Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 8


Bạn đang đọc Bảy Ngày Phiêu Lãng FULL – Chương 8


Ngạc nhiên nhé, cô bảo thế.
Ngạc nhiên thật.
Ngọt ngào.

Đó là ngạc nhiên đầu tiên.

Anh đã nghe được rất nhiều lời lẽ chanh chua từ đôi môi này…!nhưng nụ hôn của cô thật ngọt ngào.

Mát lạnh và ngọt ngào, cùng với một chút sa đọa ngọt ngào.

Như một quả mận chín mọng vào mùa hè lúc oi ả nhất.

Sẵn sàng rụng vào tay anh mà không cần ai xui khiến.
Ngã.

Đó là ngạc nhiên thứ hai.

Khi nghiêng tựa vào nụ hôn, cô ngã vào người anh.

Anh siết chặt vòng tay quanh eo cô nhằm kéo cô lại gần.
Cơ thể họ gặp nhau.
Nhưng đấy không phải là từ ngữ chính xác.

Cơ thể họ đã “gặp nhau” mấy tháng trước, đêm hôm ấy trong vườn hoa Summerfield.

Hiện giờ cơ thể họ nối lại mối quen biết.

Cảm giác thân mật xuất hiện ngay tức khắc và gây sửng sốt.

Hương hoa lài từ mái tóc cô khởi sự một thứ gì đó tận sâu trong tâm khảm anh.

Một ký ức được lưu trữ không phải trong trí óc mà là ngấm trong máu anh.
Điều đó mang anh tới sự ngạc nhiên thứ ba.
Khoái cảm.

Chiến thắng.

Chết tiệt, anh luôn mong muốn chuyện này.

Anh đã không biết điều đó.

Anh thà xuống mồ chứ không chịu thừa nhận nó.

Nhưng một phần trong anh đã luôn muốn chuyện này.

Muốn vô ngần và trong một khoảng thời gian dài.

Không phải anh đang khám phá cô qua nụ hôn này mà đúng hơn là đang chứng thực các sự thật đã hoài nghi từ lâu.

Rằng bất chấp những mối quan tâm và kiến thức chẳng nữ tính, ẩn bên dưới cô là một người đàn bà thuần túy.

Rằng cảm giác về cô trong vòng tay mình chẳng cáu kỉnh và ương ngạnh, mà là ấm áp và mềm mại, những đường cong trên người cô ăn khớp với sự mạnh mẽ nơi anh.
Rằng anh có thể làm cô tan chảy.

Thở dài.

Run rẩy.
Rằng một lần nếm trải được cô sẽ không đủ.
Anh đưa lưỡi lướt theo hai vành môi khép chặt của cô để tìm kiếm, khám phá nhiều hơn.

Đã lâu lắm rồi anh chưa hôn một cô gái chỉ đơn giản là vì muốn hôn thực sự và anh đã quên niềm khoái lạc thuần khiết, cuồng nhiệt có thể như thế nào.

Anh muốn chìm đắm vào cái bể ngọt ngào mát mẻ ấy.

Say mềm trong lòng, tắm mình trong đó.

Hoàn toàn mê man trong một nụ hôn sâu hun hút.
Mở ra.

Mở ra cho tôi nào.
Một âm thanh ngắn thoát ra từ miệng cô.

Tiếng gì đó như tiếng kêu chít một cái.

Đôi môi cô vẫn đóng kín dưới môi anh.
Anh thử lại lần nữa, nhẹ nhàng rê lưỡi đến khóe miệng cô.

Chầm chậm, đầy tôn kính – theo cái cách mà anh biết một người phụ nữ vô cùng thích được nếm, hầu như khắp mọi nơi.
Rốt cuộc đôi môi cô cũng hé mở.

Anh quét lưỡi vào giữa chúng và nếm cô.

Ôi trời ơi, cô thật ngọt ngào và tươi mát.


Nhưng hoàn toàn bất động.

Không nhúc nhích.

Nín thở.

Anh tạm ngưng để nhấm nháp bờ môi dưới đầy đặn của cô rồi thử lại một lần nữa.

Lần này anh ấn vào sâu hơn một chút, xoáy lưỡi đánh vòng trước khi rút ra.
Tiếng thở dài đáng yêu từ hơi thở của cô thầm thì bên má anh.

Chính tiếng thở dài kia là một lời thú nhận.

Nó cho anh biết hai điều.
Thứ nhất, cô chẳng hề biết cách hôn lại anh tí nào.
Nhưng, điều thứ hai? Cô muốn hôn anh.

