Đọc truyện Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt – Chương 53: Chiến trường
Hơn năm ngày nay, Tô Phá Nguyệt cùng mười hai vị chủ tướng kia chuyên tâm bàn bạc kế hoạch thu gọn Bố Lữ Các, về phần huấn luyện quân binh nàng không nghi ngờ gì giao hết cho Lan Phong, biết rõ một thân chiến thần ở kiếp trước của hắn cũng không phải chỉ là hư danh, việc hắn am hiểu nhất không phải là diệt giặc thì cũng là huấn binh, về điều này thì nàng hoàn toàn tin tưởng hắn.
Hai ngày sau khi mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thoả, rốt cuộc bên quân Bố Lữ Các cũng bắt đầu có động tĩnh. Gián điệp nàng gài vào trong quân doanh của chúng đã rất xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đầu tiên là chiếm được lòng tin của binh lính sau đó lại ra tay gieo rắc những mầm mống tai hoạ để chúng nghi kỵ lẫn nhau. Biết rõ về hành động thích sử dụng bạo lực của quân Bố Lữ Các, Tô Phá Nguyệt đã rất thành công dùng chiêu mượn dao giết người.
Bằng biện pháp nâng những kẻ yếu kém lên những chức vụ cao, không lâu sau một số kẻ có tài của Bố Lữ Các đã nảy sinh lòng đố kỵ, ra tay diệt trừ hết bọn chức cao hơn chúng. Cứ vậy cho đến khi bọn Nặc Đan phát hiện ra thì quân số đã vơi đi hơn một ngàn người, đa số là những người có tài cùng thực lực.
Giữa lúc nan nguy như thế này, Tô Phá Nguyệt đã rất tận tâm thả vào một mồi lửa thiêu rụi mối liên kết giữa ba tên chủ tướng của Bố Lữ Các làm cho bọn chúng địch bên ngoài chưa đánh mà bên trong đã loạn. Cũng chính vì vậy Bố Lữ Các chia ra thành ba phe đảng đấu tranh lẫn lộn, binh lính rối rắm không biết nên đầu quân cho ai nản lòng nản chí muốn quay về với thân gia.
Lợi dụng tình hình đó Tô Phá Nguyệt đã cho quân đánh úp doanh trại của bọn chúng khiến cho chúng trở tay không kịp đồng thời diệt trừ ba tên chủ tướng cầm đầu khiến cho các bộ tộc của Bố Lữ Các phải quy phục về với Nam An.
Trận đấu lần này không ngoài dự đoán của nàng. Nam An tất thắng!
*
Ở phía xa xa, nàng một thân huyết y cưỡi trên lưng hắc mã mang theo vinh quang cùng thắng lợi mà trở về. Theo sau lưng nàng là đội quân của Nam An đế quốc, ba ngàn binh không thiếu một người. Tiếp nhận những lời tung hô cùng ca tụng nàng phải vất vả lắm mới thoát khỏi đám đông để trở về với nam nhân của mình.
Trong lều, bóng tối như bức màn bao phủ lấy mọi thứ, nàng vừa đặt chân vào thì đã bị một lực đánh úp lên giường. Nàng nhếch môi cười, dùng đầu ngón chân cũng biết đây là ai, không khách khí xoay người đem nam nhân kia đặt dưới thân mình. Nàng cúi đầu gặm lên vành tai của đối phương, dụ khí bức người, trong lời nói cố tình mang theo hơi thở phà vào lỗ tai của hắn.
” Nhớ ta không?! “
Chưa để hắn trả lời nàng đã gục đầu vào vai hắn, như một con chó làm nũng với chủ nhân của mình. Giọng thủ thỉ:
” Ta nhớ chàng lắm! Nhớ đến phát điên đi được. “
Thấy người kia không nói gì nàng có chút thất vọng ngẩng đầu lên, chưa nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương thì đã bị một nụ hôn áp lên môi, nàng và hắn cùng nhau triền miên trong hương say quen thuộc, nồng nàn, ấm áp.
Bỗng nhiên nàng dứt môi hắn ra, trong giọng có chút nhõng nhẽo:
” Ta muốn đi tắm.”
Hắn lập tức bò dậy, không nói hai câu liền xé bỏ bộ y phục còn dính đầy huyết tanh trên người nàng, tay chân nhanh chóng bế nàng lên đặt vào thùng nước hắn đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ. Không cần nàng gọi mời, hắn cũng đã tự thoát luôn y phục của mình, mau lẹ nhảy vào bồn tắm với nàng, hắn vừa vào nước tắm liền nóng lên không ít, nàng ngồi trong lòng hắn, thoải mái để hắn kỳ cọ cho mình.
Hắn lấy khăn tắm chậm rãi chà lên da thịt của nàng, từng chút từng chút một, không bỏ xót thứ gì. Nàng dựa đầu vào ngực hắn, hai mắt khép lại an tĩnh buông thả tất cả mọi thứ, không ngờ rằng bởi vì tư thế này của nàng mà hắn đã sôi sục một hồi lâu.
Chẳng biết từ bao giờ chiếc khăn đã biến thành tay hắn, chậm rãi luồn lách qua mọi ngõ hẻm trên cơ thể nàng, chính mình cảm nhận được xúc cảm khi tự tay rửa sạch những vết bẩn trên người nàng. Cuối cùng hắn đưa tay xuống dưới khu vực sâu thẳm kia, rất “nghiêm túc” cọ rửa cho sạch sẽ rồi nhanh chóng bế nàng ra khỏi bồn tắm, tay lấy khăn cuốn chặt nàng vào lòng, đến khi hắn đặt nàng lên giường thì mới phát hiện ra nàng đã say giấc từ lúc nào, hắn dở khóc dở cười thầm nghĩ.
Đêm nay chắc lại phải tự xử lý nữa rồi, haiz! Lão bà làm tướng đúng là rất cực nhọc.