Bạn đang đọc Bảy Ngày Phiêu Lãng FULL – Chương 9: Tiếp Theo
“Có ánh sáng.
Hãy chờ một lát rồi ngài sẽ thấy.”
Anh ngửa mặt.
Ánh sáng soi rọi qua một vài khe hở trông như dải ren của khối đá ở trên đầu.
Các đốm sáng trắng nhỏ xíu ít ỏi tương phản với lớp phủ đen nhánh.
Cô chộp lấy cằm anh và xoay mặt anh khỏi ánh sáng, quay xuống đối mặt với cô.
“Đừng nhìn thẳng vào nó, kẻo mắt ngài sẽ không bao giờ thích nghi được.
Cứ tập trung vào tôi và hít thở từ từ.
Như thế đó.
Hít vào…!và thở ra.”
Cô nói bằng một chất giọng điềm tĩnh, êm ái.
Có vẻ cùng một tông giọng cô sử dụng để xoa dịu chị mình vượt qua cơn khó thở.
Lòng kiêu hãnh của Colin xù lông lên.
Anh không cần dỗ dành.
Nhưng anh rất thích chất giọng khàn, mê hoặc của cô và sử đụng chạm dịu dàng của cô trên má anh.
Trái tim đang đập thình thịch của anh bắt đầu đập chầm lại.
Cuối cùng những đốm trắng nhỏ trên đầu khuếch tán thành một thứ ánh sáng trắng đục dìu dịu, yếu ớt rọi sáng nét mặt cô.
Đôi mắt nai đen huyền, dịu dàng với hàng lông mi đen như gỗ mun.
Bầu má tròn trĩnh và làn da trắng nõn.
Cặp môi ấy, ướt đầm nước biển.
Cô thì thào, “Giờ ngài nhìn thấy tôi chưa?”
Anh gật đầu. Và chắc chắn do cuộc chạm trán với tử thần đã tác động tới nhận thức của mình, hoặc có lẽ do ánh sáng lờ mờ – mà anh thấy cô thật xinh đẹp.
“Tôi nhìn thấy cô rồi.” Vòng hai cánh tay quanh eo cô, anh kéo cô lại gần.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngài mất phương hướng ở dưới mặt nước à?” Cô gạt một món tóc ẩm ướt của anh ra khỏi trán.
“Tôi có nên lo lắng về ngài không?”
Thật là một câu hỏi hay ho, được cất lên bằng một chất giọng khàn khàn, êm ái.
Điều gì đó khiến anh ngần ngừ chưa trả lời ngay.
“Không.” Anh đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên trán cô.
“Không cần đâu, bé cưng.
Đừng phí thời gian lo lắng cho tôi làm gì.”
Thế rồi anh buông cô ra và cô trôi tuột khỏi anh.
“Đi thôi, lối này.” Cô dẫn anh đến một dải đá ngầm, anh đỡ cô khi cô gắng sức leo lên.
Cảm giác thật tuyệt khi giành lại vai trò đàn ông tráng kiện, hùng dũng.
Cảm giác ôm được đùi cô cũng thật tuyệt.
Ngay khi cả hai người đu người trèo lên được mặt dải đá ngầm, cô lần mò đường đi men theo bờ tường của hang và với tay vào một hốc đá trên cao, rút ra một cái hộp nào đó.
Cô lấy một cây nến và hộp mồi lửa từ trong đó ra.
Ngọn lửa ấm áp, lấp lánh chợt bừng sáng làm hiện ra cả hang động, để anh biết rằng nó chỉ nhỏ xíu và ngột ngạt y như anh đã ngờ.
Nhưng đồng thời ánh sáng dìu dịu từ ngọn nến cũng tạo ra một khoảng không gian nhỏ, ấm cúng trong chu vi màu vàng của nó.
Colin nghĩ mình có thể bằng lòng ở bên trong ranh giới này trong một khoảng thời gian dài nhất định.
Bóng tối chờn vờn trên gương mặt lúc cô lấy cặp kính ra và đeo vào.
Cô cầm cây nến giơ lên chỗ bức tường đá phía sau anh.
“Đây là nơi nào thế?”
“Một hang động của những kì quan.
Nhìn này.
Toàn bộ bề mặt phơi ra đây là cả một địa tầng sinh vật biến hóa thạch được dồn nén lại.” Các ngón tay của cô bật nhảy tưng tưng trên khắp bề mặt gồ ghề.
“Tôi đã dành hàng giờ liền làm những khuôn đúc, chà xát than chì lên hình để in ra giấy và vẽ phác thảo.
