Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 36: Gặp lại??
Nó đang ngồi trên xe taxi để đi đến bệnh viện Mount Sinai. Nó vẫn cứ suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Đó có phải là anh hay không?? Nếu anh còn sống vậy tại sao năm đó bác sĩ Đức lại nói như thế chứ??? Tại sao trong 5 năm qua anh không về thăm nó??? 5 năm qua anh đã làm gì??? Liệu có phải anh đã quên nó rồi chăng? Còn người phụ nữ lúc nãy là ai nữa??? Bây giờ những câu hỏi không có lời đáp đó đang lấn át hết tâm trí của nó. Nó nắm chặt sợi dây chuyền đang đeo trên cổ và nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi. Nó nhớ anh lắm. Hơn 5 năm qua, không một giây phút nào mà nó không nhớ đến anh cả. Nó nhiều lần đã cố gắng quên anh để bắt đầu một cuộc sống mới thật bình thường. Nhưng nó làm không được. Nó thật sự rất yêu anh, rất nhớ anh. Dường như cả thanh xuân của nó chỉ có hình bóng của anh thôi cho dù anh không có ở bên cạnh nó. Nó cũng luôn nhớ về anh. Nó bây giờ rất hy vọng người mà nó nhìn thấy lúc nãy chính là anh. Nhưng nếu người đó là anh thì nó phải làm sao đây??
Rồi taxi cũng đưa nó đến trước cổng của bệnh viện Mount Sinai.
– Cô gái. Đến nơi rồi. (Bác tài xế nhìn vào kính chiếu hậu gọi nó)
– Vâng ạ. Cháu xin gửi tiền. Bác không cần đưa lại tiền thừa đâu. (Nó lễ phép, hai tay cầm tiền đưa cho bác. Lúc này mặt nó vẫn còn lắm lem với những giọt nước mắt.)
– Bác cảm ơn. Nhưng cháu đã khóc sao. (Bác quay lại nhìn nó)
– Dạ cháu không sao đâu. Cháu chào bác, cháu đi ạ. (Nó lấy tay mở cửa xe ra)
– Bác không biết là cháu đã có chuyện gì. Nhưng bác muốn nói với cháu là *Người* *thuộc* *về* *nhau*, *dù* *đi* *bao* *xa*. *Cuối* *cùng* *cũng* *về* *lại* *bên* *nhau*.
– Dạ cháu hiểu rồi. Cháu cảm ơn bác ạ.
Nó mong rằng điều bác ấy nói là thật. Nhưng nếu điều đó là thật thì liệu rằng anh và nó có thuộc về nhau hay không??
Nó xuống xe lấy khăn giấy từ trong túi xách ra và lau đi những giọt nước mắt đang lắm lem trên gương mặt xinh xắn của nó. Nó hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi đi vào bên trong. Đây là bệnh viện thuộc loại nhất nhì ở New York nên ở đây quá ư là hiện đại luôn. Nó đi lại hỏi một chị y tá để đi tìm phòng của giáo sư Iris. Chị ấy rất tận tình đưa nó đến nơi luôn. Nó gõ cửa thì nghe được tiếng “mời vào” từ bên trong vọng ra. Nó mở cửa bước vào. Trước mặt nó là một vị giáo sư tầm 50 tuổi. Nhìn thầy ấy rất nghiêm nghị khiến nó có một chút căng thẳng nhẹ.
– Cháu chào giáo sư. Cháu là Hạ An đến từ bệnh viện K ở Việt Nam ạ.
– Ồ thì ra cháu là học trò cưng của ông bạn già của ta sao. Cháu ngồi đi. (Giáo sư nở một nụ cười hiền từ)
– Dạ cháu cảm ơn ạ. (Nó ngồi xuống ghế)
– Đáng lẽ ngày mai cháu mới phải đến bệnh viện. Nhưng ta có chút nóng lòng xem người mà bác sĩ Khải giới thiệu cho ta sẽ như thế nào nên ta gọi cháu đến đây. Cháu không phiền chứ.
