Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 53: Xem phim thôi nào.


Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 53: Xem phim thôi nào.

Khánh Thi thức dậy với tràng đầy năng lượng. Hôm nay cô đi chơi với Gia Khiêm mà. Cô đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân xong rồi liền đi xuống nhà dưới.
– Ủa chị An và anh trai của tôi đâu rồi. (Thi hỏi chị giúp việc đang lau dọn ở phòng khách)
– Dạ thưa cô ba. Cậu hai và cô An đi làm từ sáng rồi ạ. (Chị giúp việc lễ phép trả lời)
– Bây giờ là mấy giờ rồi chị?
– Thưa cô ba. Bây giờ là 9 giờ sáng rồi.
– Trễ vậy sao??
– Cô ba ăn sáng chưa để tui đi hâm nóng lại đồ ăn cho cô ba.
– Thôi chị cứ làm tiếp công việc của chị đi. Tôi tự làm được rồi. (Thi quơ tay với ý không cần)
– Dạ. Vậy cô ba nhớ cẩn thận. Có gì cô ba cứ kêu tui nha.
– Chị yên tâm đi mà.
Nói rồi Khánh Thi đi ngay xuống bếp để hâm nóng thức ăn cho mình. Cô nhanh chóng hâm xong thức ăn rồi cũng đem lên bàn ngồi ăn. Ăn xong cô tự động đem chén bát vào bồn nước rửa sạch. Trước đây, mấy chuyện này có lẽ không bao giờ cô làm. Nhưng từ khi về Việt Nam thì đã khác. Cô thường thấy chị Hạ An nấu nướng rồi lại hay giúp mấy chị giúp việc dọn dẹp nên cô cũng muốn học theo chị. Biết đâu đó là điều mà Gia Khiêm thích thì sao.

Sau đó, cô lên phòng chuẩn bị cho buổi đi xem phim trưa nay với Gia Khiêm. Cô bắt xe đi đến bệnh viện. Khi Khánh Thi vừa đến thì Gia Khiêm cũng vừa đi xuống.
– Hiii. Chào anh. (Thi tỏ vẻ đáng yêu nhìn Khiêm)
– Sau em không để anh đến đón em. Mắc công em lại đến đây.
– Em thích đến đấy. Anh không cấm em được đâu. (Cô hất mặt lên tỏ vẻ khiêu khích cậu)
– Đương nhiên là anh không dám rồi. À mà hôm nay em thay đổi phong cách à. (Gia Khiêm nhìn vào bộ đồ mà Khánh Thi đang mặc trên người)
– Đẹp chứ?? (Thi lo lắng trông chờ câu trả lời của Khiêm)
– Ưm… ư… (Khiêm ngập ngừng)
– Anh nói đi. Em sẽ chịu được. Bộ nó không đẹp sao? (Thi nhíu mặt lo sợ)
– Thật sự thì… rất đẹp. Anh rất thích. (Khiêm búng nhẹ vào trán của cô)
– Thật á. (Thi nghe Khiêm nói cô liền cười tít cả mắt.)
– Thôi bây giờ mình đi ăn đi rồi lát anh đưa em đi xem phim. (Khiêm đẩy vai cô đi)
– Nhất trí. Hihi. (Cô ngoan ngoãn đi theo cậu)

— Nhà Khánh Thiên —
– Vợ à. Anh đến bệnh viện đón em đi ăn nha. (Khánh Thiên đang gọi điện cho nó)
– Cũng được. Nhưng chắc anh phải chờ em khá lâu đấy. Còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi em. (Nó nói)
– Tuân lệnh vợ. Anh đến với em ngay đây. (Anh vui vẻ nói rồi nhanh chóng đi ra xe chạy đến bệnh viện)

— Bệnh viện —

– Anh không sao đâu. Anh chỉ bị cảm nhẹ thôi. Bây giờ tôi sẽ kê cho anh một toa thuốc. Anh nhớ ăn no rồi uống nhé. (Nó đưa cho người bệnh nhân kia một toa thuốc)
– Em có bạn trai chưa bác sĩ. (Anh ta đưa tay chạm vào tay nó)
– Anh làm gì vậy hả? (Nó nhanh chóng rút tay ra)
– Em thật xinh đẹp. (Người bệnh nhân đó nhìn nó với ánh mắt rất gian)
– Tôi biết là vợ của tôi đẹp rồi. Anh không cần phải khen. (Anh đi vào ôm lấy eo nó)
– Đây… đây là chồng em sao. (Người kia cảm thấy hụt hẫng)
– Đúng vậy. (Nó nghiêm mặt)
– Vợ tôi đã khám cho anh xong rồi thì mời anh ra về cho. Hay là anh muốn ở đây làm bóng đèn cho vợ chồng tôi. (Anh nhìn người kia với ánh mắt hình viên đạn. Ánh mắt của anh như muốn giết chết hắn ta vậy)
– Xin lỗi đã làm phiền. Tôi đi đây. (Hắn ta run sợ trước ánh mắt của anh nên nhanh chóng bỏ đi)
Hắn ta bỏ đi cũng khoảng 5 phút rồi. Từ nãy đến giờ anh chỉ nhìn nó chầm chầm mà không nói gì hết. ” Ủa mình là người bị hại mà trời. Sao tự nhiên anh ấy là nhìn mình như vậy chứ. Mình có làm gì sai đâu. Mình có nên nói gì không ta?? ” Nó thầm nghĩ.
– Hạ An. Hay là sau này em đừng khám cho mấy bệnh nhân nam nữa nha, mà khoan nữ cũng không được. Bây giờ giới tính rối loạn lắm. (Anh nhìn nó nghiêm túc nói)
– Anh đùa à. Bây giờ anh không cho em khám cho mấy người đó thì em biết khám cho ai đây. (Nó cau mày)
– Khám cho anh nè vợ. (Anh cúi mặt xuống sát vào mặt nó. Bây giờ mũi anh đang chạm vào mũi nó. Anh lấy tay nó đặt lên ngực trái của anh)
– Nè nè. Anh bớt lại đi nha. Không khám cho bệnh nhân chỉ khám cho anh thì em ăn cám để sống à. (Nó đẩy anh ra rồi lườm anh)

– Vợ đừng lo. Anh sẽ nuôi vợ thật tốt. (Anh hôn vào trán nó)
– Thôi không nói nữa. Bây giờ đi ăn đi em đói rồi. (Nó đứng dậy kéo anh đi)

— Rạp chiếu phim —
– Hu… hu…. hức… hức… Thật là tội nghiệp cho cô gái đó. Hu… Hu… (Khánh Thi vừa xem phim vừa khóc)
– Thôi nào. Em nín đi đừng khóc nữa. Đó chỉ là phim thôi mà. Đừng khóc nữa. (Khiêm nghe Thi khóc liền quay qua giúp cô lau nước mắt và khuyên nhủ cô)
– Em… em đâu có muốn khóc đâu. Tại phim cảm động quá chứ bộ. (Cô lấy khăn giấy lau nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt)
– Thôi nào. Đừng khóc nữa. Em khóc sẽ không đẹp đâu. Em mà còn khóc nữa mắt sẽ sưng lên đấy. Anh sẽ không biết giải thích thế nào với anh Thiên và Hạ An đâu.
– Vậy em không khóc nữa.
Sau khi xem phim Khiêm đưa Thi đi dạo vài vòng rồi cũng đưa Thi về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.