Đẽo nhỏ ra từng mẫu vật ở chỗ nào tôi có thể làm.
Đây là giống nhím biển, ngài thấy chứ? Kế đó là loài bọ ba thùy.
Và xích qua bên kia một chút, đây là hải miên đã hóa thạch.
Hãy nhìn đi.”
Colin nhìn.
Anh thấy toàn là đá nổi u nổi bướu.
“Hấp dẫn dễ sợ.
Vậy đây là đề tài bài luận thuyết của cô cho hội nghị chuyên đề đấy à? Các thứ gớm guốc và những loài thú trong hang động.
Thật khó mà hiểu được làm sao chúng lại đánh giá năm trăm guinea.”
“Chúng không đáng giá nhường ấy, không phải một mình chúng đâu.
Nhưng vật này mới thực sự vô giá đây.”
Cô bò trở nên hang, khoảng gần hai mét.
Vì dường như cô mong anh theo sau nên anh đi theo.
Họ càng vào sâu thì cái hang càng co rút lại xung quanh anh và thít chặt buồng phổi anh lại.
Mặc dù người anh đang ướt sũng nước biển, trán anh vẫn lấm tấm mồ hôi.
“Ngài thấy chỗ này không?” cô hỏi, đưa cây nến lên cao.
“Chỗ lõm trong hòn đá ấy?”
Anh tập trung vào nó, mừng vì có thứ sao lãng mình.
“Tôi cho là thế.”
“Nó là một dấu chân,” cô nói với giọng thì thầm, tôn kính.
“Cách đây rất lâu rồi, không thể tính được là bao lâu, một sinh vật nào đó đã bước vào đống bùn đây.
Và dấu vết đã được bảo tồn, ép lại thành đá.”
“Tôi hiểu rồi.
Và thứ này khiến cô hứng thú bởi vì…!những dấu chân rất hiếm thấy?”
“Những dấu chân hóa thạch mới hiếm thấy.
Và chưa có ai từng ghi chép lại một dấu chân như vậy trước đây.
Có ba ngón chân xòe rộng hoác ra nè, ngài thấy không?”
Colin có thấy.
Nguyên chiếc giày ống của anh có thể vừa với bất kì một trong những dấu “ngón chân” đặc biệt kia.
Cô nói, “Nó giống như một bàn chân của con thằn lằn.”
“Với dấu chân to cỡ đó, sâu cỡ đó ư? Hẳn phải là một con thằn lằn cực kì bự.”
“Chính xác.” Thậm chí đang ở trong bóng tối, đôi mắt cô vẫn ánh lên niềm phấn khích.
“Ngài không thấy sao? Ông James Parkinson đã xuất bản ba tập sách về các phiến đá hóa thạch, từ thực vật đến động vật có xương sống.
Ông đã viết, dẫn chứng, chú giải chi tiết hàng tá các loài động vật to lớn hơn, bao gồm một giống cá sấu cổ đại và một loài voi thời nguyên thủy.
Nhưng dấu chân này chẳng khớp với bất cứ mô tả nào trong các cuốn sách của ông.
Đây là bằng chứng về một loài sinh vật hoàn toàn mới mẻ, khoa học hiện đại chưa từng biết tới cho đến tận bây giờ.
Một con thằn lằn tiền sử khổng lồ.”
Colin chớp mắt.
“Chà.
Vô cùng…!phi thường.”
Một con thằn lằn tiền sử khổng lồ.
Vật này là khám phá khoa học vĩ đại bảo đảm sẽ đạt được năm trăm guinea.
Cô muốn đi cả chặng đường đến tận Edinburgh để tranh luận về sự tồn tại của mấy con rồng.
Nhà khoa học nào khùng lắm mới đi trao tặng giải thưởng vì phát hiện ra thứ đó.
“Dấu chân này,” cô phấn khởi nói, “thay đổi mọi thứ.
Mọi thứ.”
Anh chỉ có thể đứng đực ra nhìn cô trân trân.
“Ngài không thấy sao?” cô hỏi.
“Không…!hẳn.”
Không thể nào chịu nổi sự gần gũi thêm một giây nào nữa, anh mò đường quay lại cửa hang lớn hơn.
Anh ngồi xuống gần gờ đá ngầm.
Sóng nước đen vỗ vào những đầu ngón tay.
Anh ngước lên.
“Còn đường nào khác ra khỏi đây không?”
Buông mình ngồi xuống đối diện anh, cô thở ra một hơi.
“Lẽ ra tôi nên biết chuyện này sẽ chẳng ăn thua gì.