– Dạ không ạ. À mà thầy Khải có nhờ cháu đưa cho giáo sư một vài tài liệu ạ. (Nó lễ phép đưa một túi tài liệu cho giáo sư bằng hai tay)
– Cảm ơn cháu nha. Kể từ giờ tất cả những hoạt động của ta cháu đều phải theo hổ trợ ta và học hỏi thêm kinh nghiệm cho dù là đi thăm bệnh hay là vào phòng phẫu thuật đấy. Ta nghĩ cháu nên chuẩn bị tinh thần đi. Ta rất khó đấy. Nếu cháu làm sai ta sẽ la cháu bất cứ lúc nào đó.
– Dạ vâng. Cháu sẽ cố gắng học hỏi.
– Còn bây giờ thì cùng ta đi thăm bệnh nhân nào…
– Vâng ạ.
Nó và giáo sư Iris đứng dậy và đi đến các phòng bệnh. Trên đường đi đến đó giáo sư và nó nói rất nhiều chuyện với nhau. (Từ ngày anh dạy anh văn cho nó thì nó không còn sợ anh văn nữa. Sau đó nó cũng thi được Iels 8.5 nên nó giao tiếp với mọi người ở đây rất thoải mái ). Giáo sư có vẻ rất thích nó.
Giáo sư và nó đi đến một phòng bệnh. Đây chắc có lẽ là phòng VIP.
– Ông thấy sao rồi ông bạn già? (Giáo sư đi đến giường bệnh hỏi)
– Tui thấy mình khỏe hơn rồi. (Người bệnh nhân ấy cười)
– Tui có đưa học sinh thực tập đến đây. Con bé đến từ Việt Nam đó. (Giáo sư chỉ tay về nó)
– Cháu chào ông ạ. Cháu là Hạ An. (Nó cúi chào)
– Cháu là người Việt??
– Dạ vâng. (Nó nở nụ cười thật tươi)
– Hạ An. Cháu đi đo lại tất cả chỉ số cho ông ấy đi.
– Dạ vâng.
Nó tiến lại. Thao tác của nó rất tốt. Từ đo huyết áp, đo nhịp tim,… Mọi thứ nó làm điều rất tỉ mỉ. Trong lúc vừa đo nó còn nói một số chuyện cho ông ấy nghe nữa. Nó rất vui vì biết được ông ấy cũng là người Việt Nam như nó. Ông ấy cũng khá là thích nó nữa. Sau khoảng 20 phút tất cả mọi thứ nó đã xử lí xong. Giáo sư Iris khá ưng ý về cách làm việc của nó lúc này. Nó chào tạm biệt ông và theo bác sĩ đi đến phòng bệnh khác. Trên đường đi nó lỡ va phải vào một người con trai nên bị ngã.
– Xin lỗi. Tôi thật bất cẩn. (Nó chưa kịp nhìn lên đã nói)
– Không sao đâu. (Người này đưa tay đỡ nó đứng dậy)
” Sao giọng nói này quen quá vậy. ” Nó nhìn lên thì nhận ra người đó là anh. Anh chẳng khác xưa gì mấy.
– Anh Thiên. Là anh đúng không. Anh vẫn chưa… (Nó đứng dậy, vẻ mặt rất mừng rỡ)
Nó chưa kịp nói hết câu thì có một giọng nữ cất lên.
– Anh Thiên. Chúng ta nhanh đến thăm ông đi rồi còn đi chọn nhẫn cầu hôn nữa. (Lời nói đó là của chính người phụ nữ xinh đẹp mà nó thấy lúc nãy ngồi trên xe anh)
– Cô gái. Cô có sao không. Cô biết anh Thiên à. (Người phụ nữ đó nói tiếp)
– Dạ. Tui… tui… không… không biết ạ. Chắc do tui nhận lầm người rồi. Thật ngại quá. Tui xin phép đi trước.
Nó nói xong không để cho hai người đó trả lời thì nó liền quay lưng chạy theo giáo sư. Nó quay lưng đi mà nước mắt cứ rơi, nước mắt nó rơi không ngừng luôn. Bây giờ cảm giác của nó rất hỗn độn. Nó nắm chặt lấy sợi dây chuyền. Nó chạy đi vì nó không muốn ở đó. Nó biết phải đối diện sao đây.