Cô cũng đã đợi chờ chuyện này suốt.
Khi họ dứt ra, cảm giác hoài nghi lẫn nhau tan biến dần vào không khí.
“Tại sao…?” Hai lòng bàn tay cô ép sát bụng.

Trong một chốc, cô nhìn quanh quẩn mọi chỗ ngoại trừ anh.

Rồi cô hạ thấp giọng và hỏi, “Vì cớ gì mà ngài lại làm thế?”
“Ý cô là sao?” anh vừa hỏi vừa cười khe khẽ.

“Cô hôn tôi mà.”
“Đúng vậy, nhưng mà sao ngài lại làm…” Cô nhăn mặt.

“Phần còn lại ấy.”
Colin im một lúc.

“Bởi vì…!đó là cách một người đàn ông trưởng thành hôn một người phụ nữ?”
Cô nhìn anh chằm chằm.
Trời ạ, cô ấy không thể ngây thơ tới mức đó được.
“Tôi biết cô không thể có nhiều kinh nghiệm, nhưng chắc chắn phải có người nào đấy đã giải thích những việc tự nhiên xảy ra giữa hai người khác phái chứ?” Anh chìa hai tay ra làm một điệu bộ minh họa và tằng hắng.

“Cô thấy đó, nó như thế này nè.

Khi một người đàn ông quan tâm đến một người phụ nữ rất, rất nhiều…”
Cô thụi mạnh một cái vào vai anh.

Rồi hầu như không kiềm chế được bản thân thụi cái thứ hai.

“Ý tôi không phải vậy, ngài thừa biết mà.” Cô hạ giọng và thoáng đưa mắt nhìn về nhóm các cô gái, những người giờ đang mất hút vào nhà trọ, vẫn còn mải mê chuyện trò rôm rả với nhau.

“Vì sao ngài lại làm điều đó với tôi? Một nụ hôn đơn giản là đủ rồi.

Lúc đó ngài nghĩ cái gì thế không biết?”
“Quả là vậy.” Anh luồn mạnh một tay vào trong tóc, cảm xúc bị xúc phạm nặng nề bởi tông giọng buộc tội của cô.

“Tôi là đàn ông.

Cô đã chà xát sự…!nữ tính của mình lên khắp người tôi.

Tôi đã không nghĩ gì hết.

Tôi phản ứng lại thôi.”
“Ngài phản ứng lại.”
“Phải.”
“Đối với…” Cô chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia.

“Đối với tôi.”
“Phản ứng tự nhiên mà.

Chẳng phải cô là một nhà khoa học sao? Thế thì cô nên hiểu chứ.

Bất cứ thằng đàn ông cường tráng nào cũng đều phản ứng lại đối với tác nhân kích thích như vậy thôi.”
Cô bước lùi lại, hơi cúi xuống và ngó anh qua cặp kính.

“Vậy là ngài thấy tôi rất kích thích.”
“Đó không phải ý…” Anh vội ngăn mình nói hết câu.

Cách duy nhất để chấm dứt một cuộc nói chuyện lố bịch đơn giản là ngậm miệng lại.
Colin hít vào một hơi thật sâu và ưỡn ngực thẳng vai.

Anh nhắm mắt lại trong thoáng chốc.

Nhưng rồi anh mở mắt ra nhìn cô.

Thực sự nhìn cô, như thể lần đầu tiên nhìn cô.

Anh thấy mái tóc dày, sẫm màu mà một người đàn ông có thể ôm trọn bằng một nắm tay.


Cặp kính trang nhã ngự trên sống mũi nghiêng nghiêng.

Đằng sau hai thấu kính là đôi mắt to – đen huyền và thông minh.

Và khuôn miệng ấy.

Khuôn miệng căng mọng, đầy nhục cảm ấy…
Anh để ánh nhìn trôi theo hình dáng cô.

Một cảm giác hết sức ngất ngây trào dâng khi biết được sự khêu gợi cháy âm ỉ bên dưới chiếc áo đầm mút xơ lin điểm xuyết hoa lá giản dị kia.

Khi cảm nhận được dáng người cô, lục lạo tìm kiếm và họa hình đường nét cơ thể cô bằng tất cả các đầu dây thần kinh của chính mình.
Cơ thể họ đã gặp nhau.

Hơn cả thế nữa.

Hai cơ thể đã trở nên quen thuộc với nhau.
Tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra hơn thế.