Ngài nói đúng, toàn bộ việc trốn nhà đi cùng nhau là một ý tưởng ngớ ngẩn.
Tôi cứ tưởng nếu ngài có cơ hội tận mắt thấy nó, biết đâu ngài sẽ nắm bắt được kết quả lớn lao ẩn tàng bên trong.
Và ngài sẽ nhận ra việc bản thân sắp mang về nhà năm trăm guinea cầm chắc trong tay ra sao.
Nhưng hình như là ngài không đủ khả năng hiểu thấu được hết thảy tầm quan trọng của khoa học.”
Anh cố tình bỏ qua lời sỉ nhục.
“Hình như đúng là thế.”
“Đó là chưa kể, tôi đã mong đợi ngài sẽ đóng góp gì đó vào chuyến hành trình chứ không chỉ mấy câu bình luận giễu cợt bóng gió.
Nhưng tôi thấy mình cũng đã lầm về mặt đó luôn.”
“Cô có thể nói rõ hơn không?”
“Ngài biết mà.
Nếu không góp trí lực thì sức lực.
Sự bảo vệ.
Sức dài vai rộng.
Nhưng sau tình hình với đường hầm kia…!tôi không thể lôi kéo trái ý một người cứ đá chân vung tay loạn xạ cả chặng đường tới Scotland được.”
“Nào gượm đã,” anh ngắt lời.
Anh đằng hắng và hạ thấp giọng xuống nửa quãng tám.
“Tôi có rất nhiều sức mạnh ở đủ mọi lĩnh vực.
Tôi đánh bốc.
Tôi đánh kiếm.
Tôi cưỡi ngựa.
Tôi bắn súng.
Tôi là trung úy của một đơn vị dân quân tự vệ tuy nhỏ nhưng can trường.
Chắc chắn tôi hoàn toàn có thể nhấc cả con thằn lằn khổng lồ này của cô lên và quăng nó ra từ ban công.
Chẳng qua tôi chỉ không chịu đựng nổi mấy cái đường hầm dưới nước thôi.”
“Hoặc hang động.” Đáp lại sự im lặng phiền lòng của anh, cô nói, “Đừng có chối.
Tôi có thể thấy được ngài đang hít thở khó nhọc thế nào.”
“Tôi đâu có…”
“Trời ạ.
Ngài đang làm mờ cặp kính của tôi đây này.
Ngài sợ không gian hẹp chăng?”
“Không phải sợ,” anh đáp.
Sự im lặng của cô thể hiện thái độ hoài nghi.
Anh lầm bầm, “Ghét.
Tôi ghét những chỗ hẹp và tối.”
“Đáng lẽ ngài nên đề cập chuyện này trước khi chúng ta vào hang chứ.”
“Thì cô có cho tôi nhiều cơ hội mở miệng đâu.”
“Vậy ta trở ra bằng con đường hồi nãy nhé?”
“Không.” Trong cái hốc rộng lớn hơn này, với sự trợ giúp của những ngọn nến, hang động này trông cũng không tệ lắm.
Nhưng anh sẽ không bơi qua con đường hầm chết chóc đó lần nữa đâu.
“Cô nói lối vào ở trên mặt nước lúc thủy triều xuống đúng không? Thế thì tôi sẽ đợi thủy triều xuống.”
“Như vậy có thể phải chờ mấy tiếng đồng hồ lận.
Người ta sẽ thắc mắc chuyện gì đã xảy đến với chúng ta.”
Anh kinh ngạc trước từ “chúng ta” trong câu nói ấy – quá đỗi ngạc nhiên vì cô chẳng hề nảy ra ý nghĩ bơi trở về và bỏ anh ở lại một mình.
Anh đã để ý điều này về cô suốt mấy tháng qua.
Cô thậm chí còn không thể suy tính tới việc bất nghĩa.
Đó là lí do vì sao cô rất khinh bỉ anh, anh cho là thế.
Cô véo vào sống mũi mình.
“Ôi trời ơi.
Ta sẽ phải đi đến Scotland ngay.
Nếu có ai chú ý thấy chúng ta cùng nhau biến mất sáng nay…!nếu có ai nhìn thấy chúng ta hôn nhau tối qua…!nếu nhân tình của ngài quyết định ngồi lê đôi mách…” Cô thả tay xuống.
“Nếu những việc kia tách biệt nhau thì chắc không ai để ý, nhưng cả ba thứ gộp lại? Rất có khả năng tôi đã bị hủy hoại rồi.”
