Đọc truyện Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt – Chương 52: Chiến lược
Tô Phá Nguyệt vừa khích, ngọn lửa mãnh liệt trong người liền nổi dậy, ai cũng đều có thể cầm đao ra trận mà đánh đánh chém chém ngay bây giờ. Giữ vững phong độ của một vị tướng, Tô Phá Nguyệt đợi cho mọi người bình ổn lại rồi mới bắt đầu bàn chính sự.
” Hiện tại, Bỗ Lữ Các chỉ có hơn ba ngàn quân cũng vừa bằng với số lượng của quân ta.” Một người báo cáo quân số của địch.
” Người của Bố Lữ Các tính tình hung dữ, sức chiến đấu mãnh liệt hơn rất nhiều so với quân ta, nếu cứ lấy cứng đối cứng tất sẽ chóng bại. ” Tô Lạc đắn đo.
” Theo tin mật thám, bọn chúng đang ngày đêm ra sức luyện tập, tiếng hô vang rất lớn, lan cả sang doanh trại của chúng ta, chỉ sợ điều này sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu của quân ta.”
Không khí hào hùng lúc nãy đã dần biến mất thay vào đó là sự lo lắng về an nguy của đất nước của mọi người. Tô Phá Nguyệt gật đầu tỏ vẻ tán thành với ý kiến của các vị chủ tướng, đợi mọi người nói xong mới bắt đầu chậm rãi phân tích:
” Người của Bố Lữ Các tuy mạnh mẽ nhưng lại rất không đoàn kết, bọn chúng chỉ biết dựa vào sức lực không biết dụng trí, hơn nữa nếu chúng cứ hô hào doạ địch như vậy chắc chắn khi ra tới chiến trường sẽ không còn hứng thú với việc đánh giết. “
Tất cả đều nhíu mày, đối với lời nói của nàng lại không cách nào phản biện, liếc thấy cả đám đều có sự thay đổi về suy nghĩ nàng không nhanh không chậm tung chiêu:
” Bọn chúng có ba chủ tướng cũng như chúng ta có ba quân cờ. Thạc Xà, Nặc Đan, Tây Vu, nắm được một đồng nghĩa với việc ta có tất cả.”
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
*
Họp bàn quân sự xong, nàng trở về lều an ủi cái người vẫn còn đang giận dỗi kia một tý rồi cả hai cùng nhau ra sân tập luyện của quân binh. Tiếng hò hét trong sân tập lại làm máu nóng trong người Tô Phá Nguyệt sôi sùng sục, suýt nữa quên luôn hình tượng của mình.
Lan Phong đứng bên cạnh thấy lão bà hưng phấn tâm trạng cũng tốt hơn mấy phần, uỷ khuất lúc nãy bị lão bà bỏ quên tại lều cũng vơi bớt.
Rồi bỗng nàng quay về phía binh lính, hô một tiếng vang to làm tất cả đều dời sự chú ý về hướng nàng. Nàng đứng trên đài cao, thân khoác bộ y phục màu đỏ rực rỡ, ánh chiều hoàng hôn buông xuống phủ lên người nàng một lớp hồng nhạt, khung cảnh đầy uy hùng tráng lệ.
Nàng nhìn xuống phía dưới là binh lính của mình, rồi lại quay sang nhìn bên phải, nam nhân của nàng với ánh mắt ôn nhu chỉ dành cho riêng mình nàng, ngọn lửa uy phong đang cháy bùng lên trong lòng nàng, giữa lúc này nàng chợt hô lên một câu:
” Nam An Tất Thắng! “