Colin có nguyên tắc cho riêng mình và về phần cô…!thậm chí cô còn không thích anh, hoặc giả vờ thích nữa.

Nhưng cô xuất hiện ngay giữa đêm hôm khuya khoắt, ngấm ngầm lập một kế hoạch vừa có logic lí thuyết suông vừa có những ý tưởng liều lĩnh.

Cô khởi đầu nụ hôn đó mà lại không hề biết cách tiếp tục.
Xâu chuỗi lại toàn bộ, đơn giản cô chỉ là…
Một điều ngạc nhiên.

Một làn gió mát mẻ, khoan khoái đầy bất ngờ, bất chấp hậu quả ra sao.
“Có lẽ,” anh thận trọng đáp, “tôi thực sự thấy cô rất kích thích.”
Nỗi ngờ vực dấy lên khiến cô nheo mắt.

“Tôi không biết mình có nên xem đó là một lời khen hay không.”
“Tùy cô thôi.”
Cô nhìn chằm chằm về hướng nhà trọ Queens Ruby.

Nhóm các cô gái kia đã biến mất.

“Khỉ thật.

Tôi không chắc liệu có người nào để ý đến nụ hôn không.”
“Tôi có để ý.” Anh lấy tay quẹt miệng.

Vị mận chín vẫn còn vương vất trên môi.

Tự nhiên anh cảm thấy khát khô đến lạ.
“Vậy rồi khi nào chúng ta lên đường?” Cô hỏi.
“Lên đường đi đâu?”
“Đương nhiên là Scotland rồi.”
“Scotland ư?” Anh phì cười, vẻ ngạc nhiên.

“Tôi sẽ không đưa cô đi Scotland đâu.”
“Nhưng…” Cô chớp mắt đầy cáu tiết.

“Nhưng vừa mới nãy thôi, lúc ở bên trong, ngài đã nói ngài chọn tôi mà.”
“Để khiêu vũ cùng tôi.

Tôi đã chọn cô làm bạn nhảy của mình.”
“Phải.

Chính xác.

Ngài đã chọn khiêu vũ với tôi trước mặt tất cả đám người kia.

Kéo tôi ra ngoài và giữ tôi đứng gần một cách thiếu đứng đắn.

Hôn tôi ngay giữa con đường làng.

Tại sao ngài lại làm toàn bộ những việc đó nếu như ngài không có ý định bỏ trốn cùng tôi?”
“Khẳng định lại lần cuối nhé, cô hôn tôi.

Về phần còn lại…!tôi rất hối hận về cảnh tượng ở chỗ tôi đêm qua.

Tôi cảm thấy mình nợ cô một lời xin lỗi.”
“Ôi.

Ôi không.” Cô ấn một bàn tay vào ngực mình.

“Ngài đang nói rằng đó là một điệu nhảy thương hại sao? Một nụ hôn thương hại à?”
“Không, không phải.” Anh thở dài.


“Không hẳn vậy.

Lúc ấy tôi chỉ nghĩ cô xứng đáng cảm thấy được coi trọng và được ngưỡng mộ.

Trước mặt mọi người.”
“Và giờ đây, lần thứ hai trong hai buổi tối, ngài đang tiết lộ rằng mọi thứ toàn là giả dối.

Để tôi có thể cảm thấy bị cự tuyệt và nhục mặt. Trước mặt mọi người.” Sắc đỏ viền xung quanh đôi mắt cô.

“Ngài không thể làm thế này một lần nữa với tôi được.”
Ôi, vì tình yêu dành cho những bộ ngực đàn bà.

Sao chuyện này lại xảy đến với anh cơ chứ? Anh có ý định cực kì tốt đẹp, ấy thế mà không hiểu sao…
Các ý định tốt đẹp của em có sức công phá như đạn súng cối á.
“Đủ rồi,” cô nói, cuộn tròn hai tay lại thành nấm.

“Lần này tôi sẽ không để ngài thoát khỏi chuyện này đâu.

Tôi đề nghị ngài phải đưa tôi đến Scotland.

Tôi yêu cầu ngài phải hủy hoại tôi.

Như một vấn đề danh dự.”
Tiếng chuông trên cửa quán rượu rung lên leng keng.

Họ vội nhảy lùi lại, cách nhau gần một mét.
Có vẻ như buổi lên hoan đã áp đảo, quán rượu chật ních.