“Đấy là một kết luận thái quá,” anh đáp, phớt lờ rằng mỗi sự việc riêng lẻ trông đã khá sai trái và đáng trách.
“Hãy xử lí cơn khủng hoảng này từng cái một nhé.
Cô có bao nhiêu cây nến?”
“Cây này và một cây nữa.”
Colin nhẩm tính nhanh trong đầu.
Có lẽ được khoảng ba, bốn giờ chiếu sáng.
Dư sức.
Chợt một cơn rùng mình dữ dội làm rung chuyển cả người anh.
“Cô có lạnh không?” Để giết vài tiếng đồng hồ, anh có thể nghĩ ra nhiều cách tồi tệ hơn là nhích lại ngồi sát một phụ nữ nhằm tìm hơi ấm.
Cô với tay vào trong một hốc đá.
“Tôi có giữ một tấm mền ở đây.” Nép mình vào cạnh anh, cô giũ tung nó ra và đắp lên cả hai.
Cô nhét vật đệm khoảng vài inch chắn giữa hai cơ thể bọn họ.
Hơi ấm lan tỏa thấm qua làm y phục ướt của anh.
“Chắc cô không cất giữ rượu whiskey nào ở đây nhỉ?”
“Đúng.”
“Tiếc quá.
Thế mà lại trữ mấy cây nến và mền.
Hẳn cô dành rất nhiều thời gian dưới…!chốn này,” anh thốt ra sau khi lúng túng mất một lúc để tìm từ nói giảm nói tránh của “đáy địa ngục.”
Anh cảm thấy đôi vai cô nâng lên nhún xuống một cái.
“Địa chất học là công việc nghiên cứu của cả đời tôi.
Một số nhà khoa học có phòng thí nghiệm.
Tôi thì có cái hang.”
Một tá lời đối đáp chế giễu chen lấn để được chú ý diễu qua trí óc Colin, nhưng anh có cảm giác rằng trêu chọc cô về điểm này sẽ khiến anh bị tổn thương.
Cô là một nhà khoa học.
Cô có một hang động.
Còn anh là một nhà quý tộc không có mục đích sống và…!chẳng có gì.
Cô nói, “Tôi đã tính hết cả rồi.
Có một chiếc xe ngựa tuyến chạy giữa Eastbourne và Rye.
Nó đi ngang qua đây vào mỗi thứ ba và thứ sáu hằng tuần, khoảng sáu giờ đúng.
Nếu đi bộ ra đường cái, ta có thể vẫy cho xe dừng lại.
Bắt chuyến xe ấy đi tới thị trấn kế tiếp và từ đó đi về hướng Bắc.
Ta sẽ đến London tối mai.”
A, được đến London tối mai.
Không khí nhộn nhịp.
Hoạt động thương nghiệp sầm uất.
Xã hội.
Các câu lạc bộ.
Những vũ hội rực rỡ và rạp hát hào nhoáng.
Bụi than bay ngập trời.
Các bóng đèn chiếu sáng trên những con phố tối tăm.
“Từ đó,” cô bảo, “ta sẽ bắt xe ngựa chở thư mà đi.”
“Không, Không, Không.
Đêm hôm kia tôi đã nói với cô rồi, một tử tước không có đi bằng xe ngựa chở thư.
Và vị tử tước đặc biệt này không đi lại bằng bất cứ loại xe ngựa nào nhé.”
“Khoan đã.” Cây nến lắc mạnh một cái.
“Thế ngài nghĩ chúng ta sẽ đi tới Edinburgh bằng cách nào, nếu không đi bằng xe ngựa công cộng hở?”
Anh nhún vai.
“Chúng ta chẳng đi tới Edinburgh gì hết.
Nhưng giá như có đi thì ta sẽ phải tìm phương tiện đi lại nào khác thôi.”
“Ví dụ như cái gì? Một tấm thảm bay chắc?”
“Ví dụ như một chiếc xe ngựa riêng bốn bánh, với những tay xà ích thuê.
Cô sẽ ngồi bên trong, còn tôi cưỡi ngựa đi bên ngoài.”
“Như thế tốn cả một gia tài đấy.”
Anh nhún vai.
“Khi nói đến vấn đề đi lại thì tôi có điều kiện.
Tôi không ngồi trong xe ngựa khi di chuyển và tôi không di chuyển vào ban đêm.”
“Cũng không đi vào ban đêm cơ à? Nhưng các chuyến xe chạy nhanh nhất đều di chuyển vào ban đêm.
Chuyến hành trình sẽ kéo dài ra gấp đôi mất.”
