông ?
Hoàng định cười nhưng sao cậu thấy chóng mặt quá . Trời đất như đàn quay cuồng trước mặt Hoàng , rồi cậu ngã xuống , ngất xĩu .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.