Những người tham dự cuộc vui tràn cả ra ngoài quán Bull & Blossom ùa đến bãi cỏ.
Sụt sịt mũi, Minerva khoanh hai tay lại trước ngực.
“Nghe này,” anh nói nhỏ.

“Có lúc nào và chỗ nào chúng ta có thể nói chuyện không? Nơi nào đó mà không phải là chỗ ở của tôi vào nửa đêm.”
Sau một khoảng tạm lắng, cô chỉnh lại cặp kính cho ngay ngắn.

“Gặp tôi tại đầu con đường mòn dẫn ra biển sáng mai, ngay trước bình minh.”
“Trước bình minh.”
“Quá sớm đối với ngài à?”
“Ồ, không đâu,” anh đáp.

“Tôi là người dậy rất sớm.”
“Ngài đến muộn,” cô nói, sáng hôm sau.

Những tia nắng đầu tiên lúc sáng sớm tinh mơ lấp lánh tỏa sáng ra ngoài cặp kính của cô.

“Tôi đợi nãy giờ.”
“Tôi cũng chúc cô buổi sáng tốt lành, Marianna.” Colin dụi dụi đôi mắt lờ đờ, rồi xoa tới quai hàm chưa cạo râu.

“Tôi phải chào từ biệt anh họ trước đã.”
Cái nhìn của anh lướt khắp chiếc áo đầm dài của cô – một chất liệu vải xám ảm đạm, quái gở thật gớm ghiếc, cài khuy áo kín cả cổ.
“Cô đang mặc cái thứ quái quỷ gì thế? Cô đã xin vào một tu viện kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện rồi sao? Dòng Tiểu Muội Xám Xịt và Đơn Điệu à?”
“Tôi có cân nhắc về khả năng đó,” cô đùa một cách tinh khôi.

“Đó có thể là phương hướng hành động sáng suốt đấy.

Nhưng không.

Đây là y phục tắm biển của tôi.” Ánh nhìn của cô dò kỹ khắp người anh.

“Tôi không nghĩ là ngài có một bộ.”
Anh bật cười.

“Tôi không nghĩ là ngài có một bộ.”
“Chắc là ngài chỉ phải cởi một phần quần áo thôi.

Nào, đi thôi.”
Anh theo cô đi men theo lối mòn lổn nhổn đá đến chỗ vịnh nhỏ, ngơ ngác nhưng vẫn tràn ngập sự tò mò.

“Nếu mà biết có màn cởi đồ nữa thì tôi đã tới đúng giờ hơn rồi.”
“Mau, lẹ lên.

Chúng ta phải làm gấp rút, không thì ngư dân sẽ thấy chúng ta đó.”
Họ tới được bãi biển.

Không khí lao vun vút từ biển có tác động khỏe khoắn và tỉnh táo, khiến anh sảng khoái tinh thần.

Thế giới dần trở nên sáng sủa và rõ nét hơn.
Anh dừng lại ngay mép nước.

Sóng biển vỗ vào đôi giày ống.

Anh hít vào một hơi thật sâu và thật lâu, rồi đưa mắt ngắm bao quát bờ vịnh rải rác đá tảng trong màn sương mù rạng đông.

Anh chưa bao giờ biết thưởng ngoạn quang cảnh này trước đây vào thời điểm sáng sớm thế này.
Nó trông như không bị nhuốm máu thời gian.

Gần như huyền bí.
Nước biển bắn tóe lên mặt anh.
“Tỉnh lại đi,” cô bảo, tháo mắt kính ra và bỏ vào trong một cái túi nhỏ may bằng vải dầu được móc quanh cổ tay.

Cô sải bước qua anh hòa vào những con sóng êm êm.

“Ta đang lãng phí thời gian đấy.”
Anh đứng nhìn như không thể tin vào mắt mình khi cô gái hết sức điên rồ kia chìm dần xuống dòng nước.

Nước đến đầu gối.

Tới thắt lưng.


Rồi ngập sâu đến tận cổ.
“Ra khỏi đó đi,” anh nói, giọng đầy lo âu nghe như một cô bảo mẫu, ngay cả đối với chính tai anh.

“Lên bờ ngay.”
“Sao vậy?”
“Vì giờ là tháng tư.

Và trời rét cóng đấy.” Và bởi vì tôi bỗng dưng tò mò muốn nhìn thấy người cô ướt đẫm mà không lấm bùn.

Tôi đã không có cơ hội nào được chiêm ngưỡng cảnh tượng kia đêm hôm nọ.
Cô nhún cả hai vai.