“Vậy thì chúng ta không đi hóa ra lại tốt, đúng không nào?”
Cô giơ cây nến lên và nhìn chăm chăm vào mặt anh.
“Ngài chỉ đang viện cớ thôi.
Ngài muốn thoát ra khỏi thỏa thuận của chúng ta…”
“Thỏa thuận nào? Chưa hề có một thỏa thuận gì nhé.”
“…vì thế ngài mới lôi đại từ đâu ra các điều kiện nực cười này.” Cô liệt kê các mục trên một tay.
“Không xe ngựa kín.
Không đi vào ban đêm.
Người đàn ông trưởng thành nào lại có mấy cái nguyên tắc như vậy chứ?”
“Người suýt chết trong một tai nạn xe ngựa,” giọng anh gắt gỏng.
“Vào ban đêm.
Loại người đó á.”
Khuôn mặt cô dịu đi.
Giọng cô cũng vậy.
“Ôi.”
Colin gõ gõ mấy ngón tay lên mặt đá.
Anh đã quên mất là cô chưa biết chuyện này.
Ở London thì ai cũng biết cả.
Câu chuyện được truyền khắp các vũ hội và sòng bạc từ mùa này sang mùa khác.
Truyền từ miệng phu nhân đến tiểu thư, từ cơn bạc tới ca sĩ phòng trà – lúc nào cũng thầm thì não nề.
Có ai nghe chuyện về Huân tước Payne đáng thương…
Cô hỏi, “Việc xảy ra gần đây không?”
“Không, chuyện lâu lắm rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thở dài một cách cáu kỉnh, anh ngả đầu dựa vào tảng đá gồ ghề, lạnh ướt.
“Lúc đó tôi là một cậu bé, đang đi cùng cha mẹ.
Một trục xe đột nhiên bị gãy và chiếc xe lật nhào.
Tôi sống sót qua tai nạn, hầu như là bình yên vô sự.
Nhưng mẹ và cha tôi không được may mắn như thế.”
“Họ bị thương à?”
“Họ chết.
Ở đó, trong xe ngựa, ngay trước mắt tôi.
Cha tôi ra đi gần như ngay lập tức.
Còn mẹ tôi thì từ từ và trong cơn đau đớn tột cùng đến kinh khiếp.” Anh tạm ngưng.
“Cô biết đấy, tôi không thể thoát ra được.
Chiếc xe đáp xuống đất bằng phía bên sườn nên cánh cửa đóng khít chắn lại.
Tôi không thể chạy đi kêu cứu, không thể thoát được.
Tôi cứ nằm kẹt trong đó suốt đêm.
Một mình.
Sáng hôm sau một nông phu đi ngang qua đã tìm thấy tôi.”
Đấy.
Điều đó sẽ dạy cho cô biết đừng có mà nài ép anh trải lòng.
“Ôi.” Cô nắm chặt lấy cánh tay anh.
“Ôi lạy Chúa.
Tôi vô cùng lấy làm tiếc.
Tôi có thể hiểu được vì sao ngài lại sợ…!ờ, vì sao ngài lại ghét những chỗ tối và bị vây kín.
Khủng khiếp quá.”
“Đúng vậy.
Cực kì khủng khiếp.” Anh xoa xoa thái dương.
“Chỉ cần nói thế này, tôi không có mong muốn sống lại hoàn cảnh như thế nữa.
Cho nên tôi có một vài nguyên tắc đơn giản.
Tôi không đi vào ban đêm.
Tôi không ngồi trong xe ngựa bị vây bọc khi di chuyển.
Ồ và tôi không ngủ một mình.” Biểu hiện nhăn nhó trên mặt kéo giật miệng anh sang một bên.
“Ý cuối cùng ấy không hẳn là một nguyên tắc mà như một lời tuyên bố hiển nhiên hơn.”
“Ngài giải thích rõ hơn được không?”
Colin do dự một chút.
Anh đã tiết lộ nhiều đến mức này rồi.
Dường như phủ nhận phần còn lại cũng chẳng ích gì.
“Đơn giản là tôi không ngủ một mình.
Nếu không có một người ngủ chung, tôi sẽ thức trắng đêm.”
Anh nhẹ nhàng đưa người xích về hơi nóng dìu dịu từ cơ thể cô và kéo tấm mền quấn quanh họ chặt hơn.
“Vì vậy có thể cô muốn cân nhắc lại các kế hoạch của mình, bé cưng à.
Nếu chúng ta quyết bắt đầu chuyến hành trình này…!tôi sẽ cần cô trên giường mình đấy.”
– Hết chương 4 –