“Cũng không tệ lắm đâu, một khi ngài trở nên quen với nó.”
Ôi trời, nhìn cô ta xem.

Răng đang đánh lập cập vào nhau, môi thì hóa xanh mét.

Bên dưới bộ y  phục khủng khiếp ấy, cặp nhũ hoa có lẽ đang đông lại thành hai cục băng nhỏ nhọn hoắt.

Và cô ta thật sự mong anh sẽ nhảy xuống bơi chung à? Anh và toàn bộ những phần quý giá, rất-dễ-lên-cơn-sốt-cao của mình ư?
“Nghe này, Madeline.

Nãy giờ có sự hiểu lầm nào đó rồi.

Tôi không tới đây để bơi lội.

Chúng ta cần nói chuyện.”
“Và tôi cần chỉ cho ngài thấy một con lạch, gần mấy tảng đá kia thôi.

Không có cách nào khác đến được đó ngoài bơi cả.

Ta sẽ nói chuyện khi tới nơi.” Cô nghiêng đầu.

“Ngài không hoảng sợ đấy chứ?”
Hoảng sợ.

Ha.

Anh nghe thấy gì thế, tiếng lội bì bõm trong bể nước ư? Hẳn phải là một thách thức.
“Không.”
Colin vật lộn lột đôi giày ống ra.

Anh đặt áo bành-tô sang một bên.

Rồi xắn ống quần lên đến đầu gối và tương tự xắn ống tay áo lên đến cùi chỏ. 
Anh chuẩn bị xung trận.
“Được rồi.

Tôi tới đây.” Anh nhăn mặt nhíu mày lúc rẽ nước ngụp lặn xuống đáy biển băng giá.

Khi ngấn nước dâng đến rốn, anh chửi thề oang oang.

“Đây là tính dũng cảm thực sự đấy, tôi hy vọng cô biết điều đó.

Huyền thoại lẫy lừng đều xuất phát từ những việc ít ỏi hơn mà ra.

Tất cả những gì Lancelot làm chỉ là lội lõm bõm loanh quanh trong một cái hồ êm đềm.”
Cô mỉm cười.

“Lancelot là hiệp sĩ.

Ngài là tử tước.

Yêu cầu phải cao hơn.”
Anh khẽ cười khùng khục, thở không ra hơi vì lạnh.

Anh hỏi khi tiến tới gần cô, “Vì sao cô chỉ biểu lộ khiếu khôi hài tinh quái đầy hấp dẫn ấy khi đang lạnh run và ướt nhẹp vậy?”
“Tôi…” Hai hàng lông mi của cô chớp chớp cực nhanh và dữ dội đến nỗi cô có thể thử dùng chúng làm cánh mà bay lên.

“Tôi không biết nữa.”
Mặc dù đang chìm ngập trong làn nước lạnh băng, cô vẫn đỏ mặt như quả gấc.

Mọi rào cản vô hình của cô lập tức dần lùi xa.

Thật kì quặc.

Đa số những phụ nữ mà anh quen biết đều cậy nhờ nét đẹp hình thể và sức quyến rũ để che đậy các đặc điểm kém hấp dẫn hơn.

Cô gái này thì ngược lại, ai đời lại đi giấu kín mọi điều thú vị về bản thân đằng sau vẻ ngoài nghiêm nghị, tẻ nhạt.
Còn ngạc nhiên nào khác mà cô đang giấu giếm không?
“Đi tiếp thôi,” cô bảo.

“Theo tôi nào.”
Bằng những sải bơi thong thả, ung dung, cô dẫn anh lội vòng qua một quần đảo gồm nhiều tảng đá mòn vào một con lạch nhỏ tiếp giáp với các vách đá rất dốc chung quanh.
Colin nghển cổ ngước nhìn lên phía các dốc đá dựng đứng.

Và ngay lúc ấy, anh biết rằng chừng nào mà mình còn sống, anh sẽ không bao giờ hiểu được cái gì lại khiến một người đàn ông – hay một người phụ nữ – nhìn một bức tường đá và nghĩ, Chắc chắn mình sẽ rất thích tham dự một hội nghị chuyên đề dựa trên mấy thứ này.
“Ờ, chúng ta đang nhìn cái gì vậy?”
“Không phải ở trên kia,” cô đáp.

“Bên dưới đây nè.”
“Dưới đâu?” Anh nhìn xung quanh, chẳng thấy gì ngoài nước và nước.
“Có một cái hang.

Lối vào bị che khuất


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.